Tô Vũ trầm mặc, hắn không nhiều lời thế nhưng quả nhiên Vạn Thiên Thánh cũng biết rõ Nhân tộc còn có một tên phản đồ.
Hạ Thần lại nói: "Đại khái chính là đám này, ta không quá quen thuộc, người mà ta quen thì hẳn là không có huyết mạch Ngục vương. Tô Vũ, ngươi phát hiện tiêu chí huyết mạch của Ngục vương sao?"
"Đúng thế!"
Tô Vũ thuật lại đơn giản những gì mình thấy, cuối cùng hắn lại vẽ ra đồ án kia.
Hạ Thần là huyết mạch Nhân vương chân chính, ông chỉ nhìn qua liền xác nhận: "Địa Ngục Phù Dung hoa, đích xác là tiêu chí huyết mạch của Ngục vương! Đan vào đường vân hỏa diễm. . ."
Ông suy nghĩ một chút bèn nói: "Hỏa diễm đường vân, đây là có liên quan đến hỏa diễm, đối phương không phải là thuần huyết Nhân tộc, thế nhưng có thể lưu lại tiêu chí truyền thừa thuộc về tổ tiên thì xem ra thực lực rất mạnh, chưa hẳn đã yếu hơn Ngục vương! Ngũ Hành tộc Thiên Hỏa, Ma tộc Huyết Hỏa, Thần Tộc Viêm Hỏa, Tiên tộc Tiên Hỏa, Phượng tộc Phượng Hỏa, vài loại truyền thừa này đều có thể!"
Ông nhìn qua Tô Vũ, "Đến bây giờ các ngươi vẫn chưa tìm ra đối phương sao?"
"Phải."
"Cái này đơn giản mà!"
Hạ Thần nói: "Đối phương nhất định giỏi Hỏa Diễm chi đạo!"
"Phần Hải vương ư? Nhưng ông ta đã chết rồi!"
Đúng lúc này, Vạn Thiên Thánh liền nhắc nhở: "Đừng quên còn có một người khác rất giỏi hỏa diễm nhất đạo!"
"Thiên Đúc vương?"
Tô Vũ giật mình.
Không sai, đối phương là Thiên Binh sư, người rèn binh không có ai là không biết đùa với lửa!
Hạ Thần tiếp tục nói: "Cũng chưa chắc, hãy nghe ta nói hết đã! Đối phương là Ngục vương cùng hỏa diễm chi đạo kết hợp, mà Ngục vương giỏi phong cấm, danh tiếng Ngục vương nằm ở chỗ gã giỏi Vô Gian Địa Ngục nhất đạo, bắt nhốt địch nhân. . ."
"Cấm Thiên vương!"
Vạn Thiên Thánh trầm giọng thốt lên, Tô Vũ cũng khẽ nhúc nhích trong lòng.
Cấm Thiên vương, Thiên Đúc vương!
Hai vị này đều phù hợp với tiêu chuẩn mà Hạ Thần nói.
Hạ Thần tiếp tục: "Ta chỉ có thể cung cấp chút manh mối cho các ngươi, cụ thể ra sao thì ta không biết được. Mục tiêu của tên này không nằm ở Nhân tộc mà chỉ nhằm vào đa thần văn hệ, gã là tai mắt, cũng là sát thủ!"
Tô Vũ trầm giọng nói: "Trước kia Văn Mộ bia một mực ở Đại Hạ phủ, vì sao gã không đến đoạt?"
"Hạ Vô Thần đang canh chừng!"
Hạ Thần giải thích: "Văn Mộ bia chưa bao giờ rời khỏi Đại Hạ phủ, trừ phi đối phương có thể đối phó với Hạ Vô Thần, bằng không chẳng có ai dám tới đoạt! Hơn nữa Văn Mộ bia là thứ không phải ai cũng có thể đoạt được, không phải đích truyền của đa thần văn hệ mà muốn lấy thì cực kỳ khó!"
Thật sao?
Được rồi, cái này Tô Vũ thật sự không biết, hắn hay Trần Vĩnh cầm thứ đồ chơi này đều rất nhẹ nhàng mà.
"Vậy rốt cuộc Văn Mộ bia có tác dụng gì? Chỉ đơn giản dùng để phác họa thần văn chiến kỹ thôi à?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Hạ Thần trả lời: "Văn Mộ bia có rất nhiều tác dụng, tác dụng lớn nhất nằm ở hạch tâm của Văn Mộ bia. Nó thực ra là dùng thần văn quan trọng của Văn vương để rèn nên, về sau, hơn mấy trăm ngàn truyền nhân của Văn vương dùng sức lực cả đời phong ấn thần văn chiến kỹ của bản thân ở bên trong, một mặt là vì truyền thừa, một mặt là vì chờ đợi Văn vương phục sinh. . ."
"Tình huống cụ thể thế nào thì ta cũng không nắm chắc, thế nhưng ta biết Văn vương thật sự có thể phục sinh. Chưa chắc ngài ấy đã chết hoàn toàn. Vì vậy, Hạ gia chúng ta vẫn luôn giúp ngài thủ mộ!"
Tô Vũ cạn lời, "Phải dùng tới sao? Thôi được rồi, cứ coi như là phải dùng tới, điềm xấu mà ngài nói cũng bởi vì có người luôn canh me thứ này ư?"
"Không chỉ vậy!"
