Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2389 - Chương 2389: Nguồn Gốc Của Sách Họa Kim Sắc

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2389: Nguồn Gốc Của Sách Họa Kim Sắc
 

Giờ phút này, Tô Vũ thật sự chấn động, hắn kinh ngạc, miệng lưỡi khô khốc nói: “Cha, ngài biết thật sao?”

“Hỏi vớ vẩn!”

Tô Long cầm muôi múc canh gõ đầu hắn, “Sao ta lại không biết, chính là ta làm... Khụ khụ, dù sao đoạn thời gian ấy cũng làm ta sợ muốn chết, lại không dám nói ra! Ngươi cũng biết ta từng ở trong quân vài năm, dù sao cũng biết vài việc, khi thấy được chí bảo thì ta cũng sợ lắm, sợ ngươi bị người ta cắt đầu...”

Tô Long thổn thức, “Khi đó, ngày nào ngươi cũng mơ ác mộng khiến ta sợ muốn chết, ta thấy đầu ngươi sung huyết, cả ngày không dám khép mắt lại thì sợ quá chừng! Sợ ngươi bị người ta giết chết, cũng sợ chính ngươi tự giết mình! Không có biện pháp, ta nghĩ thứ kia có vẻ là sách vở, có lẽ có quan hệ với Văn Minh Sư, nên cho ngươi xem sách, nghĩ cách tìm Văn Minh Sư xem có thể dùng thần văn áp chế hay không!”

“Nhưng ngươi đọc sách xong thật sự đã khá hơn nhiều!”

“Ngươi nói ngươi mơ thấy có yêu quái giết ngươi, ta liền cho ngươi xem sách họa vạn tộc, cho ngươi xem đám yêu ma quỷ quái, xem nhiều thì tự nhiên sẽ không sợ!”

Tô Vũ há to miệng, ngẫm lại một lúc thì mới ngớ ra, “Chẳng trách khi còn nhỏ trong nhà có nhiều sách như vậy, ta còn tưởng rằng khi ngài tòng quân mang về.”

Tô Long bĩu môi, “Cha ngươi là tên quê mùa, mang sách về làm gì! Khi còn nhỏ, mỗi ngày ta kể cho ngươi nghe hôm nay chém chết tên này, ngày mai chém chết tên kia, cho ngươi xem Hạ Phủ chủ chém đầu người... Xem nhiều không phải là ngươi không sợ nữa sao?”

“...”

Tô Vũ lại câm nín, hóa ra chuyện xưa ta nghe khi còn nhỏ, phát sóng trực tiếp chém đầu đều do lão nhân gia ngài cố ý cho ta xem à?

“Cha, rốt cuộc là sao?”

Tô Vũ thật sự nghi hoặc, chuyện gì vậy?

Cha ta biết về sách họa kim sắc!

Nhưng rõ ràng y không mạnh chút nào!

Tô Long thần thần bí bí đáp: “Sao trăng cái gì?! Trời giáng chí bảo, con trai ta có duyên nên có được! Chuyện xưa này ta nghe nhiều rồi, nhắm hai mắt cũng biết là cơ duyên tới!”

“Cha, ngài nói kỹ càng tỉ mỉ đi, rốt cuộc là sao?”

Tô Long thuận miệng kể: “Không có gì, khi ngươi còn nhỏ, lúc 6 tuổi ấy, khi đó cha ngươi không có tiền, còn phải chăm ngươi, công tác cũng không tìm được, hết cách nên suy nghĩ biện pháp kiếm tiền, không phải Tinh Lạc sơn có không ít thổ phỉ sao? Ta nghĩ, đi giết chết mấy tên thổ phỉ, chẳng những có thể kiếm điểm, còn có thể nhận chút tiền thưởng...”

Tô Long còn nhớ đó là một ngày mưa dầm liên miên, nửa đêm y chạy tới Tinh Lạc sơn, muốn ôm cây đợi thỏ, giết chết mấy tên thổ phỉ lĩnh thưởng tiền.

