Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2390 - Chương 2390: Phong Bế Ký Ức

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2390: Phong Bế Ký Ức
 

Tô Long lại nói: “Cho nên ta nghĩ tiếng sấm này có thể là truyền đến từ dưới lòng đất, cha ngươi còn từng đào hầm ngầm ở Tinh Lạc sơn. Ta không biết có di chỉ của cường giả trong truyền thuyết ở đó hay không? Đào rất sâu, rất lâu, kết quả đào mãi cũng chẳng thấy cái quái gì!”

Tô Long lắc đầu, “Trước kia không hiểu, sau đó ta đến Nam Nguyên thì nhận ra di tích cũng có thể ở trong không trung, còn ở trong kẽ hở không gian gì đó, vậy thì Tinh Lạc sơn có di tích hay không, ngươi nói xem?”

Tô Vũ sửng sốt, lần trước ta tung tin có di tích ở Tinh Lạc sơn để lừa gạt kẻ khác!

Kết quả không ít người đi tìm nhưng không tìm được gì, chỉ có bảo tàng của Thiên Nghệ giáo chủ bị Tô Vũ lấy đi.

Hiện tại cha hắn lại nói rằng có lẽ nơi ấy thật sự có di tích.

“Cha, ngài đang nghiêm túc đấy à?”

“Đương nhiên!”

Tô Long bắt đầu xào rau, âm thanh xèo xèo vang lên, y vừa xào rau, vừa nói: “Tạm thời đừng nói đến chuyện này, tiểu tử ngươi đã phát hiện ra kim sách kia chưa?”

“Phát hiện rồi!”

“Thực lực của ngươi mạnh hơn có liên quan đến thứ này không?”

“Có!”

“Vậy đúng rồi!”

Tô Long nhếch miệng cười, “Chắc chắn là thứ tốt, ta biết mà! Ta từng hoài nghi, thứ này không có khả năng vô duyên vô cớ rơi xuống Tinh Lạc sơn, nếu là có cường giả giết người vứt đến đó thì tại sao không ai tới tìm? Ta nghĩ có thể nó đang hướng về thứ gì đó, có khi nào, Tinh Lạc sơn có di tích, kim sách này muốn trở về di tích hay không? Nghe nói bảo vật có linh, lá rụng về cội. Ngươi cảm thấy có đạo lý không?”

Tô Vũ lại giật mình, quả thật rất có đạo lý!

Cho nên, thời gian sách muốn trở về cội nguồn ư?!

“Thời Gian sư đã chết, Tinh Lạc sơn có di tích của Thời Gian sư, cho nên thời gian sách muốn trở về, nào ngờ về tới Tinh Lạc sơn thì bị cha ta nhặt mất!”

Trong lòng Tô Vũ thầm nghĩ, thời gian sách... Nếu thứ trong đầu mình thật sự là thời gian sách, nó vô cùng cường đại, vậy có khi nào lúc xuyên qua không gian đã cạn sạch lực lượng hay không?

Cho nên sau này mình dùng tinh huyết vạn vật bổ sung lực lượng cho nó, nó mới dần dần sống lại?

Nghĩ vậy thì quả thật có vài phần đạo lý.

“Có lẽ Thời Gian sư vẫn luôn tồn tại, đối phương chém giết với người khác ở chiều không gian khác, ví dụ như chủ nhân quy tắc mà Lưu Hồng nói... Hai bên sống mái với nhau, lưỡng bại câu thương, cuối cùng chết cả đôi!”

“Ta lấy được truyền thừa của Thời Gian sư, còn Lưu Hồng thì nhận được truyền thừa của địch nhân của Thời Gian sư?”

“Có khả năng!”

Tô Vũ không ngừng suy nghĩ, tưởng tượng, giờ phút này, hắn đưa ra hàng loạt suy đoán, khả năng vẫn phải có.

Hoặc là nói... Thời Gian sư và chủ nhân quy tắc là cùng một người.

Nhưng đã bị giết!

Lưu Hồng đạt được một ít cơ duyên, mình cũng nhận được một ít cơ duyên, chỉ khi cả hai hợp lại thì mới là toàn bộ cơ duyên của Thời Gian sư?

Sở dĩ hắn đoán rằng Thời Gian sư bị giết là bởi vì Tô Vũ cảm thấy, nếu chủ nhân chưa chết thì loại chí bảo như thời gian sách sẽ không bị vứt bỏ.

