Chư Thiên phủ.
Một trong 38 phủ của Nhân cảnh, nhưng song thánh phủ chỉ tồn tại trên danh nghĩa, hiện tại chỉ có 37 phủ.
Tô Vũ đã từng tới Chư Thiên phủ, cũng quen một vài cường giả trấn thủ ở đây.
Khi Tô Vũ cùng mấy người Đại Chu vương truyền tống đến nơi, hắn nhìn từ xa thấy được một người quen, Diệp Hồng Nhạn.
Phu nhân của Ngưu phủ trưởng, cô cô của Diệp Bá Thiên.
Bà là tướng lãnh Đại Minh phủ trú tại Chư Thiên phủ, hiện giờ thực lực đã đạt tới Nhật Nguyệt bát trọng.
Khi Tô Vũ truyền tống đến đây, Diệp Hồng Nhạn hơi giật mình, bà như nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, rất nhiều năm trước, bà thường xuyên nhìn thấy cảnh này, cháu trai bà trở về đều sẽ có vô địch đi cùng.
Mỗi lần cháu trai bà trở về đều sẽ nhận được một trận hoan nghênh rất lớn từ chư vị tướng sĩ.
Nhưng cháu trai Diệp Bá Thiên bá đạo, còn Tô Vũ lúc này thoạt nhìn rất nhu hòa.
Diệp Hồng Nhạn tỉnh táo lại, ngay sau đó, bà quát lớn: “Cung nghênh Tô thành chủ đắc thắng trở về!”
Một tiếng hét to chấn động tứ phương!
Tướng sĩ Đại Minh phủ hơi sửng sốt, ngay sau đó, một vài lão nhân như nhớ lại quá khứ, một lát sau, đồng thanh hô to: “Cung nghênh Tô thành chủ đắc thắng trở về!”
Cách đó không xa, tướng sĩ Đại Hạ phủ thoáng ngây người, nhưng cũng rất nhanh liền sôi nổi hô: “Cung nghênh Tô thành chủ đắc thắng trở về!”
“...”
Tiếng hô càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang dội.
Dường như về tới hơn 50 năm trước!
Dường như về tới hơn 400 năm trước!
Khi đám người Đại Nguyên vương truyền tống xuống, toàn bộ Chư Thiên phủ đã là tiếng hô vang khắp nơi!
Tại cửa thông đạo, Tô Vũ yên lặng nhìn, không nói lời nào.
Nhiệt huyết không?
Kích động không?
Có lẽ có một chút.
Nhưng hắn biết điều này cũng không chứng tỏ được cái gì, có lẽ đám tướng sĩ này còn không biết hết mọi chuyện.
Bên cạnh, Đại Chu vương khẽ cười: “Tô thành chủ, ngươi xem, tướng sĩ Nhân tộc rất hoan nghênh ngươi.”
Tô Vũ cười nhạt: “Thụ sủng nhược kinh! Hơn 50 năm trước, bọn họ tung hô Ngũ Đại, hơn 50 năm sau, Ngũ Đại sớm đã táng thân chiến trường Chư Thiên, chết trong tay Nhân tộc, nực cười làm sao!”
Đại Chu vương thở dài, “Phần Hải đã đền tội!”
Tô Vũ bình thản nói: “Nhưng người chết cũng đã chết rồi, không thay đổi được gì!”
Cuối cùng, Tô Vũ vẫn mở miệng, hắn tươi cười, nụ cười như mang theo thánh quang, tiếng cười sang sảng áp xuống tiếng hoan hô của mọi người, thanh âm bình thản nói: “Đa tạ chư vị tướng sĩ, chư vị tiền bối nâng đỡ! Tô Vũ thụ sủng nhược kinh!”
Một lời khách sáo áp xuống những tiếng hoan hô.
Tô Vũ tươi cười như gió xuân phất vào mặt, mọi người cảm thấy người nọ giống như thánh nhân hạ phàm, trong lúc nhất thời, bọn họ có chút hoảng hốt.
