Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2387 - Chương 2387: Có Lỗi Với Liệt Tổ Liệt Tông Tô Gia...

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2387: Có Lỗi Với Liệt Tổ Liệt Tông Tô Gia...
 

Hai người không nói gì thêm, hiện tại Đại Hạ vương không muốn nói chuyện, trong lòng dâng lên vô số ý niệm, có lúc ông còn nghĩ hay là lén lút xử lý Tô Vũ ở đây luôn cho nhanh, vì sao tên nhãi này cứ muốn hỏi thăm những chuyện không liên quan ấy?

Thật phiền!

Ông hy vọng Tô Vũ có thể giữ kín như bưng bí mật của mình!

Bọn họ nhanh chóng tới Đại Hạ phủ, Đại Hạ vương nhìn về phía Tô Vũ nói: “Phụ thân ngươi ở Đại Hạ phủ, ngươi tự tìm hay cần ta cho người dẫn đường?”

“Ta sẽ tự đi!”

Tô Vũ đã cảm nhận được khí tức lão cha.

“Vậy được rồi.”

Đại Hạ vương chần chờ một chút, cắn răng nói: “Việc ban nãy, ngươi biết ta biết, trời biết đất biết, nếu có người khác biết...”

Tô Vũ vội ngắt lời: “Nếu Vạn phủ trưởng hay người khác truyền ra thì không liên quan tới ta, dù sao cũng không phải tại ta!”

“...”

Má nó!

Đại Hạ vương tức chết, cũng đúng, không phải chỉ có mình chúng ta biết.

Ông chán ghét Hạ Thần!

Vì sao lại nói chuyện này ra cho bọn họ biết?

Phiền quá!

Đại Hạ vương hừ một tiếng, phá không rời đi, hôm nay không vui chút nào, hiện tại tâm tình ông rất hậm hực, ông phải về đánh Hạ Tiểu Nhị một trận, cho y biết kết cục khi lão tử phẫn nộ!

. . .

Tô Vũ đứng trên trời cao chờ một hồi, nghiêng tai lắng nghe, sau đó hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương của Hạ Hầu gia, lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn!

Rất tốt!

Lần đầu tiên Hạ Hầu gia gặp hắn đã đánh hắn một quyền, khiến hắn ngất đi, giờ thì tốt rồi, có vẻ lần này y sẽ bị tẩn cho một trận!

Tô Vũ mang theo tâm tình vui sướng hạ xuống.

Giống như Vạn Thiên Thánh và Đại Hạ vương lúc trước, không ai có thể thấy hắn, người có thể nhìn thấy thì cũng không dám nhìn.

Bọn họ, không nhìn thấy Tô Vũ.

Tô Vũ hạ xuống, không nhìn nhiều hai chữ “Tô phủ”, nó chẳng có ý nghĩa gì.

Hắn đột nhiên hiện lên trước mặt Tô Long.

Trong mắt hắn ẩn chứa niềm vui sướng và áy náy, thậm chí hắn muốn rơi lệ.

Ta đã trở về!

Tô Long cũng vui mừng, sau đó sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, Tô Vũ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, lại nghe Tô Long nổi giận mắng: “Nhóc con, sao lại trộm trở về? Không phải đã nói là phong quang trở về à?”

Tức chết lão tử!

Tô Long giận dữ!

Phong quang trở về đâu?

Quang tông diệu tổ đâu?

Sao chỉ có mình ngươi!

Lão tử còn nghĩ rằng sẽ có cự long kéo xe, có quan lại hộ tống, vô địch cùng đi, Phủ chủ đi kèm...

Sao giờ lại chỉ có một mình hắn?

Tô Vũ há to miệng.

Chuyện này rất quan trọng ư?

Mấu chốt không phải là ta đã trở về sao?

Tô Long tức muốn hộc máu: “Ta có lỗi với liệt tổ liệt tông Tô gia!”

Tô Vũ dại ra, sao lại có lỗi?

Ta trở về là chuyện vui mới đúng chứ!

Hắn vui mừng, Tô Long lại bi phẫn muốn chết: “Nghịch tử, ngươi ra ngoài cho ta, mang đủ nhân mã phong quang trở về cho ta, không được ngấm ngầm trốn về!”

“...”

Tô Vũ bất lực, cảnh tượng này không giống tưởng tượng của ta, cha ta... đuổi ta đi.

Không có thiên lý!

. . .

“Cha!”

Tô Vũ bất lực, ta đầy cõi lòng kích động trở về, vậy mà người làm cha như ngài chẳng đáng tin cậy gì cả!

