Một lát sau.
Tô Long tiếp tục xào rau, nghi hoặc vò đầu, “Ta đang muốn nói gì đó với ngươi ấy nhỉ? Trong lòng cứ nhớ mãi mà khi gặp ngươi lại quên mất rồi!”
Tô Vũ trêu chọc: “Ngài muốn tìm mẹ kế cho ta đúng không?”
“Vớ vẩn!”
“Vậy là nợ tiền ai quên trả rồi!”
“Có à?”
Tô Long lộ vẻ mờ mịt, ta có vay tiền ai sao?
Gặp con trai quả thật y muốn nói gì đó, đáng tiếc là đã quên rồi, thôi, không nghĩ nữa, quên thì thôi!
Còn Tô Vũ thì lâm vào trầm tư.
Tinh Lạc sơn!
Nơi đây thực sự có di tích ư?
Nhưng vô địch cũng từng đến Tinh Lạc sơn, Đại Minh vương, Đại Hạ vương đều từng đến đó nhưng không phát hiện gì, chẳng lẽ những người này thực lực không đủ, không thể phát hiện?
Ma ma Cục lông nhỏ là Hợp Đạo, có thể phát hiện không?
Cũng không đúng, trong triều tịch chi biến lần thứ 10, Nhân tộc không có Hợp Đạo, nhưng mấy lần trước hẳn là phải có.
Vậy... Thời gian sách?
Tô Vũ suy tư, có vẻ hắn phải bớt thời giờ đến Tinh Lạc sơn một chuyến.
Nếu thực sự có di tích của Thời Gian sư thì hắn phát tài rồi!
Tồn tại cường đại như vậy hẳn là phải có vô số thứ tốt đúng không?
“Cũng khó nói... Có lẽ chỉ là cái vỏ rỗng, như khi ta chế tạo Văn Minh Chí thì đã tiêu hao hơn phân nửa gia tài!”
Có lẽ Thời Gian sư chế tạo thời gian sách cũng dốc cạn vốn liếng.
Mặc kệ như thế nào, hắn nên đi xem một chút.
“Cứ từ từ, nếu gây ra động tĩnh lớn thì sẽ không tốt!”
Hắn lại nhìn cha mình đang nấu nướng, có chút thổn thức.
Số mệnh thật kỳ quái.
Vận mệnh của cha hắn có tốt không?
Khó nói!
Ở chiến trường 10 năm không chết, đám huynh đệ thăng quan phát tài, con trai chấn nhiếp chư thiên...
Nói tốt thì cũng khá tốt.
Nhưng vấn đề là y thật sự không mạnh.
“Lại còn rất gian trá!”
Tô Vũ thầm nghĩ rồi tự thấy buồn cười, Liễu Văn Ngạn có biết cha ta biết thân phận ông không, vả lại y chỉ dùng mấy bình rượu nhỏ đã thành công nhét mình vào học!
Không biết thân phận thì không sao.
Nếu biết, đệ tử của Diệp Bá Thiên bị lọ rượu mấy trăm khối một bình mua chuộc... Quả thật quá mất mặt!
Trong tình huống bình thường, một vị Văn Minh Sư thu đồ đệ, đừng nói là mấy trăm khối, dù là mấy trăm vạn cũng khó mà nhét vào được!
“Nếu thời gian sách là cha ta cho ta, vậy thì không vấn đề gì.”
Tô Vũ chỉ sợ có vị đại nhân vật nào đó cưỡng ép đưa cho hắn.
Hiện tại xem ra... không hoàn toàn loại trừ khả năng này, nhưng nếu thật sự tìm được di tích Thời Gian sư ở Tinh Lạc sơn, khả năng do người khác đưa hắn sẽ trở nên rất nhỏ!
“15 năm trước nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, đáng tiếc là không biết chư thiên vạn giới đã xảy ra chuyện gì!”
“Có khả năng biến cố xảy ra ở chư thiên!”
Tô Vũ yên lặng nghĩ, áp xuống tâm tư, chuyện này còn cách hắn rất xa, chưa đến lúc cần nghĩ.
. . .
Cùng Tô Long ăn một bữa thịt-kho-tàu-tình-yêu, Tô Vũ không có chuyện gì cần làm, đang định buổi chiều đến Văn Minh học phủ thăm Triệu Lập thì cửa Tô phủ bỗng bị gõ vang.
Cánh cửa tự động mở ra, nghĩa là Tô Vũ đồng ý tiếp khách.
Người tới không nhiều, chỉ có hai người.
Hạ Hầu gia và Hạ Hổ Vưu.
Đại Hạ vương không tới!
Không có mặt mũi, nếu Tô Vũ nói ra bí mật trước mặt con và chắt trai của ông thì ông còn sống nổi nữa không?
Lúc tới, Hạ Hầu gia tươi cười đầy mặt.
Tô Vũ lại không quên tiếng kêu thảm thiết của vị này lúc trước.
Bị lão cha đánh một trận, có lẽ còn không biết vì sao mình bị đánh.
Một đống tuổi còn bị cha đánh, nói ra cũng thấy mất mặt.
“Tô Vũ!”
Hạ Hầu gia vừa thấy mặt đã nhiệt tình cười nói: “Lần trước may mà có ngươi, không thì có lẽ ta đã chết, Tô Vũ, ta phải cảm tạ ân cứu mạng của ngươi thật tốt, ngươi trở về Đại Hạ phủ rồi, có chuyện gì thì cứ việc nói với ta!”
Tô Vũ không khách khí, cười đáp: “Không có việc gì nhiều, khi nào ngài giao thức hải bí cảnh cho ta được? Đại Hạ vương đã nói với ngài chưa?”
