Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2439 - Chương 2439: Tô Vũ… Biết Rồi!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2439: Tô Vũ… Biết Rồi!
 

Cùng lúc đó.

Văn Mộ bia trong biển ý chí của Tô Vũ bỗng nhiên chấn động, hóa thành bút lông chỉ vào hư không. . . Phập một tiếng, giống như xuyên qua cái gì đó.

"Nhìn trộm ta à?"

Lòng Tô Vũ hơi động, cấp tốc quan sát kỹ biển ý chí, Văn Mộ bia phản kích, mà sách họa màu vàng kim thoáng rung chuyển.

"Liệp Thiên bảng!"

Trong giây lát Tô Vũ đã biết rõ tình huống, hắn hừ lạnh một tiếng, Giám Thiên Hầu!

Vừa rồi y đã nhìn trộm ta!

Tô Vũ nhíu mày, lúc này Giám Thiên bỗng nhiên nhìn trộm ta làm cái gì?

Cách không nhìn trộm. . . Xem ra là mượn lực lượng từ Liệp Thiên bảng!

"Chẳng lẽ lão gia hỏa phát hiện cái gì? Hay là cảm thấy, ta không bị khống chế?"

Tô Vũ rơi vào trầm tư.

Những lão gia hỏa này quả là có không ít thủ đoạn, Giám Thiên Hầu vốn không dễ chọc.

"Đáng tiếc thực lực bây giờ của ta quá yếu, át chủ bài đã bại lộ hết, tiếp tục như thế, không sớm thì muộn ta cũng sẽ gặp nguy hiểm, phải nghĩ biện pháp cấp tốc cường hóa chính mình mới được!"

"Cường hóa Văn Minh Chí là một con đường, mặt khác phải cường hóa thần văn và thân thể, cái nào cũng cần!"

Nhưng mà, sau khi thân thể cửu biến, Tô Vũ cảm thấy tiến bộ chậm chạp hơn rất nhiều.

"Thần văn. . . Quy tắc. . ."

Có lẽ vẫn phải tìm cơ hội hao tổn quy tắc để mau chóng làm lớn mạnh thần văn, hoàn thiện thần văn chiến kỹ. Trên con đường truy cầu quy tắc này hắn vẫn còn cách một khoảng quá xa!

"Thần văn trời sinh là mảnh vỡ quy tắc. . . quy tắc trừng phạt hay ban thưởng đều xem như quy tắc chi lực hiện ra. . . Có lẽ ta có thể mượn cơ hội này để lĩnh ngộ càng nhiều thần văn!"

Tô Vũ gõ bàn một cái, lần này lừa gạt xong xuôi ta liền đi chơi quy tắc, không lãng phí thời gian với các ngươi nữa!

Bằng không thì với tình huống hiện tại, át chủ bài đã bại lộ một đống, không sớm thì muộn ta cũng sẽ bị người nhằm vào!

Không có gì bất ngờ xảy ra, mấy đại tộc Thần Ma Tiên nhất định đã làm trò gì đó dưới Tử Linh giới vực rồi, hẳn là muốn trong ngoài giáp công, giết chết ta!

"Nhân tộc muốn tiến đánh Thiên Uyên tộc. . . Có lẽ ta cũng nên đi xem một chút, thừa cơ giết một tên Hợp Đạo. . . Hoặc là dứt khoát mở ra mấy lối đi Tử Linh, thả cho Tử Linh mất khống chế, khiến quy tắc trừng phạt ta nhưng lại không đạt được mức độ có thể giết chết ta. . ."

Từng suy nghĩ dâng lên trong đầu Tô Vũ.

Giết người, cường đại Văn Minh Chí.

Giết người ở Chư Thiên chiến trường để nhận thiên địa ban thưởng.

Vi phạm một số quy tắc khiến quy tắc trừng phạt xuất hiện. . .

Tóm lại, ta phải cấp tốc làm bản thân mạnh lên.

Đánh một vị Đại Nguyên vương đều phải giày vò nửa ngày, còn phải dựa vào đại trận hỗ trợ, chỉ thực lực này thì có thể đối phó ai đây?

Mà giờ khắc này, sắc trời đã tối.

Ngoài cửa, Ngũ Hành tộc lại tới lần nữa, tiếng Phù Thổ Linh cầu kiến vang lên, ánh mắt Tô Vũ khẽ động, trừng phạt. . . Ta đệt, Ngũ Hành tộc thích hợp nhất a, ta giúp các ngươi tu luyện Ngũ Hành thần quyết thì như thế nào?

Lực lượng trừng phạt mau tới với ta đi!

Ta không sợ bị trừng phạt!

Chúng ta là bạn tốt mà!

Thứ này có thể đáng tin cậy hơn tìm quy tắc trừng phạt khác nhiều, có lẽ còn có khả năng hoàn thiện ngũ hành thần văn của mình!

Hai mắt Tô Vũ lấp lánh. . . Đúng thế, Ngũ Hành tộc!

Ta yêu các ngươi!

Ta muốn truyền thụ Ngũ Hành thần quyết cho các ngươi, sau đó ta sẽ bị trừng phạt, ta muốn nhổ lông dê. Toàn bộ tộc nhân của các ngươi hãy mau đi tu luyện, Tô Vũ lão tử sẽ giúp các ngươi gánh chịu.

Sau một khắc, Tô Vũ mở ra cửa lớn.

Phù Thổ Linh và vị trưởng lão kia mới vừa bước vào. . . Tô Vũ đã nở nụ cười xán lạn nhìn về phía Phù Thổ Linh.