Nhưng không phải có tin đồn Thời Gian sư biến mất từ thời kỳ thượng cổ sao?

Đến giờ phút này, Tô Vũ mới biết được cơ duyên lớn nhất của mình không phải đến từ người khác, mà từ chính cha của hắn.

Trời ạ!

Tô Vũ không thể tin được!

Lúc trước hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, thậm chí nghĩ mẹ mình phải giả chết để thoát thân, bà là tuyệt thế cường giả... Kết quả chứng minh, không có khả năng, tuyệt thế cường giả chắc chắn không để cha hắn vào mắt!

Hắn còn nghĩ tổ tiên nhà mình rất lợi hại... rồi cũng bị chứng minh là không thể nào, tổ tiên hắn chính là nông dân!

Ta đúng là ăn bám, nhưng không ăn bám tổ tiên, mà là người cha nhỏ yếu này ư?

Người cha có thể bị một hơi của ta thổi chết?

“Cha, vậy chẳng phải là ngài đã bỏ lỡ cơ duyên lớn rồi sao?”

Tô Long khịt mũi coi thường, “Vớ vẩn, tiểu tử ngươi lấy được thì nó cũng là của ta, ta đánh ngươi, ngươi dám đánh trả không?”

Bang một tiếng, cái muôi còn dính dầu mỡ đập lên đầu Tô Vũ.

Tô Vũ câm nín!

Tô Long đắc ý cười sung sướng, “Tiểu tử, đây mới gọi là cơ duyên! Ngươi ở bên ngoài đánh sống đánh chết, ta chẳng phải làm gì, chờ ngươi phong quang là được, ngươi phong quang, cha ngươi cũng được cơ duyên quấn thân, muốn vứt cũng không được!”

Dứt lời, Tô Long lại nói: “Việc này cha giấu trong lòng đã lâu, cũng không dám nói, không dám nghĩ! Hôm nay nói với ngươi, không phải cường giả các ngươi có thể thay đổi ký ức sao? Ngươi xóa kí ức này đi cho ta, để ta ngủ được một giấc an ổn, không thì ta suốt ngày không dám nghĩ, gặp cường giả cũng sợ bị người ta xem thấu ta đang nghĩ gì.”

Tô Vũ nhíu mày, “Bóp méo ký ức rất phiền toái.”

“Vậy còn tốt hơn giữ bí mật trong lòng, có thể làm hay không? Không thể thì đừng tìm lý do!”

Tô Vũ câm nín, “Có thể, nhưng không phải tiêu trừ, chỉ là phong ấn một bộ phận ký ức, bình thường sẽ không nhớ tới, không đề cập tới thì rất khó nghĩ đến, chính là quên mất ký ức.”

“Vậy cũng được, tiểu tử ngươi đừng nhắc lại với ta là được, trừ ngươi ra thì không còn ai biết việc này.”

Tô Vũ ngẫm nghĩ, gật đầu.

Trong lòng vẫn đang chấn động.

Thời gian sách... Cha ta nhặt được, thật đáng ngạc nhiên!

Mất công ta nghĩ trong chuyện này có âm mưu gì hay không.

Mấu chốt là nó trùng hợp bị ta dung hợp!

Trong tình huống bình thường thì không thể nào!

Trừ khi các loại cơ duyên xảo hợp tới cực hạn, ví dụ như thời gian sách hoàn toàn không có chủ nhân, lực lượng tiêu hao cạn kiệt, linh thức ngủ say, máu và biển ý chí của Tô Vũ phù hợp Thời Gian sư...

Trong đủ loại yếu tố trùng hợp, thời gian sách hấp thu máu hắn, bị hắn dung hợp.

Nhưng hắn đạt thành tất cả điều kiện này cũng có thể coi là thiên mệnh chi tử đúng không?

Mà cha hắn cũng vậy đúng không?

Vậy mình là thiên mệnh chi tôn, lão cha mới là thiên mệnh chi tử?

Tô Vũ hốt hoảng, hắn không nói nhiều, giúp Tô Long phong ấn một phần ký ức, cái này Trần Vĩnh có thể làm được, hiện giờ thực lực Tô Vũ cường đại nên đương nhiên cũng có thể, chỉ là phong ấn mà thôi, không phải hoàn toàn bóp méo, đơn giản hơn việc Trần Vĩnh từng làm nhiều.

Bình Luận (0)
Comment