Tô Vũ cảm khái một tiếng!
Hạ Thần. . . Người thủ mộ. . . Nhất Đại. . .
Có lẽ trước cả Đại Hạ vương bọn họ thì vị này đã là vô địch.
Nhưng không một ai biết ông ấy đã chứng đạo vô địch. . . Nói nhảm, lúc Hạ Thần chứng đạo có lẽ ngươi còn không biết cái gì gọi là vô địch!
Còn một chuyện nữa chính là vấn đề về di tích, di tích đột nhiên xuất hiện ở thời kỳ đó rồi được người kế thừa, mà người kế thừa lại đều là Nhân tộc. . . Thật sự là chuyện trùng hợp sao?
Càng tìm hiểu thì Tô Vũ lại càng thấy trong này tồn tại rất nhiều vấn đề.
Lần triều tịch thứ chín thật sự không còn cường giả nào sống sót ư?
Hạ Thần thật sự là đường đệ của Đại Hạ vương?
Đối với loại cường giả này mà nói, thế thân một người còn không đơn giản à?
Ông ấy còn bảo Văn Mộ bia là vật bất tường, rốt cuộc là điểm xấu nằm ở đâu?
Hết thảy mọi chuyện có lẽ rất nhanh sẽ biết được đáp án!
Đương nhiên phải mang theo cả Lưu Hồng, có vẻ như gia hỏa này cũng biết được rất nhiều thứ, cả chuyện Tử Linh giới vực mà gã cũng hiểu biết, xem ra vị này còn che giấu rất nhiều bí mật.
Nghĩ vậy, Tô Vũ bèn nói: "Phủ trưởng, trước kia ta vẫn cho rằng Lưu Hồng là con cờ của ngài, là người của ngài, không phải sao?"
Vạn Thiên Thánh phủ nhận: "Làm sao có thể, ta xếp gã vào chỉ đơn thuần là vì ở trong Thần văn hệ gã không có vị trí gì lớn thôi."
"Vậy là tốt rồi!"
Tô Vũ im lặng, trước đó hắn đã từng đoán như vậy, kết quả chứng minh là hắn nghĩ sai rồi.
"Phủ trưởng, nếu ngài không ngại thì chúng ta cùng đi hỏi thăm tình huống, hiểu rõ thêm mọi chuyện nhé?"
Vạn Thiên Thánh nở nụ cười, "Ngươi không định nghỉ ngơi à?"
"Không cần! Bây giờ ta rất hứng thú đối với mấy thứ này!"
Tô Vũ đứng lên, đoạn nói: "Đi thôi, Tử Linh quân chủ ở phía dưới đều rút lui cả rồi, chỉ còn mấy người Tinh Nguyệt thôi, họ ở đó thì phía dưới chính là địa bàn của ta, nguy hiểm không lớn!"
Vạn Thiên Thánh đứng dậy đi theo, trêu chọc hắn: "Ngươi lợi dụng vị quân chủ kia quá gắt gao, không sợ nàng áp chế ngược lại ngươi sao?"
"Nàng đần lắm, không có năng lực áp chế ta đâu. . ."
Vạn Thiên Thánh không nói gì thêm, ngươi có nắm chắc là tốt rồi, có điều tốt nhất đừng quá dây dưa với Tử Linh, dễ xảy ra vấn đề, ví dụ như Hà Đồ chẳng hạn, y chính là một vết xe đổ rõ ràng nhất.
. . .
Tô Vũ tìm thấy Lưu Hồng đang ở sau đại điện, không nói nhiều mà chỉ lẳng lặng đánh gã ngất xỉu rồi mang đi!
Kéo Lưu Hồng, mang theo Vạn Thiên Thánh, Tô Vũ lại một lần nữa bước vào Tử Linh giới vực, hắn phải đi tìm Ngốc Ngốc để hỏi rõ tình huống, có lẽ. . . một phản đồ khác của Nhân tộc cũng nên bại lộ rồi!
