Hạ Hầu gia tươi cười: “Thế nào, cảm thấy lời ta nói có đạo lý không?”
Tô Vũ ngẫm nghĩ, gật đầu, thực sự có đạo lý.
Lúc trước, Tô Vũ cảm thấy thánh địa thánh chủ rất nực cười, ta mà cần làm thánh chủ ư?
Đừng đùa!
Chẳng có quyền lợi gì, còn phải gánh trọng trách, ta cần nó để làm gì, chó má!
Nhưng hiện tại Hạ Hầu gia lại nói rằng, không cần lo gì cả, đừng hỏi, đừng nói, ở thời khắc mấu chốt có một cái danh là đủ rồi, ta có danh nghĩa chính đáng để tiêu diệt ngươi!
Hiện tại không dám sát vô địch Nhân tộc đúng không?
Dù có thể giết, nhưng ngươi muốn huyết chiến với Nhân tộc ư?
Thành Nhân chủ thì khác!
Dù mọi người khó chịu thì cũng phải nghĩ cách gỡ danh hiệu chính thống của ngươi xuống trước, sau đó mới có thể tính sổ!
Còn không thể dùng danh nghĩa khác khống chế ngươi!
“Hầu gia, nếu xét về tài ăn nói thì ngài vẫn là nhất!”
Tô Vũ giơ ngón tay cái: “Lợi hại! Cao thủ! Nói thật, khi Hạ Hổ Vưu nói vậy với ta, ta liền nghĩ, tên mập này bị bệnh tâm thần à, ta làm thánh chủ là để kiếm thêm phiền toái cho chính mình sao? Nhưng khi ngài nói vậy, ta lại cảm thấy cái danh thánh chủ này lại giá trị ngàn vàng!”
Một bên, Hạ Hổ Vưu nghẹn khuất, thế à?
Ta kém nhị gia gia nhiều như vậy sao?
Hạ Hầu gia bật cười: “Dù sao cũng buôn bán nhiều năm, ta còn không phải đang lừa dối ngươi, mà đơn thuần chỉ suy nghĩ cho ngươi! Còn nữa, Nhân tộc có vài vị mang huyết thống thượng cổ. Những người đó tâm cao khí ngạo! Nhưng ngươi là ai? Ngươi là dòng chính của Văn vương!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Có người không hiểu, vậy cứ cho bọn họ biết cái gì gọi là Văn vương đích truyền? Nhân Hoàng không có huyết mạch, không truyền thừa, Văn vương chính là thiên địa đệ nhất, đích truyền của ngài chính là huyết thống truyền thừa chí cao vô thượng! Không cần biết có cùng huyết thống hay không, ít nhất là danh chính ngôn thuận! Huyết mạch những Nhân vương khác có cao quý bằng Văn vương truyền thừa không?”
Hạ Hầu gia cười tủm tỉm: “Cái này là truyền thừa có tự! Thân phận, địa vị, thực lực, bối cảnh, thế lực, truyền thừa, ngươi đều cao quý vô cùng, ngươi không làm Nhân chủ thì ai làm? Ai có tư cách đảm đương? Chỉ cần ngươi chứng thực là Văn vương đích truyền! Như vậy thì dù ngươi không thành Nhân chủ, về sau, ai dám nói đa thần văn hệ là phản nghịch Nhân tộc? Văn vương truyền thừa là phản nghịch ư?”
“Có vài điều chưa chắc ngươi đã để ý, thân nhân, sư trưởng của ngươi thì vẫn quan tâm! Ngươi nói xem, Liễu Văn Ngạn để ý không? Hồng Đàm quan tâm? Có đấy!”
“Chờ thời cơ chín muồi, Vạn Thiên Thánh có thể trở về Nhân tộc không? Có thể!”
Hạ Hầu gia cười nói: “Chỉ là phải xem cần làm thế nào nữa! Còn đám vô địch căm thù thì đó là chuyện của bọn họ, ít nhất cái danh Nhân Ma của Vạn Thiên Thánh có thể chậm rãi tiêu trừ!”
“Hiện tại, ngươi cảm thấy cần thánh địa thành công không?”
Tô Vũ nghiêm túc nói: “Có!”
“Ngươi cần làm thánh chủ không?”
Tô Vũ ngẫm nghĩ, gật đầu: “Mang cái danh là được, dù thế nào, ta phải đắp nặn hình tượng chính mình thành chính phái, chính thống, tất cả những kẻ đối nghịch với ta đều là vai ác!”
“Đúng rồi!”
Hạ Hầu gia cười lớn: “Khi Hổ Vưu trở về nói là Tô Vũ không muốn! Ta còn nghĩ ngươi ngốc à? Chuyện tốt chẳng có chút vấn đề gì mà lại không đồng ý là sao? Lo gánh nặng và áp lực ư? Vớ vẩn, không có gánh nặng, cũng không có áp lực! Khi Nhân tộc gặp nguy cơ, ta sẽ không nói rằng Tô Vũ không phải Nhân chủ nhưng vẫn tới cứu được, dù ngươi là Nhân chủ, ngươi không cứu thì cũng có lý do, đó gọi là rút lui mang tính chiến lược! Bảo tồn sinh lực!”
