Tô Long vừa đi ra ngoài, vừa lải nhải: “Muốn ăn cái gì? Nơi này quá lớn, đến phòng bếp cũng đi mất một lúc, quá phiền toái! Ta thích căn nhà nhỏ của chúng ta ở Nam Nguyên hơn, đáng tiếc, lúc trước trở về, Nam Nguyên đã bị san phẳng!”
Tô Vũ đi theo y, vui vẻ tiếp lời: “Không phải đang trùng kiến rồi sao?”
“Ừ, nhưng dù vậy cũng không còn hương vị khi xưa nữa! Nhà ở không quan trọng, quan trọng là người, cũng không biết hàng xóm đã chết bao nhiêu?”
Tô Long lắc đầu: “Hy vọng không chết nhiều, người quen vài thập niên rồi, thiếu ai cũng cảm thấy không được tự nhiên.”
Tô Vũ cười nói: “Chắc không sao đâu, ta đã tham gia trận đại chiến đó, láng giềng cũ đi cả rồi, sau đó Đại Hạ phủ cũng dàn xếp, ta cảm thấy không có vấn đề gì.”
“Vậy là tốt nhất, ta muốn đi thăm bọn họ, nhưng ta... không thể đi lung tung, tránh xảy ra sai lầm, chọc phải phiền toái, hiện tại không ít chư thiên vạn tộc đang nhìn chằm chằm lão tử đây...”
Y nghiêng đầu nhìn Tô Vũ, “Bọn họ lấy máu ta thì có thể đối phó với ngươi thật à?”
“Không phải. Nhưng có thể truy lùng tung tích của ta, khi bị lộ hành tung, muốn ngấm ngầm làm gì đó sẽ không tiện, có khả năng sẽ bị bọn họ đặt bẫy vây giết!”
“Vậy phải cẩn thận!”
Tô Long rất cảnh giác, y mang Tô Vũ tới phòng bếp mới, phòng bếp này rất lớn.
Bên trong không có ai, giờ phút này cũng không phải giờ cơm.
Tô Long không yên tâm để người khác ở cùng mình, trong nhà, trừ y ra thì chỉ có một vài cường giả giám sát bên ngoài, thỉnh thoảng có bằng hữu tới đây, không thì y chỉ có một mình.
Thức ăn thì đầy đủ hết.
Tô Long mặc tạp dề, cầm dao phay, lập tức khiến Tô Vũ có cảm giác quay lại quá khứ.
Đáng tiếc là quá khứ sẽ không bao giờ thjaat sự quay lại!
Tô Long bắt đầu xắt rau, rửa rau, y gọi: “Giúp ta chút việc đi.”
Tô Vũ mỉm cười ôm cánh tay đứng một bên nhìn, hắn không hỗ trợ, trước kia cũng vậy, cha bảo hắn hỗ trợ, Tô Vũ không làm, cùng lắm là đứng một bên cổ vũ vài tiếng!
Tô Long cũng quen rồi, mắng nhỏ vài tiếng rồi nhanh chóng lo làm chuyện của mình, vừa làm vừa hỏi: “Quanh nhà ta có người không?”
“Có, ba vị Nhật Nguyệt, Đại Hạ phủ không còn bao nhiêu Nhật Nguyệt, như vậy cũng tính là hạ vốn gốc!”
Tô Vũ cười nói: “Nhưng mấu chốt vẫn là vô địch cảnh, nếu không được vô địch bảo hộ, Nhật Nguyệt cũng vô dụng.”
“Tiểu tử, ngươi nói xem, hiện tại cha ngươi có phải là trói buộc của ngươi hay không?”
“Không đâu.”
Tô Vũ cười đáp: “Chỉ là hơi yếu thôi, nhưng không tính là trói buộc, yên tâm, ta nhớ rõ lời ngài nói, khi có người bắt cóc cha ta, ta không cần quan tâm, cứ cầm đại đao chém chết hắn, cha sống được thì sống, không sống được... Ta dùng lễ nghi trang trọng tiễn đưa ngài!”
