Tô Vũ suy tư.
Hạ Hầu gia lại nói: “Còn có một điều, đại nghĩa!”
“Hả?”
Tô Vũ nhìn về phía hắn, Hạ Hầu gia cười tủm tỉm: “Nói trắng ra là. Nếu hiện tại ngươi muốn giết Hổ Vưu...”
Hạ Hổ Vưu đứng cạnh sắc mặt tái mét.
“Nhưng nếu ngươi ra tay, Đại Hạ phủ sẽ không để ngươi yên, Nhân cảnh cũng không bỏ qua, bị người coi là ma đầu như Vạn Thiên Thánh!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Nhưng nếu ngươi là chủ nhân thánh địa, ngươi nói Hạ Hổ Vưu vi phạm điều pháp lệnh nào, ngươi muốn chém hắn! Vậy cứ việc ra tay, Hạ gia không phục thì Hạ gia là phản nghịch! Nhà ai không phục, nhà đó chính là phản nghịch!”
Hạ Hầu gia cười thâm sâu: “Thực lực rất quan trọng, nhưng đại nghĩa cũng quan trọng! Đứng ở điểm tối cao để phán xét người khác mà không phải bị người khác thẩm phán! Lấy ví dụ đơn giản nhé, hơn 50 năm trước, Diệp Bá Thiên chết trận, khi đó, đa thần văn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích... Nhưng nếu khi đó có một vị chủ nhân thánh địa, không cần làm gì, chỉ cần nói một câu, vạn tộc giết Diệp Bá Thiên là vì sợ đa thần văn, từ nay về sau, Nhân tộc phát triển mạnh đa thần văn... Chỉ cần một câu như vậy, đa thần văn sẽ trở thành đạo chính thống trong Nhân cảnh!”
Y nhìn về phía Tô Vũ, cười nói: “Vạn Thiên Thánh đánh chết nhiều người như vậy, giờ phút này, nếu chủ nhân thánh địa có một phần thủ dụ hoặc là khẩu lệnh, Vạn Thiên Thánh là đại tướng quân chấp pháp mà không phải ác ma giết người! Đây là đại nghĩa! Lúc trước Đại Nguyên vương xung đột với ngươi, ngươi giết chết hắn tại chỗ, ngươi là Tô Vũ, ngươi không thể! Khi ngươi là chủ nhân thánh địa, ngươi có thể kêu một tiếng, Đại Tần vương, Đại Hạ vương, Đại Chu vương liên thủ bắt lấy hắn, đánh chết hắn! Cái này gọi là đại nghĩa!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Tô Vũ, ngươi vẫn không hiểu tầm quan trọng của thánh địa! Ngươi cảm thấy thánh địa là cái gì? Ta có thực lực, ta muốn làm cái gì thì làm! Nhưng ngươi có thực lực, Tiên tộc không có sao? Thần tộc, Ma tộc thì sao? Nhưng một khi phát sinh xung đột với Nhân tộc... Cùng lắm thì cá chết lưới rách! Ngươi có thể đạt được cái gì? Trở thành chủ nhân thánh địa thì khác, thực lực không phải vấn đề, chỉ cần danh chính ngôn thuận! Ta nói ngươi là phản nghịch, người trong thiên hạ liền cho rằng ngươi là phản nghịch, đây là chính thống!”
“...”
Tô Vũ ngơ ngác nhìn y, sau một lúc lâu, hắn vuốt cằm nói: “Hầu gia, mồm mép như ngài mà không làm thánh chủ thì thật đáng tiếc!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Không sai, nhưng ta còn thiếu thực lực, nếu ta có thực lực, thiên phú như ngươi thì đã kêu cha ta đẩy ta thượng vị! Vị trí này yêu cầu thực lực và thiên phú, bằng không ai biết ngươi là ai? Người bình thường giữ chức, người ngoài không phục! Ngươi làm, bọn họ không phục cũng không được, Tô Vũ ngươi có thực lực, có thiên phú, có chỗ dựa, có bối cảnh, có thế lực của chính mình... Đây là căn cơ!”
Tô Vũ nhíu mày.
Hạ Hầu gia lại nói: “Nếu ngươi còn không hiểu thì ta đây sẽ nói thẳng vào trọng tâm! Hiện tại ngươi không có danh nghĩa chính thống, nếu ngày nào đó đồ cổ xuất hiện, là Nhân tộc ấy, kẻ đó muốn giết ngươi, vậy Nhân tộc chắc chắn sẽ nghe theo đồ cổ! Nhưng... Nếu ngươi thành chính thống, dù đồ cổ xuất hiện thì cũng phải làm việc cho ngươi! Nếu không tuân lệnh thì chính là phản nhân loại, phản Nhân tộc!”
“Đồ cổ Nhân tộc ư?”
Tô Vũ ngoài ý muốn: “Ngài biết ư?”