. . .
Tử Linh giới.
Tô Vũ vừa xuống liền thấy mấy tôn Tử Linh chuẩn vô địch vẫn đang thủ vệ thông đạo, vừa nãy trận chiến ác liệt khiến không ít Tử Linh dưới vô địch ngã xuống, có điều vị Tử Linh được Tô Vũ đặt cho tên mới là Tinh Đại này vẫn còn sống.
Thấy Tô Vũ, Tinh Đại thoáng ngập ngừng, nhìn về phía Vạn Thiên Thánh đang tóm Lưu Hồng đi sau hắn thì chần chờ nói: "Đại thống lĩnh, cái này. . . Sinh linh không thể ra vào Tử Linh giới."
Tô Vũ mỉm cười, khoát tay, "Không sao, ta sẽ đi nhanh thôi!"
"Vậy. . . Đại thống lĩnh hãy mau chóng rời đi, khí tức sinh linh trên người các ngài quá mức nồng đậm, một khi ở lại lâu sẽ dễ khiến Tử Linh bạo động!"
"Ta biết rồi!"
Tô Vũ không nhiều lời, rất nhanh đã đi về hướng Cổ bảo nơi xa, khi đại chiến, Cổ bảo cũng bị tổn hại không ít, Cổ bảo và cổ thành có chút tương tự, tổn hại xong lại có thể tự mình khôi phục.
. . .
Trong Cổ bảo.
Chỉ còn mỗi Tinh Nguyệt ở đây, Tô Vũ còn chưa bước vào thì nàng đã cảm ứng được, không vui chất vấn: "Ai bảo ngươi mang người sống tới đây?"
Tô Vũ vứt Lưu Hồng qua một bên, chắp tay cười nói: "Đại nhân, ta đến bái kiến Ngốc Ngốc chốc lát sẽ đi ngay, không gây thêm phiền cho đại nhân đâu!"
Tinh Nguyệt hừ lạnh một tiếng!
"Hà Đồ đi tìm tên kia rồi!"
Nàng chẳng muốn nhiều lời, vừa đứng dậy định rời khỏi thì Tô Vũ lại bắt chuyện: "Đại nhân, các vị Tử Linh quân chủ khác đều rời đi rồi sao?"
"Đi rồi!"
Tinh Nguyệt không nhịn được nói: "Không đi còn ở lại chỗ này để chơi bời gì à? Người cũng đã giết, tư vị cũng đã nếm, còn không đi mà ngồi chờ quy tắc giáng lâm sao?"
"Vậy khi nào Hà Đồ đại nhân mới trở về?"
"Ta không biết!"
Tinh Nguyệt vừa dứt lời, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn ra ngoài chốc lát rồi trầm giọng nói: "Có vẻ đã trở về!"
Không bao lâu sau, Tô Vũ liền thấy được bên ngoài Cổ bảo có hai thân ảnh hiện lên.
Một là Hà Đồ, một vị khác thì chính là Ngốc Ngốc đã tụt giảm khí tức hơn trước một chút.
Hai thân ảnh rất nhanh liền hạ xuống.
Ngốc Ngốc. . . hoặc nên nói là Hạ Thần, ông nhìn Tô Vũ một cái rồi lại nhìn sang Vạn Thiên Thánh, cuối cùng ông mới nhìn về phía Lưu Hồng bị vứt trên mặt đất, bấy giờ ông nói chuyện không còn gian nan như trước, chỉ là giọng điệu vẫn hơi khô khốc: "Ngươi đang chờ ta?"
"Vâng!"
Tô Vũ gật đầu, chắp tay nói: "Không biết đại nhân có phải là Nhất Đại phủ trưởng, Hạ Thần tiên sinh hay không?"
"Nhất Đại. . ."
Ngốc Ngốc trầm mặc một hồi mới đáp: "Ta là Hạ Thần, ngươi nói Nhất Đại phủ trưởng. . . ý là Đại Hạ Văn Minh học phủ?"
