Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2385 - Chương 2385: Hạ Vô Thần – Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nam Tử

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2385: Hạ Vô Thần – Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nam Tử
 

Bên kia.

Đại Hạ vương lãnh khốc đồng hành cùng Tô Vũ, ông không nói gì, hoặc có thể nói là không biết nên nói cái gì.

Hạ Long Võ chưa về, có lẽ 1 – 2 ngày nữa mới có thể trở về.

Hiện giờ chỉ có Tô Vũ và Đại Hạ vương, không khí có chút xấu hổ.

Tô Vũ thì không sao, nhưng Đại Hạ vương... Hoàn toàn không biết nên nói gì.

Một lát sau, Tô Vũ chủ động mở miệng: “Đại Hạ vương bệ hạ, lúc trước ngài thật sự từng ở học phủ trung đẳng Nam Nguyên ư?”

Đại Hạ vương nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có đề tài, nghe vậy ông nhanh chóng đáp: “Đúng, nhưng chỉ là một thế thân, không phải chủ thân!”

Thì ra là thế!

Chẳng trách lúc ấy nghe nói Đại Hạ vương đang hành động bên ngoài, Tô Vũ còn tưởng là thủ thuật che mắt.

Đại Hạ vương thấy Tô Vũ đã mở miệng nên không khách khí nữa, ông nói: “Tô Vũ, có thể bán một phần Thiên Hà cát cho Đại Hạ phủ không?”

Tô Vũ cười: “Đương nhiên có thể, dù sao ta cũng là người Đại Hạ phủ mà!”

Đại Hạ vương tươi cười!

Không tệ lắm!

Tô Vũ lại cười nói: “Ta cũng có chuyện muốn nói với ngài.”

“Ngươi nói đi!”

Tô Vũ ho nhẹ một tiếng: “Là thế này, ta có một vị trưởng bối để lại vài món đồ ở Đại Hạ phủ, ta muốn lấy lại di vật của hắn, không biết có được không?”

“Di vật?”

Đại Hạ vương sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: “Vị trưởng bối nào?”

“Một vị trưởng bối rất thân mật.”

Tô Vũ thở dài: “Ta muốn mang di vật của hắn đi, không biết Đại Hạ vương có thể đáp ứng hay không?”

Đại Hạ vương nhíu mày, trưởng bối của Tô Vũ.

Sao ta không biết?

Ngũ Đại ư?

Ngũ Đại đã chết, không để lại thứ gì.

Sau khi ngẫm nghĩ, Đại Hạ vương gật đầu: “Đương nhiên, nếu đó thật sự là đồ của trưởng bối của ngươi, ngươi mang đi cũng là chuyện thường tình!”

Không phải đại sự gì.

Tô Vũ cười: “Vậy đa tạ Đại Hạ vương...”

Đại Hạ vương chần chờ nhìn hắn: “Ngươi... quay phim làm gì?”

Tô Vũ cười thâm thúy: “Không có gì, chỉ là lần đầu tiên nói chuyện phiếm cùng Đại Hạ vương bệ hạ rất đáng giá kỷ niệm, ta quay lại làm lưu niệm.”

Đại Hạ vương khẽ gật đầu, không quá để ý.

Ghi hình cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vô địch, cũng chẳng thể dùng để nguyền rủa.

Tô Vũ cười nói: “Ta mang đi thật đấy...”

Đại Hạ vương thấy hắn nhắc đi nhắc lại vài lần, nghi hoặc hỏi: “Có thể tiết lộ đó là thứ gì không?”

“Đại Hạ vương cũng biết.”

“Cái gì?”

“Thức hải bí cảnh...”

Đại Hạ vương sửng sốt, sau đó sắc mặt nghiêm lại, lạnh mặt nói: “Ngươi đừng đùa! Đó là thứ Hạ Thần lưu lại, tuy Hạ Thần cũng thuộc đa thần văn hệ, nhưng dù muốn kế thừa thức hải bí cảnh thì cũng phải do Hạ gia kế thừa, mà không phải đa thần văn!”

Có hậu đại thì cho hậu đại.

Có người nhà thì cho người nhà.