Hạ Hầu gia cười nói: “Biết một chút! Chưa xét đến việc có hay không, ta chỉ nói là nếu có thì sao? Nếu một vị lộ diện, là trưởng bối của người ngươi đã giết, ngươi sẽ bị nhằm vào ư? Có khả năng! Nhưng nếu ngươi là Nhân chủ... Không quan tâm là thời đại nào, dù ngươi gặp Nhân Hoàng, ngươi cũng là Nhân chủ đương nhiệm, có thể cùng ngồi cùng ăn! Nếu trưởng bối của kẻ địch của ngươi ra mặt, ngươi không có thân phận Nhân chủ... Nhân tộc sẽ nghe ngươi ư? Chắc chắn sẽ nghe lời kẻ kia! Trái lại, khi ngươi là Nhân chủ, ngươi ra lệnh một tiếng... Người này đáng chết, là kẻ phản nghịch, vậy kẻ đó sẽ bị giết!”
“...”
Tô Vũ bật cười: “Đó không phải bạo quân sao? Là vai ác đấy!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Lịch sử do người thắng viết nên, được làm vua thua làm giặc, làm gì có vai tốt vai ác! Ngươi chỉ cần dẫn dắt Nhân tộc chiến thắng vạn tộc, ghi vào sử sách, ưu khuyết điểm sẽ do hậu nhân bình luận, ít nhất, tại thời điểm này, ngươi là đúng!”
Giờ phút này, Tô Vũ lâm vào trầm tư.
Năng lực lừa dối của Hạ Hầu gia... Nói thật, Tô Vũ đã động tâm.
Lúc trước hắn không để bụng!
Hiện tại, hắn hơi dao động.
Lời nói đi vào lòng người!
Đúng vậy, hiện tại ta giết Nhân tộc sẽ khiến vô số Nhân tộc khác căm thù!
Tô Vũ, Tô gia đều có khả năng bị kết tội phản nghịch Nhân tộc, tuy rằng Tô Vũ không để bụng, nhưng như vậy trong lòng sẽ nghẹn khuất và bất đắc dĩ.
Như Vạn Thiên Thánh!
Ngày Vạn Thiên Thánh rời Nhân cảnh, Tô Vũ nghẹn khuất, phẫn nộ!
Hắn không phục!
Cho nên, ngày ấy, ở Chư Thiên phủ hắn nói với Ngô Tịch rằng, nếu ta có thực lực, ta sẽ đánh đến khi mọi người đều phục, ta nói Vạn Thiên Thánh là anh hùng, vậy ông chính là anh hùng!
Hiện tại, Hạ Hầu gia nói rằng làm vậy quá phiền toái!
Nếu ngươi là thánh chủ, vậy ngươi chỉ cần nói một câu, Vạn Thiên Thánh chính là anh hùng, là tướng quân chấp pháp.
Đánh có được không?
Đánh chỉ làm thân thể người ta phục, tâm thì không phục.
Nhưng nếu ngươi là thánh chủ, người ta không tâm phục thì cũng phải nhịn, nghẹn khuất đến chết thì cũng phải nhịn!
Ngươi dám nói một chữ không thì ngươi chính là người xấu!
Tru người, cũng tru tâm!
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động: “Hầu gia biết, mọi người cũng đều hiểu, chức thánh chủ này không dễ làm!”
“Vớ vẩn, dễ làm thì ta cũng muốn làm!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Vì không dễ làm, có áp lực nên mới đẩy người có năng lực như ngươi lên, có thể bây giờ không được, nhưng cứ chiếm lấy đại nghĩa chính thống trước, kỳ thật, ngươi chỉ cần một cái danh! Hiện tại ngươi không cần quan tâm 36 phủ có xuất tiền xuất lực hay không! Không cần biết vô địch có nghe ngươi hay không, hiện tại không cần để ý! Nhưng khi ngươi cần, nó sẽ là một thanh Đồ Long đao!”
“Hiện tại ngươi mang trấn thủ cổ thành giết một vị vô địch Nhân tộc, Đại Tần vương sẽ nổi điên!”
“Cái này gọi là cấu kết ngoại tộc tàn sát Nhân tộc!”
“Nếu ngươi là thánh chủ, ngươi mang trấn thủ đánh chết vô địch Nhân tộc, cái này gọi là Nhân vương thánh minh, thủ hạ đại tướng như mây, không phục cũng không được, dù Đại Tần vương khó chịu thì cũng phải nghẹn lại! Bởi vì ngươi là chính thống!”
“Khi đó, trấn thủ chính là thế lực dưới trướng ngươi, không cần biết có phải là ngoại tộc hay không, sẽ không ai để ý!”
“...”
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, lại nhìn về phía Hạ Hầu gia.
Má nó!
Hầu gia nói vậy làm ta càng thêm động tâm!
Y nói đúng!
Rất có đạo lý!