“Tên nhãi này chỉ nhớ được vậy thôi à?”
Tô Long cười mắng, rồi nói: “Cũng đúng, nhớ kỹ là được! Chúng ta xông pha chiến trường nhiều năm dù sao cũng đúc kết được kinh nghiệm, chiến hữu của ngươi bị người vây giết, khi phản kích kẻ địch, không cần quan tâm đến chiến hữu ngươi, giết hết địch nhân đã rồi tính, giết sạch địch nhân thì cũng bằng thành công giải vây, giết không hết, vậy mọi người cùng chết!”
Tô Vũ gật đầu.
Tô Long lại nói: “Đáng tiếc là tiểu tử ngươi không đi tòng quân, bằng không, ngươi xông xáo chiến trường mấy năm sẽ hiểu hết! Nhưng hiện giờ cũng tốt, ngươi mà đi tòng quân thì không nhất định được như hiện tại!”
Tô Vũ cười nói: “Cha, học trong Văn Minh học phủ chưa chắc đã kém hơn học ở chiến trường, trên chiến trường chỉ có đánh đánh giết giết, còn trong học phủ thì ngươi lừa ta gạt, có rất nhiều điều có thể học!”
Tô Long gật đầu, “Cũng đúng, người làm công tác văn hoá giỏi làm chuyện xấu hơn, âm hiểm hơn, tàn nhẫn hơn!”
Đây là đang khen hay đang mắng ta vậy?
Tô Vũ không biết!
Là khen nhỉ?
Coi như khen đi.
Tô Long mặc kệ, vừa nấu ăn vừa nói: “Tiểu tử, ta có vài chuyện muốn nói với ngươi, không ai có thể nghe được đúng không?”
Tô Vũ nhanh chóng xem xét ma ma Cục lông nhỏ một chút, hình như vị này đang ngủ.
Mặc kệ, cứ tạo cái chắn cách âm đã.
Sau đó lại làm cho Cục lông nhỏ một cái, lúc bấy giờ Tô Vũ mới nói: “Cha, chuyện gì vậy?”
Tô Vũ lén lút nói: “Có phải có bí mật gì không? Kỳ thật ta là võ nhị đại sao?”
Tô Long trợn trắng mắt!
“Võ nhị đại? Con trai Thiên Quân có được tính là võ nhị đại không?”
“Không phải à?”
Tô Vũ nghi hoặc: “Ta còn nghĩ rằng ngài là tuyệt thế cao thủ che giấu thân phận! Nếu không phải... chẳng lẽ ngài muốn nói kỳ thật mẹ ta không chết, bà là tuyệt thế cường giả? Không phải là Thời Gian sư chứ?”
“Gì cơ?”
Tô Long kinh ngạc: “Cái gì sư?”
“Ngươi không biết ư?”
Tô Vũ vuốt cằm, sau đó não bổ một chút, vui vẻ nói: “Cha, có lẽ ngài không biết, mẹ ta là tuyệt thế cường giả thượng cổ!”
“Vớ vẩn!”
Tô Long tức giận mắng: “Tuyệt thế mẹ ngươi!”
“...”
Tô Vũ câm nín, ngài đang mắng ta à?
Hay mẹ ta thật sự là tuyệt thế cường giả?
Tô Long mắng một tiếng, ho khan một cái rồi nói: “Đừng nói vớ vẩn! Mẹ ngươi là người thường, người thường nhỏ yếu, luyện võ cũng khó, không thì đã không chết vì xuất huyết nhiều khi sinh ngươi! Nếu là cường giả thì đã chả thèm lấy cha ngươi, khi chúng ta thành thân, ta còn chưa đến Thiên Quân! Ngươi đã thấy tuyệt thế cường giả nào gả cho Khai Nguyên chưa?”
