"Mắc lừa thì cứ mắc lừa thôi."
Thư sinh bình tĩnh nói: "Tô Vũ lấy được vật gánh chịu, ngoại trừ dung nhập Văn Minh Chí thì còn có thể làm gì? Văn Minh Chí kia có dã tâm quá lớn, dù cho lừa mấy chục vật gánh chịu thì cũng chẳng cách nào thay đổi gì, ngược lại còn củng cố lòng muốn giết hắn của vạn tộc! Những vật này không thể giúp cho Tô Vũ cải biến bất cứ điều gì! Tô Vũ tham lam, tưởng đồ của vạn tộc dễ gạt như vậy sao? Hắn cường thế thì cũng không sao, nhưng một khi thế yếu. . . Hôm nay hắn lừa gạt người, hôm sau ai ai cũng sẽ giết hắn!"
Đồ mà Tô Vũ muốn lừa gạt, giờ phút này vô pháp mang đến cho hắn cải biến gì lớn.
Cho nên, Thiên Cổ cũng được, thư sinh cũng thế, họ đều chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nếu Tô Vũ lừa gạt bảo vật có thể làm cho hắn cường đại lên trong nháy mắt. . . đại khái là hai phía sẽ không bình tĩnh như bây giờ được nữa.
Giám Thiên Hầu không quản chuyện này, y yên lặng tính toán một thoáng, mở miệng nói: "Hắn và Đại Chu vương tới Đại Chu phủ rồi à?"
"Đúng, đã đi rồi!"
Thư sinh khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Liệp Thiên bảng trước mặt, suy nghĩ một chút bèn phân phó: "Ngươi tới Thiên Uyên giới tìm Thiên Uyên Bán Hoàng, nói cho ông ta biết, ta nguyện dùng một thanh Thiên binh đỉnh phong để đổi lấy mảnh vỡ chữ 'Đồ'."
"Liệu ông ta có đáp ứng không?"
Lâu chủ Nam lâu cảm thấy rất khó: "Còn nữa, Tô Vũ nói phải dùng mảnh vỡ chữ ‘Lục’ trao đổi với Nhân tộc, đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì, đại nhân. . . Chúng ta. . ."
Thư sinh không nóng không vội, chậm rãi nói: "Có thể đổi lấy là tốt nhất, không đổi được thì. . ."
Y khẽ cười, "Không sớm thì muộn cũng sẽ mất đồ thôi, Thiên Uyên tộc tử khí quấn thân, còn đắc tội hai vị có khí vận mạnh nhất chư thiên. . . Trời muốn diệt ông ta! Không biết thiên số, vậy thì triệt để rơi vào Tử Linh giới vực đi!"
Ánh mắt lâu chủ Nam lâu hơi khác thường.
Thật sao?
Y biết ý của Giám Thiên Hầu là gì, Thiên Uyên tộc cầm vật kia đã đắc tội Giám Thiên Hầu và cũng đắc tội Tô Vũ, Tô Vũ khẳng định cũng muốn thứ đó.
Hai người bọn họ là sự tồn tại có khí vận mạnh nhất chư thiên vạn giới!
Cho nên, trời muốn diệt bộ tộc này?
Nhưng mà Thiên Uyên tộc rất mạnh mẽ!
Nơi đó có một vị Hợp Đạo, vô địch chỉ sợ cũng lên tới con số 20, mặc dù nói với bên ngoài là chỉ có bảy tám vị!
Nhưng những cổ tộc này không thể tin lời họ nói!
Tỉ như Thực Thiết nhất tộc nói rằng nhất tộc của họ chỉ có một vị Hợp Đạo, hai vị Vĩnh Hằng, ngươi tin không?
Ta không tin!
Một vị Hợp Đạo sống vô số năm, một thuỷ triều chi biến bồi dưỡng ra một vị, chín lần trôi qua ít nhất cũng phải có chín vị, trước đó lại không có bao nhiêu vô địch Thực Thiết tộc bỏ mạng.
Người nào tin thì kẻ đó là đồ ngốc!
Còn cả Thái Cổ Cự Nhân tộc cũng như thế, trong tộc phân chia ra gì mà Thái Sơn cự nhân, Thái Cổ cự nhân, Dung Nham cự nhân, Địa hỏa cự nhân, Lôi Bạo cự nhân. . . vô số chủng tộc cự nhân, kết quả lại nói là chỉ có ba vị vô địch, ngươi tin nổi không?