Y tươi cười đầy mặt: “Cho nên, ngươi nói xem áp lực từ đâu ra? Có gánh nặng gì? Nếu không biết xấu hổ một chút thì ở thời khắc mấu chốt, đổ tội cho ai cũng được, ví dụ như nói rằng Đại Nguyên vương không nghe kêu gọi, khiến toàn quân tan rã nên thua trận, chuyện này chỉ phụ thuộc vào 1 câu của ngươi! Tin hay không là chuyện của mọi người, nói hay không là chuyện của ngươi!”
Tô Vũ lại giơ ngón cái, hắn nhìn Hạ Hổ Vưu: “Hổ Vưu, nhị gia gia ngươi là thiên hạ đệ nhất khẩu công! Chết cũng có thể nói thành sống, ta cam bái hạ phong, hôm nay, ta được tăng thêm kiến thức rồi!”
Không phải hắn đang trêu chọc, mà là nghiêm túc khen ngợi!
Lợi hại!
Hạ Hầu gia phân tích xong, tất cả đều là ưu điểm, không nhìn ra bất cứ nhược điểm gì, ngươi còn không thể phản bác!
Hạ Hổ Vưu bất đắc dĩ, nhanh chóng gật đầu: “Cũng đúng, xem ra ta còn non và xanh lắm, đúng là gừng càng già càng cay!”
Hạ Hầu gia cười không ngừng: “Đừng nói mấy lời vô dụng, hiện tại ta hỏi ngươi, có mở họp không?”
“Có!”
Tô Vũ gật đầu: “Nếu không thành lập thánh địa, không trao cái danh cho ta thì đúng là có lỗi với ta! Tô Vũ ta xông pha khói lửa vì Nhân tộc, ta đã phải trả giá bao nhiêu?”
Hắn nhìn về phía Hạ Hầu gia, ho nhẹ một tiếng, nói: “Hầu gia, hiện tại Nhân tộc còn chưa biết công tích vĩ đại của ta! Ta cảm thấy... có lẽ nên tuyên truyền chuyện xảy ra trong Tinh Vũ phủ đệ một chút! Tiên tộc một lòng muốn Nhân tộc diệt vong, chuẩn bị dẫn người tấn công Nhân tộc, vậy nên ta mới chủ động tấn công Tiên tộc, huỷ diệt âm mưu của bọn họ!”
“Ta giết Huyết Hỏa kẻ còn mạnh hơn Đại Hạ vương...”
“Khụ khụ khụ!”
Tô Vũ ho khan một tiếng, nhanh chóng nói: “Giết Huyết Hỏa cùng với Trí vương – những kẻ mạnh hơn Đại Nguyên vương! Ta làm tất cả đều là vì Nhân tộc! Kể cả lần Hạ Phủ chủ chứng đạo cũng có ta âm thầm hỗ trợ cầm chân mười mấy vị vô địch... Còn có, Liệp Thiên các muốn giết ta, ta ra tay ngăn cơn sóng dữ, đánh chết nhiều vị vô địch Liệp Thiên các...”
Tô Vũ liệt kê ra, sau đó nói: “Cho nên ta cảm thấy phải cho mọi người đều biết! Toàn Nhân cảnh đều phải biết... Việc này cần Đại Hạ phủ giúp sức, ta cũng sẽ liên hệ với Chu Phủ chủ, người kể chuyện Đại Minh phủ có ở khắp nơi, ta cho bọn họ truyền bá công tích vĩ đại của ta, trong vòng 3 ngày chắc chắn sẽ hoàn thành!”
“Đúng rồi, còn phải điểm danh, chỉ ra những người được ta cứu trong Tinh Vũ phủ đệ! Đó đều là tinh nhuệ các đại phủ, có cả hậu duệ vô địch, truyền nhân vô địch... là ai thì đều phải nói rõ ràng!”
Tô Vũ mỉm cười: “Để ta xem xem đám vô địch kia có mặt mũi tới phản bác ta hay không?”
“Ngoài ra lan truyền việc ta hóa thành hoạt tử nhân đã phải trả cái giá lớn thế nào, ngày ngày đêm đêm ta đã chịu tra tấn đau đớn như bị thiên đao vạn quả! Tử khí ăn mòn, sống không bằng chết, tuy bề ngoài ta luôn cười vui vẻ, trên thực tế, hàng đêm khó ngủ, đau đớn muốn chết!”
Tô Vũ thở dài: “Cuối cùng, nhấn mạnh cho mọi người nhớ rằng ta mới 20 tuổi! Tuổi đời còn trẻ mà đã thê thảm vô cùng, lưu lạc thiên nhai khắp nơi, còn không quên suy luận công pháp, thỏa mãn nhu cầu tu luyện của toàn nhân loại!”
Hạ Hổ Vưu nghẹn họng nhìn trân trối!
Ngươi thật sự đau đớn muốn chết sao?
Ta tin ngươi thì ta lập tức đi khiêu chiến Ma Đa Na!