Bạch Phong gãi cằm nói: "Kỳ thật cũng rất đơn giản, thần văn trời sinh và thần văn bản thân lĩnh ngộ chưa chắc đã xung đột! Tỉ như tiểu tử Tô Vũ này, hắn có thần văn trời sinh và cũng có thần văn do bản thân lĩnh ngộ. Ta cảm thấy không hề xung đột! Nếu thần văn trời sinh của hắn đi tới Đại Đạo cảnh, hoặc là hắn tranh đoạt quyền khống chế quy tắc thần văn lĩnh ngộ với người khác, hoặc là hắn có thể từ bỏ, dứt khoát đánh nát thần văn này, phá tan đạo quy tắc ấy để cường hóa quy tắc thần văn trời sinh của mình! Làm vậy chính là tự cường hóa đạo của chính mình, kỳ thật cũng là chuyện tốt!"
Dứt lời, anh chợt hưng phấn: "A, cường giả thời thượng cổ khi đại chiến có phải chính là như thế không nhỉ? Ta đánh vỡ đạo của ngươi, dung nhập vào đạo của ta, đạo của ngươi càng ngày càng nhỏ, ta thì càng lúc càng lớn, cuối cùng sẽ đả diệt hoàn toàn đạo của ngươi, ngươi bèn xong đời, còn ta thì càng thêm mạnh mẽ! Thôn phệ lẫn nhau, nói vậy đúng không?"
Tô Vũ ngồi thần người ra, hắn cảm thấy lão sư đoán đúng rồi.
Cuộc chiến của cường giả thời thượng cổ chính là như vậy sao?
Thời Gian sư. . . Thời Gian sư giết nhiều người để chế tạo thời gian sách, rốt cuộc là vì cái gì?
Vì bảo hộ văn minh?
Vô nghĩa!
Thời Gian sư nhất định là đang muốn tước đoạt đạo của người khác để cường hóa chính bản thân.
Đúng thế!
Nhất định chính là như vậy, thời gian sách quả nhiên là hung binh, binh khí này thôn phệ tiểu đạo của người khác, dần dần tước đoạt một chút Đại Đạo của cường giả, cuối cùng có lẽ Thời Gian sư sẽ giết chủ nhân của nó, cũng chính là lúc Đại Đạo tẫn vong!
Hung nhân!
Lúc bấy giờ, Tô Vũ mới biết Thời Gian sư là kẻ bị người người kêu đánh, đây là gia hỏa cực kỳ hung tàn, bà nhặt xác chính là vì nghĩ biện pháp để làm suy yếu người khác, khiến bản thân mạnh lên, cuối cùng giết chết cường giả Đại Đạo!
Có một số cường giả Đại Đạo chưa hẳn đã biết chuyện gì thì đã bị bà giết chết.
Bên cạnh, Bạch Phong còn đang nói dông nói dài: "Đồ đệ giỏi, đồ đệ ngoan, cho chúng ta nghiên cứu Nguyên Thần khiếu đi, một khi chúng ta một khi học được cách chuyển đổi nguyên khí và ý chí lực thì sẽ cực kỳ khủng khiếp! Ta đã chuẩn bị từ bỏ thân thể, trực tiếp tìm một viên thần văn hạch tâm để tu luyện rồi đây."
Tô Vũ cười khổ, "Nguyên Thần khiếu... Thượng cổ gọi là Thiên Môn khiếu! Cần mở 720 khiếu huyệt mới có thể mở ra! Dù ngài học xong thì cũng vô dụng thôi."
"Ngớ ngẩn!"
Bạch Phong mắng: “Ai nói nhất định phải khai Thiên Môn? Thí dụ như tỉ lệ chuyển hóa của ngươi là 100%, chúng ta chế tạo ra máy móc chuyển đổi chỉ có 30%, thế nhưng không quan trọng, chúng ta chỉ cần tỉ lệ 30% là đủ rồi!"
Tô Vũ suy nghĩ một chút, gật gật đầu, lại mở miệng nói: "Thật ra ta tò mò một chuyện, Thiên Môn không ngừng hấp thu lực lượng, năng lượng này có phải tồn tại trong Thiên Môn hay không? Đến lúc nào thì Thiên Môn mới có thể hoàn toàn biến hoá để cho bản thân sử dụng?"