Không một ai tin!
Mấy cổ tộc sinh tồn đến bây giờ có nói gì thì ngươi nghe cho vui là được!
Mệnh Tộc còn nói nhất tộc của họ chỉ còn một vị đại lão tồn tại, người mạnh nhất là Vô Tính Tử sau đó là Trường Hà. . . Đúng vậy, nhất tộc của họ chỉ có mỗi ba vị này cường giả, ngươi tin không?
Người nào tin thì kẻ đó là đồ ngu!
Không đến giây phút diệt tộc, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết đám cổ tộc ấy rốt cuộc giấu giếm bao nhiêu!
Lâu chủ Nam lâu thầm ngầm nghĩ nhưng không nói gì, gật đầu chào: "Các chủ, ta đi hỏi thử xem. . ."
Y vừa nói xong. . . trong lòng Giám Thiên Hầu hơi động, cấp tốc tính toán một thoáng, mở miệng nói: "Ngươi đi hỏi thử xem, không được thì lập tức rời đi!"
"Lập tức rời đi ư?"
Lâu chủ Nam lâu âm thầm ngẫm nghĩ về ý tứ của lời này, gật đầu nói: "Được, thuộc hạ hiểu rõ!"
"Đi thôi!"
Thân ảnh lâu chủ Nam lâu dần tiêu tán, cấp tốc tan biến tại chỗ.
Chờ y đi rồi, Giám Thiên Hầu liền viết xuống một cái tên lên Liệp Thiên bảng, chính là tên của lâu chủ Nam lâu —— Tiêu Lạc.
Mà giờ khắc này, danh tự hơi hơi rung động, có chút rung chuyển.
"Có nguy cơ vẫn lạc, khí vận bắt đầu tiêu tán. . ."
Lòng Giám Thiên Hầu khẽ động, là Thiên Uyên tộc sẽ xảy ra chuyện hay là chuyến này lâu chủ Nam lâu sẽ tự xảy ra việc ngoài ý muốn?
Y mang theo một chút không xác định, suy nghĩ một hồi bèn khó khăn viết xuống một cái tên. . . Ầm!!!
Vừa viết xuống, một tia ô quang bùng nổ, danh tự kia trực tiếp nổ tung!
Tiếng hừ lạnh truyền vang khắp đại điện: "Ai dám dò xét thiên cơ của ta?"
Giám Thiên Hầu tiện tay quét qua, khí tức tan biến, thanh âm tan biến, y khẽ lắc đầu, dòm ngó mệnh của Hợp Đạo quá khó khăn, huống chi bảng danh sách này dù sao cũng không hoàn chỉnh.
Y muốn nhìn thử vận mệnh của Thiên Uyên Bán Hoàng. . . Kết quả vừa viết tên của đối phương xuống liền bị đối phương phát hiện.
Giám Thiên Hầu cũng không thèm để ý, suy nghĩ chốc lát lại viết xuống tên của một vị vô địch khác thuộc Thiên Uyên nhất tộc, lần này thì không xuất hiện dị thường, thế nhưng danh tự kia lại gợn sóng mỏng manh.
"Khí vận bắt đầu tiêu tán?"
"Linh nghiệm như vậy ư?"
Giám Thiên Hầu cũng hơi ngoài ý muốn, bộ tộc này vốn dĩ rất mạnh!
Kết quả, đồ đến trong tay Tô Vũ thì thật sự định trước sẽ diệt vong?
Khoa trương đến vậy?
"Tô Vũ. . ."
Giám Thiên Hầu thoáng chần chờ một chút, lại thử viết lên Liệp Thiên bảng hai chữ "Tô Vũ".
Trước kia, dù y viết xuống tên Tô Vũ vô số lần nhưng đều sẽ không nhúc nhích tí nào.
Ngày hôm nay lại có vài biến cố.
Ngay khi y vừa viết tên Tô Vũ xuống. . . bỗng nhiên một ngòi bút hoặc là mũi đao từ trong bảng bắn về phía y!
Thuật xem trộm mệnh cũng có cắn trả rất nặng.
Ngòi bút kia trong nháy mắt điểm trúng mi tâm của y, phập, huyết dịch chảy dài!
Giọt giọt huyết dịch chảy ra từ mi tâm của thư sinh.
Sắc mặt Giám Thiên Hầu biến hóa, khí vận càng thêm cường đại!
Tiểu tử này lại có cơ duyên rồi sao?