Tô Vũ tiếp tục mở miệng: “Lần này trở về Nhân cảnh, ta chỉ hy vọng được đoàn viên cùng gia phụ mấy ngày, gia phụ cũng là quân nhân, Tô Vũ biết được sự gian khổ của quân nhân, chỉ hy vọng chư quân cũng có cơ hội và thời gian để thường xuyên trở về với vợ con. Hy vọng chiến tranh sẽ không bùng nổ. Chúc chư quân, nếu có đại chiến, sẽ chỉ thắng không bại!”
Nghe vậy, một vài tướng sĩ cảm khái vạn ngàn, hắn nói chỉ muốn đoàn viên cùng phụ thân!
Giờ phút này, bọn họ mới nhớ ra phụ thân Tô Vũ cũng là quân nhân, là người Trấn Ma quân.
Lập tức, vô số tướng sĩ cảm thấy đồng cảm, mở miệng nói: “Tô thành chủ sớm trở về đoàn tụ với Tô đại nhân đi...”
“Cuối cùng quân đội cũng có một vị cường giả mạnh mẽ!”
“Trấn Ma quân lợi hại!”
“...”
Một đám người cảm khái, không đồng thanh hô hào như trước, nhưng lời trong lời ngoài lại khiến mấy vị vô địch cảm thấy câm nín.
Tô Vũ là người quân đội từ bao giờ?
Gia hỏa này còn chẳng phải quân dự bị!
Hắn gia nhập Đại Hạ Văn Minh học phủ, sau đó nửa đường chạy trốn, cũng chưa tốt nghiệp, sau này đi thẳng đến chiến trường Chư Thiên, Tô Vũ thật sự không tính là người của quân đội.
Là phụ thân hắn mới đúng.
Thế mà hiện giờ đám quân sĩ này tự tưởng tượng ra.
Tô Vũ cười cười, không hề nói gì.
Hắn chắp tay với Diệp Hồng Nhạn, Diệp Hồng Nhạn không nhúc nhích, khẽ gật đầu, lẳng lặng nhìn đám người Tô Vũ rời đi.
. . .
Rời khỏi Chư Thiên phủ, Tô Vũ âm thầm thở hắt ra.
Không lâu sau, Đại Hạ vương trở lại, nhìn về phía đám người Đại Chu vương: “Chư vị có thể dừng bước, ta đưa Tô Vũ về Đại Hạ phủ là được! Lão Chu cũng ở đó chờ, có ta và lão Chu thì sẽ không có vấn đề gì! Lão Chu, các ngươi có việc thì mấy ngày nữa hãy đến trao đổi, dù sao cũng phải cho Tô Vũ chút thời gian đoàn viên cùng phụ thân hắn một chút!”
Đám người Đại Chu vương trở về đương nhiên là có việc.
Tô Vũ cũng cười: “Đại Hạ vương bệ hạ nói không sai, không phiền các vị tiền bối hộ tống nữa, còn chuyện đúc binh luyện trận thì không vội, hai ba ngày nữa các vị tiền bối lại đến cũng không muộn! Ta cũng phải chuẩn bị một chút, để tránh xảy ra sai lầm, lãng phí tài liệu.”
Đại Chu vương cười nói: “Cũng đúng, Tô thành chủ đã lâu không về, giờ trở về nhìn xem, sau khi yên ổn, chúng ta lại đến!”
Đại Chu vương lại nói: “Lần này chủ yếu là chuyện thành lập thánh địa, có lẽ sẽ còn chuyện cần Tô thành chủ hỗ trợ, đến lúc đó còn mong Tô thành chủ giúp đỡ một tay!”
Tô Vũ tươi cười: “Ta sẽ cố gắng! Dù sao cũng là Nhân tộc, nếu cần thì ta sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ.”
“Vậy là tốt nhất!”
Đại Chu vương cười một tiếng, không nhiều lời nữa, Tô Vũ cũng nhanh chóng cùng Đại Hạ vương rời đi.