Còn đòi ta làm lại lần nữa!

Tô Long lộ vẻ bất đắc dĩ, trong lòng tràn đầy bi ai, thôi rồi!

“Cái đồ vô dụng! Cha... Không còn mặt mũi gặp người ta nữa!”

Y thở dài: “Tối hôm qua ta còn nói với Trần thúc của ngươi là con trai ta sắp trở lại, Đại Hạ phủ sẽ náo nhiệt như ăn tết, ngươi thì... về thì về rồi, mà chả có cái quái gì cả!”

Mấu chốt là y đã khoác lác với các huynh đệ một trận.

Con trai ta trở về nhất định sẽ phong quang bát diện!

Ai biết hắn lại ngấm ngầm trở lại, còn chẳng mang theo tiểu binh nào.

Ra ngoài sống tốt ra sao thì nói không cũng vô dụng, nếu muốn người khác tin thì phải đưa ra vài bằng chứng xác thực, nếu chỉ có thực lực mạnh không thôi thì cũng vô dụng, ta nhìn không ra, ta muốn thấy nhiều người cơ!

Tô Vũ trợn trắng mắt: “Muốn người đúng không? Được, để ta gọi mấy chục vạn người tới!”

“Mấy chục vạn?”

Tô Long hít sâu một hơi: “Nhiều quá!”

Tô Vũ câm nín: “Vậy mấy vạn?”

“Cũng không cần... Khụ khụ, cái kia... Ngươi và Phủ chủ đại nhân có thân thiết không? Nếu thân thì... mời Phủ chủ tới nhà ta ăn bữa cơm?”

Phủ chủ mà y nói không phải Hạ Hổ Vưu hiện tại, cũng không phải Hạ Hầu gia, với Tô Long, Phủ chủ chỉ có một, đó là Hạ Long Võ.

Đó là tướng chủ Trấn Ma Quân trước đây!

Cũng là cấp trên của Tô Long, cường giả y bội phục nhất, từ nhỏ Tô Vũ đã nghe lão cha nhắc mãi về người kia, nhắc đến tận mười mấy năm.

Trước đây Tô Long muốn gia nhập Long Võ Vệ, đáng tiếc thực lực không đủ, nên không thể vào.

Tô Vũ từng tiếp xúc với Hạ Long Võ vài lần, tuy không phải thân quen nhưng quan hệ cũng không tệ.

Giờ phút này, nghe Tô Long nói vậy, hắn bèn thuận miệng đáp: “Cha, Hạ Phủ chủ chưa trở về, ít nhất phải 1 – 2 ngày nữa, hay để ta mời Đại Hạ vương tới nhà ta ăn cơm nhé?”

“Đại Hạ vương?”

Tô Long hết sức vui mừng, có điều sau đó lại đơ người, xấu hổ nói: “Thôi bỏ đi, Đại Hạ vương đã nhiều năm không xuất hiện, nếu tới đây thì mọi người cũng nghĩ là giả.”

“...”

Tô Vũ câm nín!

Hóa ra phải là người mà mọi người đều quen mặt mới được à?

Cũng đúng, mọi người đều biết Hạ Phủ chủ, người thường xuyên phát sóng trực tiếp chém đầu, mấu chốt ở chỗ Đại Hạ vương mới là chủ nhân khai phủ cơ mà!

Hai cha con bàn tán vài câu, Tô Long nhanh chóng bỏ qua việc này, cười nói: “Sao tiểu tử ngươi trở về nhanh thế? Không phải đã nói là rất nguy hiểm sao? Còn nữa, ngươi trở về một mình như vậy không sợ xảy ra chuyện à?”

“Không sao.”

Tô Vũ cười nói: “Không phải một mình, lúc trước Đại Tần vương và các vị vô địch tiếp đón ta, sau đó mấy người Đại Chu vương đưa ta tới Nhân cảnh, Đại Hạ vương cùng ta về Đại Hạ phủ!”

Nghe tên một đám cường giả trong truyền thuyết, Tô Long thở ra: “Tiểu tử ngươi phát đạt thật rồi! Trở nên nổi bật! Những đại nhân vật này đều là tồn tại trong truyền thuyết, đều ghi vào sử sách, vậy mà hiện tại ngươi đã gặp hết.”

Tô Vũ cười đáp: “Đúng vậy! Còn có Đại Nguyên vương muốn gây sự với ta, bị ta mắng một trận! Nếu không phải mấy người Đại Tần vương ở đó thì ta đã đánh hắn!!”

“Ta có lời này!”