Hạ Thần thở dài, "Đại địch của Văn vương luôn lăm le là điều thứ nhất! Thứ hai, Văn Mộ bia cũng là chìa khoá bảo tàng, có một số lão gia hỏa biết rõ điều này, bảo tàng có quan hệ với cung Nhân Hoàng trên tầng chín Tinh Vũ phủ đệ! Văn vương cũng có phủ đệ của mình ở cung Nhân Hoàng, phủ đệ ấy nghe nói để lại rất nhiều bảo vật, Văn Mộ bia là do thần văn hạch tâm của Văn vương rèn nên, vì vậy chỉ cần có thần văn của ngài thì có thể mở ra! Có khi còn có thể tự do hành tẩu tại cung Nhân Hoàng, bởi vì địa vị Văn vương rất cao, tại cung Nhân Hoàng sẽ không bị ước thúc hay hạn chế!"
Tô Vũ hơi bất ngờ, "Còn có năng lực này? Vậy khi Văn vương chết, Nhân Hoàng có còn sống không?"
Hạ Thần cười đáp: "Ngươi cảm thấy Nhân Hoàng sẽ ngấp nghé bảo vật của Văn vương à? Nhìn vật nhớ người, không thấy không phiền, về sau Nhân Hoàng không ở lại cung Nhân Hoàng, cũng không để ý tới chút đồ đó."
Được rồi!
Tô Vũ chần chờ chốc lát lại hỏi: "Vì vậy kẻ cầm lấy Văn Mộ bia chính là bia ngắm, khiến cho vô số người muốn giết ngươi?"
"Đúng thế!"
"Cho nên ngài mới bảo nó là điềm xấu?"
"Xem như thế đi!"
Hạ Thần nói xong bèn thở dài, "Kỳ thật chỉ riêng điều thứ nhất là đã đủ phiền toái, đối phương hẳn là có thủ đoạn dò xét vị trí Văn Mộ bia! Vì vậy người nào cầm Văn Mộ bia thì người đó liền xui xẻo!"
"Có sao?"
Tô Vũ lắc đầu, không có mà!
Ta đã giữ nó lâu như vậy, theo lý đối phương mà biết ta ở đâu, ta là ai thì từ lúc ta còn ở Nhân cảnh. . .
Không đúng, về sau khi chế tạo di tích giả đã bị lão Vạn cầm đi.
Lúc đại chiến chấm dứt lão Vạn mới đưa cho hắn.
Vạn Thiên Thánh chen lời: "Có lẽ ngươi là nhờ tử khí che đậy, nhớ cẩn thận một chút!"
Tô Vũ tỏ vẻ kinh ngạc: "Ta cẩn thận cái gì? Vật kia lại đâu có ở chỗ ta!"
". . ."
Má nó!
Trợn mắt nói lời bịa đặt!
Vạn Thiên Thánh cũng cạn lời, tiểu tử này, vẻ mặt này, giọng điệu này, nếu không phải ta tự mình đưa cho ngươi thì chính ta đều phải hoài nghi rằng ta đã đoán sai hay sao?
Mấu chốt là ta tự mình đưa cho ngươi có được không!
Hạ Thần không quan tâm tới hai người bọn họ, tiếp tục nói: "Văn Mộ bia là điềm xấu là do hai nguyên nhân trên, cụ thể hơn thì một phần là ta không biết, một phần là ta không thể nói. Còn có cái gì muốn hỏi nữa không?"
Tô Vũ vội vàng hỏi: "Mỗi một lần đại chiến đều có lão ngoan đồng xuất hiện sao?"
"Đúng vậy!"
Hạ Thần trả lời ngay: "Chắc chắn là có, hẳn Hà Đồ cũng biết rõ."
Bên cạnh, Hà Đồ lười biếng cất tiếng: "Biết rõ thì có thể thế nào? Tại một nơi mà chúng ta không biết có một đám lão ngoan đồng đang giằng co với nhau, chém giết lẫn nhau. . . Chư Thiên chiến trường trước đây là địa phương cho thiên tài lịch luyện, kỳ thật không được tính là cao cấp, bất quá nơi này luôn được thiên tài coi trọng, vì vậy mới kiến tạo Tinh Vũ phủ đệ ở phụ cạnh, coi như là một nơi cực kỳ trọng yếu của vạn giới!"
"Thiên tài cũng có lúc trưởng thành, trưởng thành rồi, mỗi một lần mở ra Chư Thiên chiến trường một đoạn thời gian sẽ có lão quái vật nhập cảnh, nghìn năm một lần, mở ra nghìn năm liền có thể chứa đựng cường giả mạnh hơn đi vào!"
"Trên Hợp Đạo?"
Tô Vũ dò hỏi, thật sao?
"Cũng không phải!"
Hà Đồ cười nói: "Đơn giản mà nói Hợp Đạo ở đâu cũng đều là sự tồn tại đỉnh cấp! Thế nhưng Hợp Đạo rời đi đơn giản, trở về mới khó! Nói thí dụ như tại vạn giới, tại Chư Thiên chiến trường, nếu Hợp Đạo một mực lưu lại chỗ này thì tùy ngươi thích làm thế nào cũng được, nhưng một khi rời đi mà muốn trở về liền rất khó khăn, sẽ bị quy tắc hạn chế!"
"Đám lão gia hỏa như Thiên Cổ một mực không muốn rời đi, chính là vì muốn ở lại đây trông coi, coi như là chúa tể chốn này rồi!"
Tô Vũ đau lòng, "Nói như vậy, triều tịch chi biến đầu tiên, cường giả Nhân tộc đã chết sạch?"