Không còn ai cả thì mới có thể giao cho truyền nhân.

Nếu không có Hạ gia, Tô Vũ nói thứ này là của hắn thì còn được, nhưng Hạ gia vẫn còn có, vậy đồ vật đương nhiên thuộc về Hạ gia.

Gia hỏa Tô Vũ này quả thực quá tham lam!

Vậy mà lại đòi thức hải bí cảnh!

Tô Vũ khẽ cười: “Đại Hạ vương cần gì phải tức giận, ngài nghe ta nói xong thì sẽ hiểu nó có phải của ta hay không.”

“Ngươi nói đi!”

Đại Hạ vương có chút tức giận, giận vì Tô Vũ lòng tham không đáy!

Tô Vũ cười nói: “Chúng ta nói đến nguồn gốc thức hải bí cảnh đã, nó có phải thuộc về Hạ Thần tiền bối hay không?”

“Đương nhiên!”

“Nếu vậy Hạ Thần tiền bối có quyền xử trí nó đúng không?”

“Đương nhiên!”

“Bất luận sống chết, thứ đó đều thuộc về Hạ Thần tiền bối, đúng không?”

“Đúng!”

Tô Vũ lại hỏi: “Vậy nếu Hạ Thần tiền bối hóa thành Tử Linh, đồng ý tặng cho ta cũng không thành vấn đề đúng không?”

“Hả?”

Đại Hạ vương sửng sốt, lập tức hỏi lại: “Ngươi có ý gì? Hạ Thần sống lại?”

Tô Vũ cười đáp: “Đúng vậy, ta đã gặp ông ấy ở Tử Linh giới! Hạ Thần tiền bối đáp ứng tặng thức hải bí cảnh cho ta, kỳ thật không chỉ mình ta đã gặp, Đại Tần vương cũng từng gặp, Hạ Phủ chủ cũng gặp rồi.”

“Cái gì?”

Đại Hạ vương ngây ngẩn cả người, sau đó nhíu mày hỏi: “Tô Vũ, ngươi đang lừa gạt ta?”

Tô Vũ lắc đầu, “Sao có thể! Ta không cần thiết phải lừa ngài, quả thật Hạ Thần tiền bối đã tặng thức hải bí cảnh cho ta, vô cùng chân thực, nếu Đại Hạ vương không tin, ta có thể nhắc nhở Đại Hạ vương một chút...”

Tô Vũ cười như không cười, Đại Hạ vương nhíu mày nhìn hắn, nhắc nhở?

Nhắc nhở gì?

Hình như Tô Vũ cười có chút tà ác...

Đại Hạ vương lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi nói đi! Tô Vũ, ấn tượng của ta với ngươi không tệ, nếu ngươi chỉ vì thức hải bí cảnh là lừa gạt ta chuyện Hạ Thần sống lại. Ta sẽ không khách khí với ngươi!”

Tô Vũ cười nói: “Ta không dám, Đại Hạ vương chắc chắn muốn nghe đúng không?”

“Hừ, ngươi nói đi!”

Tô Vũ nhìn bốn phía, cảm thấy có lẽ là không có ai, hắn cười tủm tỉm: “Mười chữ...”

Đại Hạ vương đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Hạ Vô Thần... Thiên hạ đệ nhất mỹ nam...”

“Đủ rồi!”

Đại Hạ vương gầm lên, nhìn khắp nơi xung quanh một chút, may mà không có ai. Sau đó ông lại nhìn về phía Tô Vũ, vẻ mặt hậm hực!

Ông cảm thấy hơi xấu hổ!

Má!

Má nó!

Việc này không ai biết.

Hiện tại ông là Đại Hạ vương!

Là trụ cột của Nhân tộc, người chấp chưởng đại phủ, nhân vật cấp bậc bá chủ.

Vài chuyện thời kỳ thiếu niên thì cứ để nó theo gió đi đi!

Nhưng mấy trăm năm sau, có người nhắc nhở ông rằng... năm xưa Hạ Vô Thần ngươi rất buồn cười, cực kì ấu trĩ, lại còn tự luyến ngốc ngếch đến mức nào!