Kết quả buổi tối hôm đó lôi đình vang khắp Tinh Lạc sơn!

Đám thổ phỉ sợ tới mức không dám ra cửa, Tô Long canh đến nửa đêm cũng chẳng thấy ma nào, khi y muốn đi về, định tối ngày mai quay lại thì bỗng nhiên tiếng sấm rền vang lên, Tinh Lạc sơn chấn động.

Sấm vang rất lâu, sau đó trên bầu trời đột ngột có điểm sáng rớt xuống.

Tô Long nghĩ tới truyền thuyết về Tinh Lạc sơn, ngọn núi này chính là sao băng năm xưa rơi xuống tạo thành núi non, y nghĩ đó là mảnh thiên thạch trong truyền thuyết, thế thì nó sẽ rất có giá trị, y liều mạng tìm được vị trí điểm sáng đáp xuống...

“Cho nên, ngài nhặt được quyển sách kia?”

Tô Vũ dại ra, thời gian sách là cha ta nhặt được?

Không phải ta nhặt được!

Là cha ta nhặt được!

Tô Long gật đầu, “Đúng vậy, nhặt được. Ta nhìn thì nhận ra nó là một quyển sách. Ta còn nghĩ rằng đó là võ công bí tịch, ngươi biết mà, giết người ở chiến trường Chư Thiên cũng có ban thưởng. Ta suy nghĩ, chẳng lẽ là cường giả đại chiến xong có ai đó bị giết cho nên thiên địa cho ban thưởng ở Nhân cảnh? Ta kích động, vội vàng chạy trở về. Kết quả về đến nhà thì không mở được sách ra!”

Tô Long uể oải.

“Ta không biết thứ kia là gì, chẳng có chữ nào cả, ta tìm hiểu vài ngày mà vẫn không mở ra được, còn định bán nó đi, nhưng lại sợ gặp chuyện...”

Tô Long thở dài, “Nào ngờ ta giấu nó trong nhà, vậy mà ngày hôm sau ta ra ngoài, đến lúc về thì tên nhãi nhà ngươi đã tìm ra nó rồi, còn bị viền vàng cắt cho máu chảy đầy người, lão tử sợ muốn chết!”

Tô Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, “Ta không nhớ!”

“Ngươi nhớ làm sao được?”

Tô Long tức giận mắng: “Ngươi suýt nữa mất máu mà chết, nhớ cái gì được? Sau đó ngươi phát sốt vài ngày, đã vậy hằng đêm đều bị ác mộng quấy nhiễu, nào có thể nhớ rõ! Không biết có phải thứ kia lấy máu nhận chủ hay không mà vèo một cái đã chui vào đầu ngươi, hù chết lão tử, ta lại không dám nói ra ngoài, cũng không dám nghĩ linh tinh... Cứ thế nhìn chằm chằm ngươi nhiều năm, về sau thấy ngươi không sao thì ta mới yên tâm!”

Tô Long thổn thức: “Sau đó ta cảm thấy nó cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ là ngươi thường xuyên mơ thấy ác mộng, vậy nên ta cố gắng tìm được Liễu Văn Ngạn dạy ngươi... Cũng may kể từ đó, tình trạng của ngươi tốt hơn nhiều! Ta nghĩ nhiều năm qua không có vấn đề gì, có lẽ sau này cũng vậy.”

Tô Long nhìn Tô Vũ, “Tiểu tử ngươi đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, vậy nên ta nghĩ có khi nào liên quan đến thứ trong óc ngươi không?”

Tô Vũ nuốt nước miếng, “Cha, ngài nói... thứ này là do ngài nhặt được ở Tinh Lạc sơn?”

“Đúng vậy!”

Tô Long cảm khái: “Tinh Lạc sơn... nơi sao trời rơi quả nhiên có bảo bối!”

Trong lúc nhất thời, tâm tình Tô Vũ cực kì phức tạp!

Vậy mà thời gian sách lại rơi xuống Tinh Lạc sơn!

Trong đầu hắn là thời gian sách đúng không?

