Bên chỗ Tô Vũ, hắn vẫn còn đang trò chuyện cùng những vị trấn thủ kia.
Bỗng nhiên tử khí trên người Tô Vũ dao động một thoáng, hắn hơi ngẩn ra, sau đó liền nói với các vị trấn thủ: "Chư vị đại nhân, Tử Linh trở về rồi. Quy tắc ở Tử Linh giới đang chấn động vô cùng lợi hại, có dấu hiệu trừng phạt, chư vị đại nhân nên sớm trở về trấn thủ trước đi!"
"Qua sông đoạn cầu!"
Thiên Diệt mắng một tiếng, rồi lại nói: "Quy tắc chấn động? Lão đại xuống đó à? Có lẽ là do lão đại làm, xua đám Tử Linh kia trở về."
Tô Vũ ngoài ý muốn, "Ý của Thiên Diệt đại nhân là. . ."
"Không có ý gì cả."
Thiên Diệt cũng lười nhiều lời.
Tô Vũ hơi bất ngờ, chẳng lẽ lão Quy còn có thể khống chế quy tắc ở Tử Linh giới vực?
Tinh Nguyệt đưa tin cho hắn, nói là vừa rồi có quy tắc dẫn dắt khiến đám Tử Linh quân chủ nhận quy tắc quản thúc buộc phải ly khai, đây là do lão Quy làm sao?
Lợi hại như vậy?
Càng lúc Tô Vũ lại càng cảm thấy mình biết quá ít về chuyện khi xưa.
Tuy nói thời Thượng Cổ đã bị hủy diệt, thế nhưng rất rõ ràng là nó vẫn đang một mực ảnh hưởng tới Chư Thiên vạn giới ngay cả bây giờ, thậm chí dường như mỗi một lần triều tịch chi biến đều có lão gia hỏa nào đó nhúng tay.
Tô Vũ đột nhiên nhìn chằm chằm Thiên Diệt!
Những người khác nói đến chuyện này đều có chút kiêng kị, duy chỉ Thiên Diệt mặc dù nói rất hàm hồ, thế nhưng Tô Vũ vẫn có thể nghe ra đôi ba phần từ lời hắn ta tiết lộ.
Thiên Diệt đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên sau lưng hơi phát lạnh.
Nhìn lại thì thấy Tô Vũ đang nở nụ cười nhìn mình, dáng vẻ tươi cười vô cùng xán lạn, một bộ cực kỳ cung kính.
Thiên Diệt nhíu mày, cảm ứng sai rồi à?
Cổ quái!
Được rồi, trước tiên ta cứ trở về đã rồi hãy nói!
. . .
Mấy vị trấn thủ rời đi hết, Tô Vũ liền thở hắt ra.
Tử khí dần dần bị hắn nghịch chuyển, tử khí quá nồng nặc cũng không phải là chuyện tốt, nghịch chuyển một chút đã rồi tính tiếp.
Lúc này đây lòng hắn rất kích thích.
Trận chiến mới rồi đã giúp hắn thu hoạch được không ít.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng Văn Minh Chí của hắn đã tấn cấp đến 131 đạo kim văn, đây là dấu hiệu của Thiên binh cao đẳng!
Chờ đến khi đạt đủ 136 đạo kim văn thì sẽ là Thiên binh đỉnh phong.
Hơn nữa đây là kim văn thực thụ, còn nhược văn thì đã đạt đến 155 đạo.
Giết nhiều người, nuốt nhiều huyết nhục như vậy, cho dù thi thể không quá nguyên vẹn nhưng Văn Minh Chí vẫn nhận được rất nhiều chỗ tốt, nhược văn đạt đến 155 đạo đại biểu kế tiếp Văn Minh Chí có thể tăng lên tới 155 đạo kim văn mà không cần phải bỏ ra cái giá quá lớn.
"Còn có tinh huyết của Trí vương, ký ức của Trí vương. . ."
"Còn cả Lưu Hồng và Hạ Thần nữa!"
". . ."
Tô Vũ không tính thì không biết, tính ra mới thấy chuyện kế tiếp hắn phải làm rất nhiều.
Vả lại hắn còn phải dành thời gian về Nhân cảnh một chuyến, cha hắn còn đang ở đó, ngoài ra còn cả chuyện Thức Hải Bí Cảnh, hắn cũng phải đi một chuyến, nhìn xem có thể mượn thứ này từ Hạ gia được không.
"Còn một chuyện, năng lực thừa nhận của Chư Thiên chiến trường có vấn đề!"
Lòng Tô Vũ khẽ nhúc nhích, đây mới là điểm mấu chốt.
Ý của đám lão Quy là hiện tại không thích hợp, vậy lúc nào mới thích hợp để một lượng lớn cường giả đỉnh cấp xuất hiện?
Rốt cuộc bọn người kia đang ở đâu?
Nhân tộc còn còn sót lại ai không?