"Vào lúc đả thông!"
Bạch Phong mặc dù không rõ Thiên Môn là bộ dáng gì, anh vẫn trả lời rất nhanh: "Khi Nguyên khiếu và Thần khiếu đả thông hẳn là sẽ không thành vấn đề! Tự nhiên sẽ dung hợp thôi! Hiện tại, ngươi hấp thu năng lượng chắc đều tồn tại trong Thiên Môn khiếu, khi cần dùng thì sẽ bạo phát ra. Ngươi một mực hấp thu tử khí, ít hấp thu đi một chút, hấp thu nhiều quá có thể ngươi sẽ khiến toàn bộ khiếu huyệt ô nhiễm trở thành Tử Linh khiếu huyệt, vậy thì ngươi sẽ phải chuyển đổi thành Tử Linh."
Tô Vũ gật đầu, lời Bạch Phong nói không khác suy nghĩ của hắn lắm.
Hắn lại nhìn về phía lão sư của mình, suy nghĩ một chút bèn nói: "Lão sư, nếu ngài thật sự muốn theo thần văn hợp đạo thì đợi có thời gian, ta giới thiệu mấy vị bằng hữu cho ngài làm quen, họ cực kỳ am hiểu chuyện này!"
"Người nào vậy?"
Bạch Phong hơi bất ngờ, tỏ ra không vui, "Không thể nào, đây là do ta vừa tìm ra, có người cũng biết ư? Tại sao khi ta nghiên cứu ra thứ đồ gì đều có người nói hắn đã từng nghiên cứu trước đó rồi?"
Tô Vũ cười khẽ, "Bình thường ấy mà, phải xem ai nghiên cứu tinh thông hơn thôi! Bất quá việc bỏ đi thân thể thì ta vẫn khuyên lão sư nghĩ lại. Ta cảm thấy sở dĩ gọi Nhân tộc là Nhân tộc chính vì không thể thiếu thân thể!"
"Nghiên cứu không có giới hạn!"
Bạch Phong xem thường, "Dù ta hóa thành thần văn, ta coi mình là Nhân tộc, vậy thì ta vẫn Nhân tộc! Bằng không ta có thân thể nhưng ta không xem mình là Nhân tộc, vậy thì ta càng không phải Nhân tộc! Thứ này duy tâm, chứ không chỉ thân thể!"
Tô Vũ gật gật đầu, "Lão sư tự nắm chắc là được."
Dứt lời, hắn nhìn về phía Ngô Lam, "Ngô Lam, vậy ngươi cũng muốn đi theo con đường của lão sư ta sao? Con đường này... Tiền đồ không rõ ràng đâu."
Ngô Lam tùy ý đáp: "Không biết, để xem đã! Thế gian nói ngàn ngàn vạn chưa hẳn chỉ có một con đường! Mà dựa theo lời ngươi giải thích, tam thân pháp đã trở thành cách chứng đạo duy nhất bây giờ, vậy tức là đi con đường khác ắt sẽ có vô số kiếp nạn, chờ xem Bạch lão sư đi, nếu ngài ấy chết rồi thì ta sẽ thu thập kinh nghiệm rồi mới quyết định!"
Bạch Phong không nói gì.
Lời này rõ ràng là ngươi đang nguyền rủa ta!
"Các ngươi nghiên cứu Thiên Môn khiếu không được đâu, chính ta cũng nghiên cứu không ra mà."
Tô Vũ nói xong bèn vẽ ra một bức tranh, 720 khiếu huyệt đều hiển hiện.
Bức tranh vừa xuất hiện, bất chợt hư không liền nổi lên sấm sét.
Một tia sét đánh xuống.
Mà thần văn chữ "Lôi" của Tô Vũ cũng bùng nổ trong nháy mắt, lần này không phải muốn đánh tan đối phương mà là trực tiếp thôn phệ đối phương. Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, "Thú vị, thiên địa này thế mà không cho ta làm ra Chu Thiên cầu!"
Giờ phút này, người bên cạnh chỉ yên lặng chăm chú quan sát, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Tô Vũ lại làm gì rồi?