Say rượu không đáng sợ!

Đáng sợ là ngày hôm sau có người giúp ngươi nhớ lại những chuyện ngươi làm khi say.

Ấu trí không đáng sợ, đáng sợ chính là mấy trăm năm sau khi ngươi công thành danh toại, có người tới nhắc nhở ngươi rằng năm xưa ngươi từng ấu trĩ như thế nào!

Sắc mặt Đại Hạ vương khó coi nhìn Tô Vũ, lạnh mặt, sau một lúc lâu, cứng đờ nói: “Hạ Thần thật sự sống lại?”

Tô Vũ nhe răng cười: “Ta không chắc chắn, ông ấy dạy ta câu này, bảo rằng cứ nói cho Đại Hạ vương thì thức hải bí cảnh chính là của ta, ta không biết có phải như vậy hay không, ta cảm thấy có thể là vị Tử Linh tiền bối kia chỉ nói đùa thôi!”

Đại Hạ vương lạnh lùng hỏi: “Còn ai biết nữa?”

Tô Vũ cười: “Vài người thôi.”

“Vài người?”

“Ta, Vạn phủ trưởng...”

“Vạn Thiên Thánh cũng biết?”

“Đúng vậy, ông ấy cũng ở đó.”

“Còn ai nữa?”

“Có, Hà Đồ, Tinh Nguyệt.”

“Đều là Tử Linh?”

“Không, còn có cả Lưu Hồng.”

Đại Hạ vương trầm ngâm một hồi: “Lưu Hồng! Được rồi, thức hải bí cảnh là của ngươi, ngươi và Lưu Hồng đều quên chuyện này cho ta, còn Vạn Thiên Thánh...”

Tô Vũ cười đáp: “Đương nhiên, đúng rồi, Đại Hạ vương, ngài thật sự đã nói vậy à? Ngài khắc lên đao ư? Bình thường khắc chữ lên đao, khắc thiên hạ đệ nhất đao là được, vì sao lại khắc...”

“Đủ rồi!”

Đại Hạ vương thẹn quá thành giận!

Ngươi còn dám lặp lại?

Chẳng lẽ ta không cần mặt mũi sao?

Hạ Vô Thần ta bá đạo vô biên, hoành hành vạn giới, ngươi còn nói làm gì?

Hiện tại ta có con có cháu, cháu trai còn đã chứng đạo, chắt trai còn làm Phủ chủ, vậy mà ngươi còn nói?!

Nếu lời này truyền ra, hàng tỉ thương sinh Đại Hạ phủ sẽ nghĩ về ta thế nào?

Hơn nữa, một khi bị đám người Đại Minh vương biết, vậy không phải sẽ thành trò cười sao? Nói vài trăm năm, thậm chí nhắc lại cả đời, đến chết cũng vẫn lưu truyền, nói cho hậu đại.

Năm xưa, khi Đại Hạ vương còn trẻ đã làm thế này này!

Về sau, nếu Nhân tộc ghi chép sử sách, có lẽ sẽ ghi lại cả chuyện này!

Quá mất mặt!

Đại Hạ vương bất lực, cuối cùng cũng biết vì sao Tô Vũ phải ghi hình, hắn sợ mình nuốt lời!

Thức hải bí cảnh!

Đáng chết!

Hạ Thần thật sự tặng cho Tô Vũ?

Ông hỏi: “Hạ Thần sống lại, Long Võ cũng từng gặp rồi ư? Là một trong những Tử Linh tấn công Tinh Vũ phủ đệ?”

“Đúng vậy.”

“Thực lực thế nào?”

“Vĩnh Hằng thất đoạn!”

Đại Hạ vương nao nao: “Sao lại như thế, khi còn sống hắn...”

Tô Vũ sửng sốt: “Ngài không biết à?”

“Biết cái gì?”

“Ông ấy là tổ tông của ngài!”

“Tổ tông nhà ngươi ấy!”

Đại Hạ vương phẫn nộ trừng mắt: “Có phải người cảm thấy mình là chủ nhân cổ thành thì ta không dám làm gì ngươi đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment