"Đông Thiên vương!" Lão Quy quát một tiếng.
Khí tức lão Quy không ngừng tăng vọt, trong tay hiện lên một đại ấn, "Trấn Linh tướng quân Hồng Mông cầu kiến Đông Thiên vương!"
Ở bên trong đại điện to lớn, giữa Thiên điện, Kỳ Sơn Hầu khẽ nhíu mày.
Mấy Thiên điện khác đều có cường giả ngạc nhiên vì sự xuất hiện của lão.
Ngay lập tức có người bay ra nói chuyện: "Trấn Linh tướng quân, Thiên vương không có ở đây, ngài ấy ra ngoài làm việc rồi."
Lão Quy lạnh lùng chất vấn: "Thật sao? Nói như vậy nghĩa là Kỳ Sơn Hầu vượt biên, tự tiện xông vào khu Đông 30, là hắn tự chủ trương ư? Kỳ Sơn Hầu lớn mật, ra nhận lấy cái chết đi! Đồ hỗn trướng, dám cả gan xâm nhập nơi ta trấn thủ!"
Trong hư không, một thân ảnh cường đại hiện lên, đúng là Kỳ Sơn Hầu.
Kỳ Sơn Hầu nhắc nhở: "Hồng Mông, đây là Tử Linh giới vực!"
"Tử Linh giới vực?"
Lão Quy lạnh nhạt nói: "Đây là Hoàng Đình sở hạt! Trên trời dưới đất, sinh tử lưỡng giới đều thuộc về Hoàng Đình! Không ai nhất thống Chư Thiên thì trời này vẫn là trời Thượng Cổ! Trời của Hoàng Đình! Ta chính là tướng quân do Hoàng Đình sắc phong, Trấn Linh chi tướng! Kỳ Sơn Hầu, ngươi dám xông vào lãnh địa của ta?"
Kỳ Sơn Hầu cau mày, "Ngươi muốn thế nào?"
"Trảm đạo thân ba đao, chuyện này liền bỏ qua!"
"Nực cười. . ."
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, lão Quy ném đại ấn ra ngoài, một kích này đã kích phá thiên địa, Kỳ Sơn Hầu vừa muốn phản kháng thì đã bị một cỗ quy tắc chi lực bao trùm tới, trấn áp bốn phương, giống như đặc biệt nhằm vào Tử Linh.
"Aaaa!"
Trên người Kỳ Sơn Hầu đột nhiên bị những quy tắc chi lực kia thiêu cháy, ông ta thê lương thảm thiết hét lên một tiếng, lão Quy không chút khoan nhượng, lạnh lùng nói: "Một tiểu Hầu nho nhỏ mà dám nghịch lại ý trời? Đã vi phạm quy tắc mà còn dám càn rỡ, ngươi muốn tạo phản sao?"
Dứt lời, đại ấn bộc phát ra hào quang càng thêm sáng chói, bao trùm thiên địa, bốn phía, một đám Tử Linh quân chủ cùng mấy tôn Hầu dồn dập tránh lui.
Bị bạch quang kia thiêu cháy, cho dù là Hầu gia thì cũng khó mà chịu đựng được.
Kỳ Sơn Hầu kịch liệt gầm thét, lăn qua lộn lại, tử khí lay động đất trời.
Ầm!
Lão Quy đánh ra một quyền, đánh cho Kỳ Sơn Hầu không ngừng thổ huyết nhưng lại vô lực phản kháng. Lão Quy cứ đánh một quyền nối tiếp một quyền, đến cuối cùng, trên người Kỳ Sơn Hầu đã toát ra một cái bóng mờ, lão Quy thấy thế thì nhanh chóng chém xuống một đao.
Roẹt!!! Đao do lão chém ra mang theo quy tắc chi lực, liên tiếp chém ra ba đao!
Bịch, hư ảnh nghiền nát, chảy ra ba giọt huyết dịch!
Tử vong chi huyết!
