Hạ Thần đáp: "Không sai, ta đã chứng đạo từ lâu rồi, cuối lần triều tịch chi biến thứ chín thì đã chứng đạo, lúc ấy đại chiến không ngừng nên cũng chẳng mấy ai chú ý đến ta. Khi đó ta chứng đạo thành công, về sau Chư Thiên chiến trường phong bế, di tích phong tỏa, ta vẫn luôn sinh tồn ở bên trong di tích. . . Cho đến khi Chư Thiên chiến trường mở lại thì ta mới dần dần thanh tỉnh."
Tô Vũ ngạc nhiên: "Vậy là tới triều tịch lần thứ chín, tiền bối mới tỉnh lại?"
"Ừ."
Hạ Thần cũng không giấu giếm, "Đích xác là thế, bất quá các ngươi có điều không biết, sau khi triều tịch chi biến chấm dứt thì Nhân cảnh sẽ tiến vào thời hạn chữa trị. Thời kỳ đó dù là có cường giả còn sót lại thì cũng rất khó đi ra, hoặc là chết rồi, hoặc là dứt khoát chờ đợi Chư Thiên mở ra thì mới có thể trở về."
Hạ Thần chủ động giải thích: "Có điều ta thật sự là người Hạ gia, Hạ gia là truyền thừa của Nhân vương, nhất mạch của ta và Văn vương có quan hệ vô cùng tốt. Sau khi Văn vương biến mất thì tổ tiên ta đã lập Văn vương mộ cho ngài ấy."
Vạn Thiên Thánh chần chờ hỏi: "Hạ gia là nhất mạch của Nhân vương, không biết là vị Nhân vương nào?"
"Chiến vương!"
Hạ Thần giải thích: "Có thể ngươi không biết, ở thời kỳ thượng cổ thì đó cũng là một vị Nhân vương hàng đầu, tính ra thì Đại Hạ vương Hạ Vô Thần sau ta cả mấy chục đời, thế nhưng lần triều tịch thứ chín Nhân tộc đã đại bại, cho nên ta cũng không dám nói ta là người sót lại trước triều tịch được, chỉ đành trà trộn vào Hạ gia, tìm được Hạ Vô Thần, mở ra di tích. . ."
Hạ Thần tiếp tục kể: "Triều tịch thứ chín chấm dứt, ta đã cho là không có cơ hội nữa rồi, không nghĩ tới còn mở ra lần triều tịch thứ mười! Thế nhưng đáng tiếc ở thời đại này, Nhân tộc thật sự quá yếu. . . Có lẽ đây là lần yếu nhất từ trước tới nay!"
Hạ Thần khổ sở nói: "Mấy lần triều tịch trước đều có một lớp người già lưu lại, nhờ lớp người già còn sót lại dạy bảo nên truyền thừa mới không bị đứt gãy, đáng tiếc đến triều tịch thứ chín lại bị tận diệt. . . Bách Chiến vương chết trận, Nhân tộc suy sụp, Vĩnh Hằng cơ hồ đều bị diệt sạch! Chư Thiên chiến trường phong bế năm ngàn năm, chỉ còn dư lại một đám Nhật Nguyệt chết già, chỉ có ta là vận khí tốt, may mà đã sớm chứng đạo thành công, bằng không ta cũng không sống tới thời điểm năm ngàn năm sau, đợi được tới lúc Chư Thiên chiến trường mở ra."
Dựa theo lời ông nói thì vài lần triều tịch trước đều có cường giả tuyệt thế lưu lại, vì vậy truyền thừa của Nhân tộc mới không bị đứt đoạn.
Chờ đến triều tịch thứ chín bị diệt, cường giả Nhân tộc cơ hồ đều chết trận, dẫn đến lúc này đây truyền thừa đứt gãy, không người nào có thể truyền thừa, cuối cùng mới tạo thành tình thế suy yếu của Nhân tộc hiện tại.
Tuy Tô Vũ có hứng thú với mấy chuyện này, thế nhưng hứng thú cũng không tính là quá lớn, hắn hỏi thẳng vào vấn đề mình quan tâm: "Hạ Thần tiền bối, đa thần văn hệ mới bắt đầu xuất hiện từ triều tịch thứ mười sao?"
"Xem như thế đi!"
Hạ Thần giải thích: "Cũng không hoàn toàn là thế, kỳ thật trước đây cũng có, nhưng có phải chính tông Văn vương truyền thừa hay không thì chưa rõ, chỉ có Văn Mộ bia chiến kỹ mới xem như Văn vương truyền thừa. Ta đi ra chính là vì muốn Văn vương truyền thừa được tiếp tục!"
"Văn Mộ bia có điềm xấu gì vậy?"