Tô Vũ gật đầu!
Bên cạnh, Vạn Thiên Thánh hít sâu một hơi, chủ động bước tới, cung kính khom người chào hỏi: "Phủ trưởng đời thứ sáu của Đại Hạ Văn Minh học phủ, Vạn Thiên Thánh bái kiến Nhất Đại!"
"Lục Đại. . ."
Thấy ánh mắt Hạ Thần thoáng có vẻ mờ mịt cùng phức tạp, Tô Vũ sốt ruột, vội nói: "Hạ Thần tiền bối đừng suy nghĩ nhiều kẻo lại mất đi ký ức!"
Hạ Thần nghe vậy liền mỉm cười, "Không nhanh như vậy đâu, hiện tại ký ức đã khôi phục lại chút ít, Văn vương lệnh vẫn rất hữu dụng.”
Dứt lời, ông chỉ vào Lưu Hồng, đoạn hỏi: "Văn vương lệnh là do gã mang tới?"
"Vâng!" Tô Vũ hỏi dò: "Hạ Thần tiền bối biết gã sao?"
"Không biết." Hạ Thần lắc đầu, "Nhưng có nhiều thứ hẳn là do ta lưu lại rồi bị gã lấy được, cũng là hạng người có số mệnh không kém."
Tô Vũ hiểu rõ, hắn bèn mở miệng nhắc nhở: "Lưu lão sư, nên tỉnh dậy rồi!"
Lưu Hồng không động đậy.
Tô Vũ bình tĩnh hô: "Người đâu, kéo gã xuống dưới ăn!"
"Đừng!"
Lưu Hồng nhanh chóng nhảy lên, vẻ mặt hơi lúng túng, rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ tươi cười ngày thường, vội vàng khom người chào hỏi Hạ Thần: "Vãn bối Lưu Hồng bái kiến Nhất Đại, đồ phủ trưởng lưu lại có trợ giúp rất lớn cho ta, phủ trưởng chính là ân sư, là phụ mẫu của ta. . ."
Tô Vũ thản nhiên ngắt lời: "Lão sư, yên tĩnh chút đi, Hạ Thần tiền bối không biết ngài, ngài không cần lôi kéo làm quen đâu!"
Lưu Hồng hơi ngượng ngùng.
Tốt xấu gì ta cũng nhặt được bảo vật của người ta, làm sao lại không nhận nhau chứ?
Tính là sư đồ cũng được luôn mà!
Thấy bọn họ trò chuyện, Hà Đồ hơi ngạc nhiên, "Thật đúng là Hạ Thần ư?"
Y nhìn Hạ Thần, hiếu kỳ hỏi: "Ngốc tử, khi ngươi còn sống, hai ta đã từng gặp mặt rồi à?"
Hạ Thần suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, "Không nhớ rõ!"
Hà Đồ cười lạnh, câu trả lời rất tốt, xem ra trong trí nhớ của ngươi, bổn tọa là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao!
Hạ Thần cũng chỉ nói thật, quả thực ông không nhớ được gì về vị này.
Ông không nói nhảm, nhìn qua chỗ Tô Vũ cùng Vạn Thiên Thánh, "Hẳn là các ngươi có rất nhiều thứ muốn hỏi ta, năm đó ta đi vội vàng, cũng chưa kịp lưu lại cái gì, hoặc là nói, có một số việc cũng không thể nhắn gửi lại. Hiện tại đã bớt đi rất nhiều cố kỵ, đây là Tử Linh giới vực, muốn hỏi gì thì thừa dịp ta hoàn toàn thanh tỉnh mau hỏi đi!"
Tô Vũ nhìn Vạn Thiên Thánh, ý bảo ngài mau hỏi trước đi.
Vạn Thiên Thánh cũng không khách khí, nói thẳng: "Khi còn sống tiền bối không phải là Nhật Nguyệt cửu trọng đúng không?"