Tô Long khuyên nhủ: “Ra ngoài, nhiều bằng hữu nhiều con đường! tuy hiện tại ngươi rất lợi hại, nhưng không thể ngông cuồng như vậy! Quá ngông cuồng sẽ bị trời phạt! Dù ngươi không thích hắn thì cũng phải trước mặt ôn hòa, sau lưng hạ thủ...”

Tô Long lại nói: “Đừng để ý đến thể diện, chúng ta không phải gia đình giàu có gì, mặt mũi đáng giá hơn tính mạng sao? Ngươi quên lời ta nói khi ngươi còn nhỏ rồi ư? Bề ngoài ôn hòa, âm thầm tàn nhẫn... khi ta ở trong tình cảnh nguy hiểm nhất, bị vài cường giả vạn tộc vây giết, ta quỳ xuống xin tha, sau đó cầm đao chém chết ba bốn tên...”

“Khụ khụ!”

Tô Vũ ho nhẹ: “Cha, những lời này chỉ nên nói với mình ta thôi, đừng để người ngoài biết!”

“Còn nữa, cường giả vạn tộc mà ngài nói chỉ là đám Thiên Quân Vạn Thạch... Ta thổi một hơi chết một đống lớn...”

Tô Long không vui: “Ngươi biết cái gì! Đạo lý như nhau! Ngươi nghĩ lão tử cái gì cũng không hiểu ư? Ngươi lợi hại, ngươi trâu bò, vậy ta đây hỏi ngươi, ngươi lợi hại như vậy nhưng khi trở về Nhân cảnh sao vẫn phải cẩn thận dè dặt?”

Còn không phải là không đủ lợi hại sao?

“Ngươi có thể một mình xưng bá chư thiên không?”

“Nếu không làm được thì điệu thấp một chút, đừng quá ngông cuồng!”

Tô Long lại nói: “Ở trên chiến trường, kẻ kiêu ngạo sẽ chết nhanh nhất! Trước kia ta đã nói với ngươi rồi, trên chiến trường, đám tướng lãnh bề ngoài sạch sẽ hào nhoáng sẽ chết hết trước! Vậy mà giờ khi ngươi ra ngoài đều mặc áo bào trắng, không đánh ngươi thì đánh ai?”

“Đại quân giao chiến phải giữ ba phần lực, kẻ giết chóc hung hăng nhất vào lúc ban đầu chưa chắc đã giết nhiều người nhất, nhưng có khả năng chết nhanh nhất, chưa đánh được bao lâu đã dùng hết thủ đoạn, giết được vài người đã bị kẻ địch vây giết! Giết địch cũng phải có phương pháp, dao cùn cắt thịt, giết cả đám, bên này giết một cái, bên kia giết một cái, cứ thế mà giết, bất tri bất giác đã giết sạch!”

Tô Long thở dài: “Ta đã nghe nói về chiến sự giữa ngươi và các đại tộc trên chiến trường Chư Thiên! Ngươi đánh vậy là không được! Sao chỉ nhắm vào Tiên tộc mà giết? Giết quá nhiều, Tiên tộc không hận chết ngươi mới là lạ. Ngươi cũng phải giết cả Thần Ma Tiên Long, công bằng một chút! Thần tộc muốn đối phó ngươi, nghĩ rằng Tiên tộc cũng bị giết nhiều như vậy, vậy để Tiên tộc ra tay... Tiên tộc muốn đối phó ngươi, lại nghĩ Ma tộc nên ra tay trước rồi chúng ta mới động thủ...”

“Nhóc con ngu xuẩn nhà ngươi lại chỉ nhắm đến Tiên tộc, Tiên tộc không muốn đứng ra cuối cùng vẫn phải lộ diện! Người ta không biết xấu hổ ư? Người ta muốn giữ mặt mũi, vậy có thể buông tha cho ngươi sao? Ngươi xem đi, hiện tại Thần tộc, Ma tộc đều ẩn núp, nhưng Tiên tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Tô Long lải nhải, Tô Vũ yên lặng nghe, mỉm cười, gật đầu nói: “Cha, ngài nói rất có đạo lý, nhưng... đôi khi phải giết đến khi người ta khiếp sợ mới được! Có vài kẻ thấy tổn thất quá ít thì sẽ không sợ.”

“Cũng đúng, cụ thể thì còn phải xem tình thế trận chiến.”

Tô Long gật đầu, lại hỏi: “Ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Ta đi nấu cơm cho ngươi nhé!”

---

Nay tới đây nha, mai có tiếp nhó :3 Cả nhà ngủ ngonnnn <3

Bình Luận (0)
Comment