Nghe thế, ánh mắt Hạ Thần lộ ra chút giãy giụa, không phải ông không muốn nói mà là đầu ông đau muốn nứt, bất quá ông vẫn nói rất nhanh: "Thứ này vừa xuất thế đại biểu Văn vương truyền thừa xuất hiện. Từ thuở Thượng Cổ đến nay, một mực có người nhìn chằm chằm vào thứ này! Hạ gia vì thủ hộ Văn vương mộ mà nhiều đời chinh chiến, tử thương vô số, bao gồm cả việc ta chết trận cũng có quan hệ tới nó. . . Vật ấy ở đây một ngày. . . thì chính là điềm xấu. . ."
Dứt lời, ông kịch liệt thở dốc: "Không nên hỏi những vấn đề mang tính mấu chốt như vậy, khi còn sống hẳn là ta đã phong bế trí nhớ của mình, hiện tại hỏi tới khiến ta khó mà không khống chế được, hỏi mấy thứ đơn giản trước đi, một vài chuyện liên quan đến tuyệt mật, nhất là chuyện của thời Thượng Cổ thì để cuối cùng hẵng hỏi. Dù không khống chế được thì ít nhiều gì ta cũng đã nói cho các ngươi biết một số chuyện trước đó!"
"Đại Ngụy vương là phản đồ sao?" Tô Vũ hỏi thẳng.
"Phản đồ?"
Hạ Thần suy nghĩ chốc lát bèn lắc đầu, "Không phải, chỉ vì Đại Ngụy vương thấy được cái không nên thấy mới bị giết mà thôi! Khi đó ta và tên kia giao thủ, bị ông ta thấy được, Đại Ngụy vương vừa muốn chạy thì đã bị gã giết. . ."
"Gã là ai?"
Hạ Thần khổ sở nói: "Một cường giả tiếp cận Hợp Đạo, coi như là nửa Nhân tộc. . . Các ngươi không biết đâu, ta đã âm thầm đánh chết gã, bất quá ta cũng bị thương quá nặng, chỉ có thể nhanh chóng làm một chút bố trí, cuối cùng cũng vẫn lạc."
Tô Vũ nhíu mày, "Nửa Nhân tộc, có huyết mạch của Ngục vương phải không?"
"Hả?"
Hạ Thần ngạc nhiên, "Ngươi biết nhiều hơn so với ta tưởng tượng. Không sai, đúng là có huyết mạch của Ngục vương."
"Gã còn có hậu nhân chứ?"
"Hẳn là có, cụ thể thì ta không rõ ràng lắm."
"Khi đó hậu nhân của gã đã chứng đạo chưa?"
"Chưa!"
Lúc này đây Hạ Thần cấp tốc đưa ra câu trả lời khẳng định: "Nhân tộc chứng đạo trước đó ta đều biết, có phải huyết mạch Thượng Cổ Nhân vương hay không thì ta đều có thể thấy được! Không có nhân vật nào như vậy!"
Dứt lời, Hạ Thần liền hỏi: "Về sau chuyện đa thần văn hệ luôn bị nhằm vào là thật sao?"
"Đúng vậy!"
Tô Vũ gật đầu, "Cho nên ta hoài nghi, tiền bối giết vị kia, có điều gã còn có hậu nhân sót lại, về sau đối phương thành công chứng đạo rồi tiếp tục nhằm vào chúng ta!"
"Có lẽ ngươi đoán đúng!"
Hạ Thần giải thích: "Đây là tai mắt Văn vương lưu lại tại địch nhân, cụ thể là người nào có thể dính đến cơ mật của Văn vương thì ta không quá rõ ràng, thế nhưng ta biết có người luôn nhìn chằm chằm vào Văn vương mộ! Có thể là liên quan tới Ngục vương, thời kỳ thượng cổ, Ngục vương đã từng bị Văn vương trừng phạt rất nghiêm trọng! Cho nên kẻ phản đồ mà ngươi nhắc tới có huyết mạch của Ngục vương cũng không kỳ quái!"
"Trước khi tiền bối vẫn lạc, đối phương vẫn chưa chứng đạo sao?"
"Ta chắc chắn!"
Tô Vũ hiểu rõ, hắn nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, "Tên kia không phải vô địch khai phủ mà là vô địch chứng đạo trong vòng 320 năm qua, phạm vi này thoáng cái liền thu lại rất nhiều!"
Vạn Thiên Thánh cũng hít sâu một hơi: "Đúng là nhỏ đi rất nhiều, không còn mấy người nữa rồi!"
Người nằm trong phạm vi tình nghi chỉ còn lại mấy vị.
Từ sau khi khai phủ đến 50 năm trước, vô địch chứng đạo kỳ thật chỉ có vài vị.
"Chu Thiên Phương, Chu Thiên Nguyên, Cấm Thiên vương, Thiên Đúc vương, Diệt Tằm vương. . ."
Vạn Thiên Thánh điểm danh từng vị một, thở dài một hơi: "Chỉ có bọn họ!"