Nụ cười kia khiến Phù Thổ Linh nhất thời không muốn vào nữa!

Không rét mà run!

Khiến lòng gã phát lạnh!

Ngươi muốn làm gì?

Ta đều đã phối hợp với ngươi rồi, ngươi còn muốn sao mới vừa lòng?

Mà Tô Vũ cười tươi rói như vậy chỉ khiến mỗi mình Phù Thổ Linh sợ hãi, còn vị trưởng lão kia lại vô cùng vui vẻ, cảm thấy nụ cười của đối phương chân thành biết bao!

Nụ cười này vừa nhìn thì ông đã cảm thấy Tô Vũ rất có hảo cảm với họ!

Mà Tô Vũ cũng rất đáng được tín nhiệm!

Trưởng lão Nhật Nguyệt cảnh nhận lấy ảnh hưởng lớn, Phù Thổ Linh lại chỉ cảm nhận ra lạnh lẽo, mà thanh âm Tô Vũ chợt vang lên bên tai gã, càng làm gã rét lạnh hơn, "Phù Thổ huynh, không, truyền nhân của Ngũ Hành lão tổ, ta có nên xưng một tiếng lão tổ không?"

". . ."

Phù Thổ Linh biến sắc!

Giờ khắc này, gã chỉ muốn trốn đi càng xa càng tốt!

Tô Vũ. . . biết rồi!

. . .

Tô Vũ biết Ngũ Hành lão tổ!

Mấy tin bát quái mà đám Tinh Nguyệt nói giờ phút này đã được Tô Vũ dùng tới, mà hiệu quả lại có vẻ rất tốt, đặc biệt tốt!

Hiện tại Phù Thổ Linh chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này!

Bởi vì thân phận của gã rất đặc thù, đặc thù đến mức một khi bại lộ, gã có thể sẽ xảy ra chuyện lớn. Năm đó Ngũ Hành tộc cũng là đại tộc, một tộc rất mạnh mẽ, dù cho hiện tại ngũ hành tách rời thì Ngũ Hành tộc vẫn là cường tộc.

Một khi Ngũ Hành tộc thật sự có thể khiến ngũ hành hợp nhất, có khả năng là sẽ khiến kẻ thù ngày xưa nhằm vào.

"Tô thành chủ. . ."

Ngữ khí của Phù Thổ Linh cứng đờ, gương mặt màu vàng đất lại càng thêm vàng.

Bên cạnh, vị trưởng lão kia cũng không nghĩ nhiều.

Tô Vũ nở nụ cười, giơ tay, "Ngồi xuống đi, chớ khẩn trương, Phù Thổ huynh là bạn cũ của ta, ngươi và ta đã tiếp xúc nhiều lần, đều là bạn tốt, hà tất khách khí như thế?"

Nghe thế, trưởng lão bên cạnh hớn hở ra mặt, vội vàng nói: "Tô thành chủ nói đúng lắm, Phù Thổ còn không mau đa tạ Tô thành chủ khoan dung, không so đo tranh phong ngày xưa."

Phù Thổ Linh thấy tim mệt mỏi quá.

Ta phải tạ ơn Tô Vũ?

Ta còn phải cảm tạ hắn khoan dung?

Trưởng lão à, không được đâu!

Dù lòng thấy mệt mỏi, gã cũng không có cách nào, vội vàng ngồi xuống rồi nhìn về phía Tô Vũ, một mực giữ yên lặng.

Vị trưởng lão kia thì không ngừng đưa mắt ra hiệu cho gã mau mở miệng.

Chúng ta muốn mua Cửu Diệp Thiên Liên!

Phù Thổ Linh phiền muộn muốn chết, rất lâu sau mới mở miệng: "Tô thành chủ, ngươi có thể bán một ít Cửu Diệp Thiên Liên cho chúng ta được không?"

Tô Vũ thoải mái đáp: "Nếu là người khác mở miệng, ta sẽ cho một bàn tay chụp chết bọn chúng, bất quá bây giờ là Phù Thổ huynh mở miệng, hết thảy đều dễ nói! Mấy lần trước cự tuyệt cũng chỉ là không muốn để cho người khác biết ta bán cho các ngươi. . . Nhiều thì không nói, một cánh thì vẫn được."

Trưởng lão nhịn không được chen vào: "Tô đại nhân, có thể bán thêm mấy cánh được không?"

Tô Vũ thản nhiên lặp lại: "Chỉ một thôi!"

Trưởng lão không dám nói thêm gì nữa!

Phù Thổ Linh im lặng, còn muốn thêm mấy cánh nữa á?

Bị lừa một lần chưa đủ vui, ngài còn muốn bị lừa thêm nhiều lần nữa sao?

Bị điên rồi!

Gã vội nói: "Vậy giá cả. . ."

"Đều là bằng hữu, hai vật gánh chịu là được!"

Phù Thổ Linh rất khó xử, đã biết rõ là đồ giả, vậy mà còn phải bỏ hai vật gánh chịu ra mua?

Gã còn đang nghĩ ngợi, Tô Vũ chợt vung tay lên, trưởng lão bên cạnh dường như sa vào trong ảo cảnh, mà Tô Vũ thì nhìn về phía Phù Thổ Linh, nhẹ nhàng cất tiếng: "Vật gánh chịu đều là chuyện nhỏ, kể cả những thứ khác đều là chuyện nhỏ!"

"Phù Thổ huynh, chỉ riêng chuyện của ngươi mới là việc lớn! Phù Thổ huynh đang gặp nguy hiểm!"

Bình Luận (0)
Comment