Tô Vũ nhún vai: “Không phải ta bịa chuyện, mà là chính Hạ Thần tiền bối nói ra, ông ấy quả thật là tổ tông của ngài! Ta tưởng rằng ngài biết, hóa ra không biết! Hạ Thần tiền bối là nhân vật từ triều tịch lần thứ chín, ngài không biết sao? Đại Hạ vương, di tích ngài chứng đạo là ông ấy đưa cho ngươi, kỳ thật di tích của không ít vô địch Nhân tộc đều do Hạ Thần giúp đỡ mở ra, không thì sao lại trùng hợp như vậy, vừa vặn phát hiện, còn bị các ngài lấy đi toàn bộ!”
Tô Vũ cười nói: “Nhưng Hạ Thần tiền bối có địch nhân nên không dám bại lộ thân phận, khi đó, ông chính là vô địch Nhân tộc duy nhất sống sót từ lần triều tịch thứ chín ở trong Nhân cảnh, ông ấy không thể không ngụy trang thành đường đệ của ngài. Chẳng lẽ Đại Hạ vương chưa bao giờ hoài nghi ư?”
Đại Hạ vương nhíu mày, hoài nghi?
Ông ngẫm nghĩ, hồi lâu mới nói: “Không hoài nghi, từ nhỏ hắn đã thông minh, khi đó nguyên khí vẫn chưa khôi phục, hắn cũng đã vô cùng cường đại, còn mạnh hơn khi ta còn trẻ. Sau đó thông đạo mở ra, nguyên khí khôi phục, hắn nhanh chóng bước vào Đằng Không, Lăng Vân...”
“Sau này, ta tiến vào di tích, hắn cũng vào di tích, ta chứng đạo, hắn thì không...”
Nói đến đây, Đại Hạ vương trầm giọng nói: “Nhưng quả thật có vài điểm đáng ngờ, ta nhớ là chúng ta đã từng gặp một vị Vĩnh Hằng cường đại, sau đó đột nhiên xuất hiện một kẻ thần bí đánh chết đối phương... Hạ Thần làm ư?”
Năm đó quả thật có vài điểm đáng ngờ, kể cả chuyện di tích đồng thời mở ra.
Lúc ấy mọi người cũng từng điều tra, nhưng không tra ra cái gì, chẳng lẽ đều do Hạ Thần làm?
Hạ Thần là tổ tông của ta?
Đại Hạ vương lâm vào trầm tư, quên luôn chuyện “Đệ nhất mỹ nam tử”, hoặc là nói ông cố ý quên đi.
Tô Vũ cười nói: “Hạ Thần tiền bối nói, khi hắn trọng thương đã giao thức hải bí cảnh cho ngài, chẳng lẽ Đại Hạ vương không hoài nghi ư?”
“Hắn nói hắn có việc phải làm, ta nghĩ rằng bởi vì hắn trọng thương nên không thể tiến vào Vĩnh Hằng, cảm thấy suy sút nên không quản nhiều, chỉ nghĩ sau một thời gian sẽ tự nhiên nghĩ thông... Sau đó hắn mất tích, hóa ra... Thật sự đã chết!”
Đại Hạ vương thở dài: “Hắn sống lại làm Tử Linh mà đã có thực lực Vĩnh Hằng thất đoạn, vậy chẳng phải lúc còn sống hắn có lực lượng Vĩnh Hằng cửu đoạn sao?”
Tô Vũ gật đầu: “Đại khái vậy.”
“Bị ai giết?”
“Không rõ lắm, hẳn là đồng quy vu tận!”
Đại Hạ vương thở dài: “Hiện tại hắn có khỏe không?”
“Tử Linh ở Tử Linh giới, bọn họ sinh hoạt có tốt hay không thì khó mà phán xét.”
“Tử Linh giới...”
Đại Hạ vương lẩm bẩm, sau đó nói: “Trong Tử Linh giới rất nguy hiểm! Nhân tộc muốn tiến vào Tử Linh giới vài lần nhưng không có biện pháp.”
Tô Vũ tò mò hỏi: “Nhân tộc muốn tiến vào Tử Linh giới à?”