Bị sét bổ trúng đầu kìa!
Cái tên này tội ác chồng chất, đây là lại bị sét đánh sao?
Mà Tô Vũ thì đang hết sức vui vẻ, lòng thầm nghĩ ta còn đang phát sầu xem phải làm như thế nào để triệu tập quy tắc đây, không ngờ còn có cách này.
Hắn dùng ý chí lực và nguyên khí phong tồn bức tranh lại rồi đưa cho Bạch Phong, đoạn nói: "Lão sư, ngài cầm lấy nghiên cứu đi, đây là Chu Thiên Nguyên thần đồ! 720 khiếu huyệt đều ở trong đó, bao gồm cả vị trí Thiên Môn khiếu ta cũng đã đánh dấu cụ thể!"
Bạch Phong cầm vào tay, hơi chần chờ, "Ta sẽ không bị sét đánh chứ?"
Cái đồ chơi này vừa ló đầu ra liền bị sét đánh!
Tô Vũ nhìn bầu trời, lôi kiếp đã bị thần văn chữ "Lôi" đánh tan rồi thôn phệ, có vẻ cũng không quá cường đại, hắn mỉm cười trấn an: "Không sao đâu, thiên địa cho phép nó tồn tại, khả năng chỉ có quy tắc chủ riêng biệt không cho phép nó xuất hiện thôi, vị năm đó thành lập quy tắc có lẽ đã chết rồi, cho nên lực lượng quy tắc không quá mạnh. Bổ một lần thì coi như xong việc!"
Bạch Phong gật đầu, thu hồi đồ vào tay, cười nói: "Thú vị đấy, ta sẽ ghi nhớ thứ đồ chơi này, lần sau gặp phải kẻ địch, ta đột ngột vẽ ra... Ngươi nói xem một sét bổ xuống, đối phương có ngẩn người luôn không?"
Lòng Tô Vũ khẽ động, biện pháp này rất tốt!
Cũng là một loại thủ đoạn để đối địch!
Chỉ là không biết mỗi lần vẽ ra có thể kéo lôi kiếp tới lần nữa không.
Lần sau hắn sẽ thử một chút!
Lấy được Chu Thiên cầu, Bạch Phong cũng đủ hài lòng, cười ha hả nói: "Vậy được rồi, ta không nghiên cứu ngươi nữa! Ta sớm đã muốn bổ đầu tiểu tử nhà ngươi ra quan sát, đáng tiếc đều bị ngươi tránh khỏi, thôi thôi, về sau có cơ hội sẽ cắt ngươi ra sau!"
Tô Vũ không phản bác được.
Ngài có tin hay không, ta chỉ cần dùng mắt trừng một cái cũng đủ đập ngài be bét?
Còn dám cắt ta!
Hắn không quản Bạch Phong nữa, hôm nay lão sư cũng mang đến cho hắn không ít chỗ tốt, tối thiểu thì Tô Vũ đã biết phải dùng Văn Mộ bia như thế nào, chơi như thế nào.
Còn nữa, thứ đồ chơi này nghe nói là sau khi Văn vương chết mới được môn đồ chế tạo.
Tô Vũ lại nổi lên tâm tư, vị môn đồ ấy rốt cuộc là ai?
Thần văn của Văn vương mà cũng không cần?
Một viên thần văn Đại Đạo mà ngươi đều không để ý?
Là Chiến vương sao?
Tiên tổ của Hạ gia?
Vậy thì Chiến vương đóng vai trò gì trong đó?
Ông ấy, Văn vương và Thời Gian sư có quan hệ gì hay không?
Dù là Văn Mộ bia hay thời gian sách cũng đều xuất hiện tại Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ lại là do con cháu của Chiến vương thành lập.
Thật sự là cắt không đứt, càng gỡ càng rối, Chiến vương không phải là người thứ ba đó chứ?
Hay là ông ấy thầm mến Thời Gian sư?
Tô Vũ sắp não bổ ra một vở kịch lâm li bi đát rồi!
Hay là. . . Chiến vương thầm mến Văn vương?
Ôi trời ơi!
Thượng cổ thật phức tạp!