Chín lần triều tịch chi biến, hình như Nhân tộc đã bị đánh cho phải rụt cổ, có phải thật sự đã thảm bại đến rối tinh rối mù rồi không?
Mang theo vô hạn nghi hoặc, Tô Vũ trở lại cổ thành.
Trong phủ thành chủ, Vạn Thiên Thánh đang uống trà, thấy hắn trở về liền mỉm cười nói: "Vậy ta đi trước đây."
"Phủ trưởng, ngài chờ một chút!" Tô Vũ vội ngăn: "Gấp cái gì, Lam Thiên đang chờ ngài à?"
". . ."
Vạn Thiên Thánh liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi quả là thực lực mạnh rồi thì lá gan cũng lớn hơn nhỉ?"
Tô Vũ cười khan, nói lảng sang chuyện khác: "Không nói cái này, phủ trưởng, ngài cũng thấy vị Tử Linh xuất thủ trước đó rồi, vị kia đã tung ra Trấn Sơn quyền! Ta suy đoán ông ấy chính là Nhất Đại phủ trưởng Hạ Thần, ngài có hiểu rõ Hạ Thần không?"
"Nhất Đại phủ trưởng?"
Vạn Thiên Thánh kinh ngạc: "Thực ra ban nãy ta không quá để ý, vị Tử Linh đó là Hạ Thần phủ trưởng sao?"
"Đại khái vậy!"
Vạn Thiên Thánh trầm mặc một hồi mới lên tiếng: "Hạ Thần phủ trưởng là một người tương đối thần bí! Ông ấy là đường đệ của Đại Hạ vương. Năm xưa đại chiến bộc phát, vạn tộc xâm lấn, các vị cường giả như Đại Hạ vương đều có vận khí không tệ nên nhận được di tích. Hạ Thần phủ trưởng cũng đã nhận được di tích, đáng tiếc là ông ấy không thể chứng đạo! Về sau ông sáng lập Đại Hạ Văn Minh học phủ, dựa vào bia thần văn chiến kỹ khai sáng đa thần văn nhất hệ!"
"Sau này ông liên hiệp với một vài cường giả khác sáng lập ra Cầu Tác Thánh Địa, hẳn là ông ấy muốn đem đa thần văn truyền thừa cho toàn bộ Nhân tộc, kết quả. . . xem như đã thành công, nhưng cũng coi như đã thất bại!"
"Sau khi khai phủ tầm 30 năm thì ông ấy không may chết trận trên Chư Thiên chiến trường. . ."
Tô Vũ cẩn thận hỏi lại: "Chết trận? Sao lại chết trận? Bị người nào giết hay sao?"
"Bị một vị vô địch đi ngang qua giết, cụ thể là người nào thì ta không rõ."
"Không rõ?"
Tô Vũ kinh ngạc, chuyện này mà cũng không rõ ràng sao?
"Lúc ấy tất cả mọi người đều đang chiến đấu, giai đoạn trước khi khai phủ hầu như mở mắt nhắm mắt đều là đang chém giết."
Tô Vũ đột nhiên nghĩ tới lời của Lưu Hồng, vội hỏi: "Vậy khi Nhất Đại chết, Nhân tộc có vị vô địch nào vẫn lạc cùng thời điểm ấy không?"
Vạn Thiên Thánh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu, "Có, hơn 320 năm trước, cũng chính là lúc Nhất Đại chết trận, vị vương khai phủ là Đại Ngụy vương cũng ngã xuống!"
Tô Vũ nhíu mày hỏi: "Bị người nào giết hay sao?"
"Không rõ."
"Hả?"
"Không có ghi chép rõ ràng, chỉ viết là ông ấy tao ngộ vô địch vây công rồi bị giết chết, khi đó văn hiến ghi chép rất hỗn loạn, bởi vì đại chiến còn chưa chấm dứt, khắp nơi đều đang đánh nhau, mà đại chiến của vô địch cũng không phải chỉ là lần một lần hai. Có một số vô địch sẽ xâm nhập địch cảnh, sau khi ngã xuống còn phải xem dị tượng mới có thể có biết!"
Thôi được rồi!
Vạn Thiên Thánh nhìn hắn rồi hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
"Ta đang nghĩ Đại Ngụy vương có mạnh hay không, nếu mạnh thì liệu có phải ông ta giết Nhất Đại không?"
"Hả?" Vạn Thiên Thánh nhíu mày, "Có phải ngươi nghe được chuyện gì rồi?"
"Ta không dám khẳng định điều gì, đợi lát nữa chúng ta sẽ biết!"
Tô Vũ cười nói: "Hỏi người trong cuộc đi! Nếu như Ngốc Ngốc thật sự là Nhất Đại thì ta cảm thấy ngài ấy đã khôi phục một chút ký ức, ta sẽ đi tìm ngài ấy! Còn nữa, Ngốc Ngốc rất mạnh, nếu đó là Nhất Đại thì xem ra khi còn sống ngài ấy đã che giấu thực lực. . . Văn Minh Sư ấy mà! Chẳng có ai là người thành thật hết!"