Sau khi hai người bọn họ vừa đi, Đại Chu vương thở hắt ra: “Được rồi, nếu những người khác không có việc gì thì đến Đại Chu phủ của ta nghỉ ngơi mấy ngày! Diệt Tằm, nếu các ngươi đã đáp ứng luyện trận cho hắn thì đừng lừa gạt cho xong việc, phải giúp hắn làm tốt việc này.”
Diệt Tằm vương cười đáp: “Đương nhiên, tiểu tử này thực sự rất giàu! Nếu thành công giúp hắn thì có lẽ sẽ nhận được nhiều lợi ích! Nếu thật sự chế ra đại trận khắc chế thời không trường hà, vậy thực lực tiểu tử này sẽ lại tăng cao một mảng lớn!”
Tô Vũ rất mạnh, mọi người đều biết.
Lúc trước, Tô Vũ đánh bất ngờ mà một quyền đánh bạo một tôn vô địch!
Một khi không thể dùng thời không trường hà tránh khỏi Tô Vũ... Vậy dù là Vĩnh Hằng thất đoạn thì Tô Vũ cũng có thể đánh một trận, ai thắng ai thua, tạm thời không biết.
Đại Chu vương gật đầu: “Khó khăn không nhỏ, các ngươi hãy cố gắng đi! Tô Vũ cường đại cũng là chuyện tốt đối với Nhân tộc, hắn mang theo trấn thủ cổ thành dừng ở ngoài Nhân cảnh, ít nhất mục tiêu đầu tiên của chư thiên vạn tộc không phải Nhân tộc, mà là hắn!”
Dứt lời, y nhìn về phía Đại Nguyên vương, nhíu mày nói: “Đừng gây chuyện! Dù ngươi không thích hắn thì không để ý tới là được! Người trẻ tuổi, tính tình không tốt, dễ nổi nóng, nếu thật sự gây chiến, ngươi cho rằng hắn sẽ băn khoăn sao? Nếu hắn mang theo các vị trấn thủ tấn công Nhân tộc, ngươi có phụ trách được không? Ngươi gánh vác nổi trách nhiệm ấy sao? Lão Nguyên, ngươi nghĩ cho kĩ đi! Hắn là Nhân tộc, nhưng... Hắn cũng không phải Nhân tộc! Nếu chọc giận hắn, ngươi cảm thấy hắn sẽ để ý chuyện ngươi là Nhân tộc ư?”
“Đến lúc đó, hắn mang trấn thủ giết ngươi, vậy chúng ta nên ra tay hay không?”
“Ra tay, Nhân tộc giao chiến với cổ thành, vạn tộc sẽ mừng rỡ chế giễu!”
“Không ra tay, ngồi xem ngươi bị giết, Nhân tộc và cổ thành xung đột, nhân tâm hoảng sợ, ngươi sẽ phụ trách ư?”
Đại Chu vương trách cứ vài câu, Đại Nguyên vương đen mặt nói: “Dù sao hắn cũng là tiểu bối...”
“Tiểu bối?”
Đại Chu vương trầm giọng nói: “Người giết được ngươi thì không phải tiểu bối! So với cường giả vạn tộc, chúng ta cũng là tiểu bối, ngươi có muốn thử tâm sự với đám trưởng bối ấy không?”
Đại Nguyên vương im lặng.
Đại Chu vương âm lãnh nói: “An phận cho ta, đừng gây thêm phiền toái! Nếu xảy ra chuyện, vậy tự mình gánh hết hậu quả, nếu đến bây giờ các ngươi vẫn xem hắn là tiểu bối... Vậy ta chỉ có thể nói rằng, các ngươi không có đầu óc, xứng đáng bị hắn nhục nhã! Bị đánh chết thì cũng đừng trách không ai cứu ngươi!”
Bên cạnh, Tiểu Chu Vương cười nói: “Đại ca, chúng ta biết mà, yên tâm đi.”
“Yên tâm?”
Đại Chu vương lắc đầu: “Thôi, trở về rồi nói sau!”
Một đám người im lặng, cùng Đại Chu vương bay về hướng Đại Chu phủ.