Chẳng lẽ năm đó Thời Gian sư đại chiến với ngươi khác, bị kẻ đó đánh chết, để lại thời gian sách?

Hay là có nguyên nhân khác?

Còn nữa, hình như đó cũng là đoạn thời gian Lưu Hồng lấy được cơ duyên, là trùng hợp, hay là điều tất nhiên?

Tô Vũ lâm vào trầm tư, hồi lâu sau, hắn không nhịn được nói: “Cha, nói vậy thì đây là cơ duyên của ngài, ngài mới là người có đại khí vận, vậy mà có thể nhặt được thứ này!”

Tô Long ngạo nghễ gật đầu.

Tô Vũ chần chờ: “Thế tại sao ngài yếu thế?”

“...”

Tô Long giận tím mặt, “Ngươi biết cái rắm. Nếu cha ngươi không có năng lực thì có thể có ngươi hôm nay sao? Nếu cha ngươi không có bản lĩnh, đám tiểu đệ Trần Long của ta có thể sống tốt như vậy sao? Năm xưa Trấn Ma Quân nhiều tiểu binh, ngươi xem đám huynh đệ đi theo cha ngươi bây giờ ra sao đi, một đống Sơn Hải Lăng Vân kìa! Đều do ta dạy bảo ra đấy!”

Tô Vũ hơi sửng sốt.

Đúng vậy!

Hình như đội ngũ của cha hắn có không ít thiên tài.

Đối với một nơi như chiến trường Chư Thiên, một tiểu đội mà lại xuất hiện một vị Sơn Hải là chuyện rất đặc biệt, đương nhiên không ai lại để ý chuyện này, bởi vì cả chiến trường có quá nhiều Sơn Hải.

Tô Long thở dài, “Bởi vì ngươi nên lão tử không thể không xuất ngũ trở về nhà, bằng không, lão tử chắc chắn còn mạnh hơn Trần Long, ít nhất hiện tại cũng phải tướng quân cảnh giới Nhật Nguyệt!”

Tô Vũ nghe cha hắn dong dài, hắn trầm giọng nói: “Cha, nói như vậy... Tinh Lạc sơn thật sự có vấn đề à?”

Sao lại không rơi đến đâu khác mà lại là Tinh Lạc sơn?

“Đúng vậy!”

Tô Long gật đầu, “Nơi ấy rất quái dị! Không phải quyển sách kia chui vào đầu ngươi sao? Mà ngươi lại bị bệnh, nên ta nghĩ có khi nào ở đó có biện pháp giải quyết hay không... nên ta đã đến đó mấy lần nữa, nói thật, nơi đó rất tà môn!”

“Tà môn thế nào?”

Tô Vũ không để ý, hắn từng đến Tinh Lạc sơn vài lần, còn từng giết người ở đó!

“Bình thường không có gì, khi trời mưa ngươi đi sẽ biết, tiếng sấm cực kì lớn.”

“Không phải bình thường lắm à?”

“Sao lại bình thường?”

Tô Long lắc đầu, “Không bình thường chút nào! Sét đánh không phải do trời mưa, ngươi cứ quỳ rạp trên mặt đất mà nghe, tiếng sấm còn lớn hơn trên không trung!”

Tô Vũ chần chờ, “Không đúng sao? Không phải thanh âm trên mặt đất lớn hơn là bình thường à?”

“Ngu xuẩn!”

Tô Long mắng: “Ngươi từng đến chiến trường chưa? Nằm sấp xuống đất nghe âm thanh chấn động, nếu quân địch là kỵ binh, ngươi nằm sấp xuống đất chắc chắn sẽ nghe được thanh âm rất lớn, đó là tiếng mặt đất chấn động, nếu kẻ địch bay trên trời, ngươi quỳ trên mặt đất thì có nghe được tiếng vỗ cánh không?”

Vậy ư?

Tô Vũ không chắc chắn cha hắn nói có đúng hay không, chủ yếu là bình thường hắn thật sự không để ý, người bình thường ai lại để ý những thứ này!

Bình Luận (0)
Comment