Hắn nhớ ra, hình như Hạ Long Võ từng xông vào bên trong, nhưng chưa vào sâu thì đã bị Tử Linh đuổi chạy.
Đại Hạ vương hít sâu một hơi, gật đầu: “Kỳ thật mọi người đều hiểu nguy cơ của Nhân tộc! Tuy Nhân tộc có vẻ cường đại, nhưng Thần Ma Tiên còn chưa toàn lực ra tay! Lúc trước Tiên tộc ngủ đông đã từng uy hiếp Thần Ma, kỳ thật bọn họ cảm thấy Nhân tộc không thể tạo thành uy hiếp quá lớn... Ngươi cảm thấy thực lực Tiên tộc quả thật rất mạnh, ban đầu, mục tiêu của bọn họ kỳ thật là Thần Ma!”
Tô Vũ nhíu mày, “Thực lực Thiên Cổ quả thật rất mạnh, Tiên tộc cũng mạnh. Nhưng năm xưa Tiên tộc liên minh cùng Nhân tộc, 9 lần đại chiến đều do Nhân tộc làm chủ, bọn họ không sợ Nhân tộc quật khởi lần nữa sao?”
Liên tiếp 9 lần đều là Nhân tộc khai chiến.
Kết quả đến lần thứ 10, Nhân Tiên còn liên minh đối kháng Thần Ma, Tiên tộc nghĩ thế nào?
Đại Hạ vương ngẫm nghĩ, mở miệng nói: “Trong đó có không ít nguyên nhân, có một điều tương đối quan trọng, có lẽ giai đoạn trước Thiên Cổ còn chưa hoàn toàn sống lại! Khi chúng ta thâm nhập Tiên tộc tra xét, có lẽ lúc ấy Thiên Cổ mới rời khỏi quan tài, vậy nên Không Không mới có cơ hội trộm nắp quan tài.”
“Ý ngài là...”
“Đúng, Thiên Cổ vẫn luôn ngủ say!”
Đại Hạ vương giải thích: “Dù sao Thiên Cổ cũng lớn tuổi, lão là tồn tại từ thời kỳ thượng cổ! Một mặt là tuổi lớn, một mặt khác, Đại Chu vương đã từng phỏng đoán rằng có lẽ Thiên Cổ đang áp chế thực lực, tránh chạm đến quy tắc trừng phạt, cho nên ngay từ ban đầu, có lẽ lão vẫn luôn ngủ say.”
“Áp chế thực lực?”
Tô Vũ thầm nghĩ, sợ đột phá, sợ bị ép rời khỏi chư thiên vạn giới?
Lão thực sự có năng lực đột phá?
Dựa theo lời Bánh Nhân Đậu nói, lão Quy mạnh nhất, Giám Thiên Hầu thứ hai, Thiên Cổ thứ ba... Ba vị này có khả năng đều là Hợp Đạo đỉnh phong.
Tô Vũ hiểu ra: “Ý ngài là lúc trước Thiên Cổ ngủ say, nhưng Thần Hoàng cùng Ma Hoàng đều sống lại, cho nên vì bảo đảm ích lợi của Tiên tộc, có cường giả Tiên tộc lựa chọn hợp tác cùng Nhân tộc!”
Đại Hạ vương gật đầu: “Đúng vậy, là hậu duệ của Thiên Cổ tự mình làm chủ, quyết định liên minh cùng Nhân tộc! Sau đó Thiên Cổ sống lại, thực lực Nhân tộc trở nên cường đại, lúc này Thiên Cổ còn chưa xé bỏ minh ước, nhưng cũng bắt đầu nhằm vào Nhân tộc.”
Tô Vũ đã hiểu, hắn không nói nhiều, chỉ hỏi: “Bệ hạ, vậy thì thức hải bí cảnh thuộc về ta đúng không?”
“...”
Lòng ta thật mệt!
Đại Hạ vương bất lực, chúng ta đang bàn chuyện chư thiên vạn tộc, sao ngươi lại không quan tâm đến đại cục như vậy?
Lúc này nói chuyện thức hải bí cảnh làm gì?!