Lần trước Tô Vũ đã từng thấy được thứ này, chính là thứ mà Ma Đa Na mang theo để ‘hối lộ’ cho Tử Linh, thế nhưng ba giọt huyết dịch của vị Hầu gia này mạnh mẽ hơn hẳn giọt tử vong chi huyết mà Ma Đa Na từng sở hữu.
Lão Quy chém ra ba giọt huyết dịch xong liền thu hồi đại ấn.
Khí tức Kỳ Sơn Hầu suy yếu rõ rệt, ánh mắt oán độc, "Hồng Mông, ngươi dám phá đạo thân của ta!"
Lão Quy đạm mạc nói: "Đó là do ngươi tự tìm! Xâm lấn biên giới, tự tiện chủ trương, vi phạm quy tắc lại còn dám phản kháng, cự tuyệt không nhận sai. . . Đáng phạt! Kỳ Sơn Hầu, đừng quên ngày nào quy tắc này vẫn còn thì ngày ấy ngươi vẫn phải tuân thủ! Dù có chết rồi thì ngươi cũng phải tuân theo! Những người khác cũng không ngoại lệ."
Lão Quy nhìn về phía những vị cường giả khác, "Ta chỉ phụ trách trấn áp khu Đông 30, khu Đông 28 và 29 vốn là do Cung vương quản lý. Thế nhưng hiện tại Cung vương không có ở đây, Quy Nguyên đao đã bị Đại Tần vương lấy đi, ta tạm thời tiếp quản phòng ngự hai khu này! Hy vọng chư vị có thể phối hợp với chức trách của lão hủ!"
Dứt lời, lão Quy nhẹ nhàng lướt đi, ngay khi lão sắp rời khỏi, xa xa có tiếng cười truyền đến: "Hồng Mông, đi vội thế làm gì? Nếu như đã tới thì đến phủ đệ của ta uống vài chén đi."
Lão Quy không quay đầu lại mà chỉ nhẹ giọng đáp: "Ta còn có công vụ bên người! Đa tạ Thiên vương khoản đãi, lần sau có thời gian lại tới quấy rầy Thiên vương!"
"Thôi vậy!"
Tiếng cười vẫn vang vọng như trước, vị này cũng không để ý, "Đúng rồi, khi nào Hà Đồ mới đến báo cáo công tác? Y nên đến Đông vương phủ báo cáo công tác từ lâu rồi, bên chỗ ngươi ở cũng không phải chỗ mà y nên nán lại!"
Sắc mặt lão Quy biến đổi một thoáng, có điều lão chỉ mỉm cười qua loa đáp: "Nhanh thôi, ta sẽ mau chóng đốc thúc y. . ."
"Đốc thúc bao nhiêu năm vậy cơ à?"
Lão Quy nhíu mày, "Ta đốc thúc y là được, Đông Thiên vương cũng đừng gấp, thân phận Hà Đồ đặc thù, y là hậu duệ của Cung vương, là hậu duệ thủ trưởng của ta thế nên nhiều ít gì cũng phải cố kỵ vài phần."
"Chuyện này thì ta hiểu được, kỳ thật lần này Kỳ Sơn Hầu vượt cảnh chính là đi tìm Hà Đồ, muốn Hà Đồ sớm đến báo cáo công tác với ta, xem ra là đã gây hiểu lầm rồi!"
Đông Thiên vương vẫn tươi cười như trước, "Hồng Mông huynh, ngươi xem, vài giọt tử vong chi huyết kia hẳn là nên trả lại cho Kỳ Sơn Hầu đi thôi!"
Lão Quy nhanh chóng bay ra xa, thanh âm cũng mang ý cười: "Kỳ Sơn Hầu nhập cảnh thì cũng nên chào hỏi hay có văn thư gì đó. Hắn lại không mời mà tới, ta trừng phạt tuyệt đối không sai..."
"Ý của Hồng Mông là. . . Không trả lại?"
Lão Quy xé rách hư không rời đi, thanh âm cũng không còn mang ý cười nữa: "Đúng vậy, không trả! Đông Thiên vương, lãnh địa của ngươi, ta có thể tới, bởi vì ta là Trấn Linh tướng quân do Hoàng Đình sắc phong, mà địa bàn của ta thì Kỳ Sơn Hầu không thể đến, bởi vì hắn không có tư cách!"
Thanh âm của Đông Thiên vương lạnh đi vài phần: "Hồng Mông, ngươi quá đáng rồi. . ."
"Thiên vương bớt giận, hết thảy chuyện ta làm đều nằm trong quy tắc, nếu như ta vi phạm quy tắc tự khắc sẽ có Hoàng Đình đến phạt! Vẫn là câu nói kia, lấy quy tắc làm trọng. Lần sau Kỳ Sơn Hầu còn dám đến thì ta vẫn sẽ chỉnh đốn hắn!"
Lão Quy nói xong, người đã biến mất.
Trong cung điện to lớn trên không trung, một sự tồn tại cổ xưa hiện lên, tử khí trên người vị này không nồng đậm, thậm chí mơ hồ nhìn không ra.
Bên cạnh, vẻ mặt Kỳ Sơn Hầu suy yếu, khom người nói: "Thiên vương, lão dám chém đạo thân lấy đi ba giọt máu của ta!"
Đông Thiên vương bình tĩnh đáp: "Không phải do ngươi tự muốn rước lấy nhục nhã sao, vượt cảnh đi tới nơi lão trấn thủ làm gì? Ngươi là Vương Hầu của Đông vương phủ, tùy tiện đi tới lãnh địa của lão để lão nắm được thóp mà tìm đến cũng là lẽ thường."
"Thế nhưng. . ."
Đông Thiên vương bình tĩnh ngắt lời: "Lần này bỏ qua đi! Hồng Mông lấy quy tắc pháp tắc ra làm chuẩn, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết lão? Chính như lão nói, ngày hôm nay vẫn là trời của Hoàng Đình! Giết một vị trấn thủ tướng quân, ngươi gánh chịu nổi hậu quả sao?"
Dứt lời, lão lại dặn dò: "Chính thức gửi công văn đi, đốc thúc lão nhanh chóng cho Hà Đồ đến báo cáo công tác! Hà Đồ có thân phận đặc thù, không thể ở lâu bên ngoài, mặt khác, ta từ Thiên Hà giám sát biết được gần đây có Tử Linh Vĩnh Hằng cao đoạn sống lại, phát hàm phái người đến xác định thân phận luôn, nếu phù hợp tiêu chuẩn thì cũng phải đến Đông vương phủ báo cáo công tác!"
Tuy Kỳ Sơn Hầu vẫn thấy không cam lòng, bất quá vẫn cung kính đáp: "Vâng, Thiên vương yên tâm, ta sẽ xử lý tốt!"
"Đi đi!"
Kỳ Sơn Hầu rời đi, trong lòng ông ta vẫn cực kỳ phẫn nộ.
Hồng Mông, ta sẽ không để yên cho ngươi!
Ngươi cũng chỉ có thể đem quy tắc ra dọa ta!
Đông Thiên vương cũng không quản việc này, lão nhìn thoáng qua nơi xa, một lát sau bèn quay trở về đại điện.
Trong hư không, mấy tôn Hầu xuất hiện, có người khẽ cười nói: "Lam Sơn, ta nghe nói lúc này khu Đông 30 thay đổi rồi, hình như là do Nhân tộc ngươi gây ra. . ."
Trong đám người, một vị cường giả hờ hững đáp: "Phải thì thế nào? Chỗ đó là nơi Hồng Mông trấn thủ, phải hay không phải đều là do hắn chưởng quản, chúng ta nhiều chuyện thì có ích gì? Kỳ Sơn Hầu quá nhiều chuyện rồi, người đã sớm chết, còn can thiệp tới kẻ sống làm gì!"
"Cũng phải!"
Mấy tôn Hầu khẽ cười, ai đi đường nấy, không trò chuyện thêm nữa.
Đám người kia đến chết vẫn tranh đấu không yên, bất quá ngoại vực không do bọn họ quản lý, có lão Quy ở đấy thì họ cũng không tiện nhúng tay vào.