“...”
Thật xấu hổ!
Hạ Hầu gia cười trừ, “Cái này không vội, lần này ngươi về là có việc muốn làm mà!”
“Mừng thọ cha ta?”
“Không chỉ mỗi việc này...”
Hạ Hầu gia hít sâu một hơi, “Lần này ý tứ Đại Tần vương là triệu tập người của 36 phủ đến Đại Hạ phủ, có hai mục đích, một là chúc thọ Tô Long, hai là mở hội nghị đại phủ Nhân cảnh, bàn việc thành lập tân thánh địa!”
“Vô địch không tới sao?”
Tô Vũ hơi ngạc nhiên.
Hạ Hầu gia gật đầu, “Không tới, nhưng có vài người tới tọa trấn một chút, nhưng không thể tới toàn bộ, dù sao chiến trường Chư Thiên cũng còn có việc!”
“Vậy vì sao không mở họp ở chiến trường Chư Thiên?”
Hạ Hầu gia lại giải thích: “Một mặt là vô địch không tiện tham gia, nếu tất cả vô địch tham gia, một khi ý kiến không hợp, vậy sẽ tranh chấp trước rồi mới quyết định quyết sách cuối cùng! Hiện tại, người 36 phủ tham gia thì có thể giảm thiểu mức độ tranh đấu!”
“Thứ hai, thành lập thánh địa cũng tốt, không thành lập cũng được, chủ yếu vẫn là vô địch ở tiền tuyến không thường quản lý vấn đề hậu phương!”
“Cho nên, ý của Đại Tần vương là để các Phủ chủ bàn bạc trước! Nếu thuận lợi thì đương nhiên không cần mở hội nghị vô địch, trực tiếp thành lập tân thánh địa!”
Tô Vũ cười nói: “Ý nghĩa không lớn!”
“Không, rất lớn!”
Hạ Hầu gia nghiêm mặt nói: “Có lẽ ngươi nghĩ nó không quan trọng, nhưng đối với Nhân tộc, với Nhân cảnh mà nói, nó có ý nghĩa cực lớn! Ở thời điểm Nhân tộc gặp nguy cơ cần có sự thay đổi! Nếu không thay đổi, vậy gọi là không có chí tiến thủ! Nhưng hiện tại mọi người đã nhận ra nguy cơ, người sáng suốt đều biết nguy cơ đang giáng xuống! Cho nên, mọi người đều muốn thay đổi! Nhưng phương hướng mọi người theo đuổi chưa chắc đã giống nhau!”
Hạ Hầu gia nghiêm túc hiếm có, Tô Vũ cười nói: “Ý Hầu gia là hiện tại mọi người đều muốn thay đổi, muốn tự cứu, nhưng không biết để nhà ai làm chủ đúng không?”
“Đúng!”
Tô Vũ buồn cười: “Đại Tần vương không làm chủ được sao? Sao phải mất công như vậy?”
Hạ Hầu gia ngẫm nghĩ, giải thích: “Nói thế nào nhỉ... Không phải là không được! Nhưng Đại Tần vương đối ngoại tác chiến thì dũng mãnh, đối nội... Kỳ thật có chút khuyết điểm, có vẻ do dự không quyết đoán. Đại Tần vương, nói thật, không ai không bội phục ông ấy! Nhưng bảo ông ấy khống chế cả Nhân cảnh... Bình thường có thể để người khác giúp đỡ, mấu chốt là khi có những quyết sách quan trọng, có khả năng Đại Tần vương sẽ chần chờ!”
“Bởi vì hiện tại vô địch đều là bạn tốt, là chiến hữu của ông!”
Hạ Hầu gia đưa ra vài đánh giá và phán đoán, y tiếp tục nói: “Nói tóm lại, kỳ thật Đại Tần vương là một vị Đại Nguyên soái rất tốt! Nhưng đối nội thì thiếu chút gì đó...”
Tô Vũ cười nhạo: “Tất cả nghe lời thì chả thiếu gì cả!”
“Nói vậy không sai, nhưng con người không hoàn mỹ, ai có thể nghe lời như vậy?”
Hạ Hầu gia cười nói: “Cho nên, hiện tại thành lập tân thánh địa, mục đích của Đại Tần vương rất rõ ràng, ông không có thời gian, cũng không có sức quản chuyện này, cũng không muốn nhúng tay, cho nên... Giao cho kẻ khác lo!”
Tô Vũ lắc đầu: “Ta không làm được! Huống chi, ta không thân với mọi người.”
“Không thân mới tốt!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Không cần ngươi biết mọi người, mọi người biết ngươi là được!”
“Ta cũng không có hứng thú làm chuyện này!”
Tô Vũ vẫn cự tuyệt, Hạ Hầu gia thở dài: “Ta biết tâm tư của ngươi, nhưng... Ngươi thật sự không muốn biết tình huống Nhân cảnh như thế nào sao? Ai chủ chiến? Ai chủ hòa? Ai đầu hàng? Ai thỏa hiệp? Dù sao cũng phải biết một chút đúng không?”
Y lại nói: “Còn nhớ lần bỏ phiếu trước không? Lần đó bỏ phiếu nặc danh, mà lần này... là công khai!”
Hạ Hầu gia thở dài: “Nặc danh có thể không sợ gì cả, nhưng công khai thì tất cả mọi người trong thiên hạ sẽ biết rằng rốt cuộc ngươi đứng về bên nào! Dù cũng sẽ có vấn đề, nhưng ít nhất là biết được tình huống cơ bản của Nhân cảnh!”