Tô Vũ thở dài, “Cũng đúng, trừ khi ngài cũng là cường giả, bằng không, buổi tối đi ngủ, mẹ thở một cái là có thể thổi chết ngài!”
“...”
Lời này quá đả kích!
Tô Vũ thấy không có bát quái thì hết hứng: “Vậy còn gì để nói nữa, chẳng lẽ cha chuẩn bị tìm mẹ kế cho ta?”
“Đừng nói lung tung!”
Tô Long nhe răng: “Ta muốn hỏi ngươi, hiện tại tiểu tử ngươi có cái gì không thích hợp hay không?”
“Cái gì?”
Tô Long thần bí nói: “Có đau đầu nhức óc gì đó không, khi ngươi còn nhỏ không phải ngày nào cũng mơ ác mộng sao? Hiện tại ổn chưa?”
“Ổn rồi.”
“Vậy là tốt rồi!”
Tô Long nhẹ nhàng thở ra, “Khi ngươi còn nhỏ luôn mơ ác mộng, khiến ta sợ quá chừng. Sau đó không có biện pháp nào, cũng không biết tìm ai, nghĩ tới nghĩ lui, nghe nói Nam Nguyên ẩn giấu một đại nhân vật, đó là đệ tử của Diệp Bá Thiên bị sung quân tới Nam Nguyên... Hỏi thăm một vòng mới biết được là Liễu Văn Ngạn, ta tặng mấy bình rượu ngon mới nhét được ngươi qua đó.”
“Quả nhiên, sau khi ngươi học hỏi từ hắn thì tốt hơn nhiều, ta biết ngươi là người làm công tác văn hóa, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên nổi bật! May mà không cho ngươi đi làm vũ phu.”
Tô Vũ sửng sốt, cái gì?
Ta biết chuyện ngài tặng lễ cho lão Liễu.
Nhưng không phải chỉ là lấy lòng thầy giáo của con mình bình thường, mà vốn dĩ lão nhân gia ngài đã sớm Diệp Bá Thiên cho nên mới tìm tới Liễu Văn Ngạn?
Tô Long thấy hắn ngơ ngác thì cười nhạo: “Làm sao?! Tiểu tử, ngươi nghĩ cha ngươi là thằng ngốc à? Không cần biết người ta thế nào đã tùy tiện cho ngươi theo học? Đầu năm nay, kẻ hữu danh vô thực rất nhiều! Diệp Bá Thiên... Ta ở trong quân đánh trận 10 năm, có thể không biết hắn sao? Tuy người ta đã chết vài thập niên, nhưng ta cũng từng nghe nói! Phục dịch trong quân, ta không biết Văn Minh Sư nổi danh mới là lạ.”
Tô Long khịt mũi coi thường: “Lười nói nhiều với ngươi mà thôi, tránh để ngươi biết nhiều lại nghĩ lung tung! Ta chính là biết đến, mấy vị thư sinh toàn nói cái gì mà xích tử chi tâm, quân tử chi giao... đại khái vậy, kiếm người giỏi là để tránh dạy hỏng ngươi.”
“Không phải... Cha, rốt cuộc ngài muốn nói cái gì thế?”
Tô Vũ thật sự rất bất ngờ, hóa ra ta vào học phủ trung đẳng, theo học Liễu Văn Ngạn không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là cha hắn cố ý.
Y biết Liễu Văn Ngạn!
Tô Long vừa nấu ăn, vừa cười nói: “Nói gì à? Nói cái píp! Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là muốn báo cho ngươi biết để mà tính!”
“Cái gì?”
Tô Vũ nghi hoặc, Tô Long nhỏ giọng nói: “Kim sách trong đầu ngươi!”
Tô Vũ choáng váng!
Má nó!
Cha ta biết à?
Tô Long thấy hắn kinh ngạc tái mặt thì lộ vẻ ghét bỏ, “Như vậy mà ngươi còn đòi làm đại nhân vật một phương? Còn không trấn định bằng ta! Sợ cái gì, lão tử biết mười mấy năm rồi.”