Ông rất muốn dõng dạc trả lời “Đừng hòng!”. Nhưng nhìn bộ dáng Tô Vũ như muốn nói ‘Nếu ngài dám nói không, ta liền truyền khắp khắp thiên hạ chuyện Đại Hạ vương ngài đã từng làm gì’, Đại Hạ vương hết cách, trầm giọng nói: “Ngươi cầm đi rồi thì Văn Minh Sư Đại Hạ phủ phải làm sao?”
“Dù sao bọn họ cũng không có Thiên Hà cát để mở ra!”
Tô Vũ cười: “Hơn nữa cũng không còn đa thần văn nữa, đám người không phải đa thần văn kia tùy tiện tu luyện đi!”
“...”
Tô Vũ lại cười nói: “Hoặc là chờ khi ta không dùng đến, ta sẽ cho Đại Hạ phủ mượn!”
Đúng vậy, cho Đại Hạ phủ mượn.
Bởi vì là của ta!
Đại Hạ vương câm nín, ông hỏi: “Hạ Thần... Còn nói gì nữa không?”
“Hạ Thần tiền bối nói, Hạ gia truyền thừa huyết mạch Nhân vương thượng cổ, truyền thừa Chiến vương, Đại Hạ vương biết không?”
“Chiến vương?”
Đại Hạ vương ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Ta biết là huyết mạch Nhân vương, không biết là huyết mạch Chiến vương.”
Tô Vũ hiếu kỳ: “Vậy Đại Hạ vương có tiêu chí huyết mạch Chiến vương không?”
“Có.”
“Có thể cho ta nhìn không?”
Đại Hạ vương nhìn hắn, hơi nhíu mày: “Ngươi muốn xem?”
“Muốn xem một chút!”
Tô Vũ tươi cười, Đại Hạ vương hồ nghi nhìn hắn, sau đó ngẫm nghĩ, rồi cũng không cự tuyệt, một lát sau, phác họa một bức họa quanh ngực.
Đại Hạ vương dứt khoát xé rách áo... kẻ không biết chắc sẽ nghĩ xảy ra chuyện gì.
Tô Vũ nhìn thấy một thanh đại đao!
Tiêu chí của Chiến vương là một thanh đao!
Đại Hạ vương trầm giọng nói: “Đây là tiêu chí của Nhân vương, nhưng ta truyền thừa huyết mạch đã xa, không quá rõ ràng, thế hệ Long Võ còn một ít, còn thế hệ Hổ Vưu, nếu không đến Vĩnh Hằng thì e rằng khó có thể hiện ra.”
Lực lượng huyết mạch đang yếu đi.
Tô Vũ nhìn thoáng qua, xác định một chút, hoàn toàn bất đồng với tiêu chí huyết mạch của phản đồ.
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: “Đại Hạ vương có biết vị vô địch Nhân tộc nào là huyết mạch Nhân vương nữa không?”
“Đại Minh vương có chút huyết mạch Nhân vương, Diệt Tằm vương cũng có...”
Hả?
Tô Vũ ngẩn ra, Diệt Tằm vương có huyết mạch Nhân vương?
“Còn ai không?”
“Lão Chu và lão Tần thì không rõ lắm, Đại Kim vương cũng có chút huyết mạch Nhân vương... Có lẽ chỉ vậy thôi!”
Tô Vũ suy tư, Thiên Đúc vương và Cấm Thiên vương đều không có sao?
Hay Đại Hạ vương không biết?
Diệt Tằm vương... vậy mà Diệt Tằm vương lại có huyết mạch Nhân vương, vậy Diệt Tằm vương sẽ có hiềm nghi lớn hơn!
Vô địch sau khai phủ!
Có huyết mạch Nhân vương!
Hạ Thần nói ngọn lửa, giam cầm là lực lượng truyền thừa, Diệt Tằm vương không am hiểu, nhưng đối phương có thể giả vờ không am hiểu!
Tô Vũ đè lại suy nghĩ trong lòng, mặc kệ, sau này xem rồi sẽ biết.
Có lẽ những người khác cũng có huyết mạch Nhân vương mà Đại Hạ vương không biết.
Ông không phải Hợp Đạo, chưa chắc đã có thể cảm thụ ra.
Còn hắn thì có một vị Hợp Đạo ở đây.