Tất cả những thứ này, Tô Vũ đều không biết.
Truyền tống đồ qua, ma ma Cục lông nhỏ truyền âm cho hắn: "Cảm giác đột nhiên biến mất, không còn cảm ứng được ấn ký. Chẳng lẽ truyền ra ngoại giới rồi?"
Ma ma Cục lông nhỏ không còn cảm ứng được!
Tô Vũ cũng hơi ngoài ý muốn, hắn cầm cổng truyền tống trong tay, thứ đồ chơi này thật sự có thể truyền tống ra ngoại giới sao?
Trâu bò như vậy?
Cảm giác không giống lắm!
Hiện tại hắn cũng biết một ít về truyền tống không gian, Hồ Hiển Thánh là cường giả trong phương diện này, Tô Vũ còn từng thấy cổng truyền tống của Hồ Hiển Thánh, khoảng cách truyền tống rất ngắn, dĩ nhiên, lần trước ông bạo phát đã đem người từ Chư Thiên phủ đến tận Đại Hạ phủ.
Nhưng muốn truyền tống đến ngoại giới. . . Yêu cầu này cực kỳ cao.
Cổng truyền tống trong tay hắn cảm giác không có năng lượng lớn như thế.
Tô Vũ lẩm bẩm: "Truyền đưa ra ngoại giới? Ta cảm thấy độ khó quá lớn, tám chín phần mười vẫn còn ở trong Nhân cảnh. Trong Nhân cảnh mà ngay cả đại nhân đều không cảm ứng được sao?"
"Không cảm ứng được."
Ma ma Cục lông nhỏ rất mạnh, nàng chính là quy tắc hóa thân, ấn ký do nàng lưu lại thì dẫu Vĩnh Hằng cửu đoạn cũng phải quan sát tỉ mỉ mới có thể phát hiện, dưới cửu đoạn thì gần như không có khả năng phát hiện.
Hiện tại không cảm ứng được, là bị phá hủy hay là bị lực lượng gì đó ngăn trở?
Địa phương nào có khả năng ngăn cản quy tắc?
Tô Vũ rơi vào trầm tư… là di tích sao?
Di tích có thể ngăn cản quy tắc, đây là điều không thể nghi ngờ, bởi vì ngươi chứng đạo ở trong di tích thì động tính sẽ rất nhỏ, quy tắc đều không phát hiện được ngươi, điều kiện tiên quyết là chỉ có thể chứng đạo một lần, lần thứ hai chứng đạo ở di tích thì mọi thứ đều bị phá hủy.
Đương nhiên, trong mỗi một di tích cũng có quy tắc tồn tại, có thể là quy tắc của chủ nhân di tích. Nếu ngươi phù hợp với quy tắc ấy, chứng đạo thành công thì thực lực sẽ không yếu, bởi vì quy tắc của chủ nhân ở trong đó sẽ rất nhiều.
Mà những di tích ấy sẽ ngăn cản các quy tắc dò xét và tìm kiếm từ bên ngoài.
Bây giờ muốn ngăn cản quy tắc, trừ phi là loại di tích chưa có người chứng đạo.
Di tích mới thì may ra!
Nếu không phải di tích mới thì những di tích cũ cũng không có cách nào giúp cho người ta ẩn giấu, trừ phi có người lấy được di tích chưa ai chứng đạo rồi dùng như cứ điểm. Chuyện này làm sao có thể?
Trong lòng Tô Vũ chợt khẽ động.
Nhân cảnh rốt cuộc có bao nhiêu di tích?
Chuyện này hắn thật sự không biết, đại khái cũng không có người nào biết rõ, nếu biết thì sớm đã bị Nhân tộc lợi dụng, cũng không đến mức muốn chứng đạo vô địch lại phải đi tới Chư Thiên chiến trường.
"Không phải là truyền đến di tích rồi chứ?"
Tô Vũ thầm nghĩ, trong di tích muốn xây dựng lối đi truyền tống thì đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng nếu không phải di tích thì không có lý nào ma ma Cục lông nhỏ lại không cảm ứng được.
Thật sự truyền đến ngoại giới rồi sao?
"Được rồi, trước tiên không nghĩ nữa, phí phạm mất một vật gánh chịu, sau này gặp Hồ Hiển Thánh thì nhờ ông ấy xem thử thứ này."
Tô Vũ hơi tiếc nuối, vốn muốn một mẻ hốt gọn thám tử Tiên tộc nên hắn mới truyền tống vật gánh chịu qua, kết quả thì ngược lại, ma ma Cục lông nhỏ không cảm ứng được!
Mọe nó, quá lãng phí!
Bất quá cũng tốt, Tiên tộc lấy được vật gánh chịu rồi thì hẳn sẽ yên tâm nhỉ?
"Di tích. . ."
"Hay là ngoại giới?"
Việc này Tô Vũ khó mà xác định, nếu là di tích, vậy đại biểu là một di tích mới chưa ai chứng đạo, có lẽ hắn còn có thể có vài thu hoạch ngoài ý muốn.
Cứ tìm người xem thử liền biết!
Hắn có một ít lĩnh ngộ đối với không gian nhất đạo, thế nhưng không tính là cực kỳ am hiểu, cũng không hiểu rõ về cổng truyền tống, có lẽ Hồ Hiển Thánh sẽ rất thích vật này!
Tô Vũ tiếp tục giao dịch với mọi người, có thể lừa gạt được ai thì hay kẻ đó.
Lừa gạt về tay xong mà bọn họ muốn đòi lại cũng không đơn giản gì, tiền hàng hai bên thoả thuận xong, hắn sẽ không trả hàng.
Trắng trợn cướp đoạt là hành vi không tốt.
Lừa gạt thì đó là ngươi tình ta nguyện.
Mà Tô Vũ cũng không truyền tống vật gánh chịu đi qua nữa, hồi lâu sau hắn suy nghĩ một chút lại để cho ma ma Cục lông nhỏ hạ lạc ấn, truyền một thanh Thiên binh qua. Đây là binh khí do Thiên Đúc vương và Triệu Thiên Binh hợp lại chế tạo, mới ra lò không lâu.
Thiên binh không có uy hiếp lớn, sau này hắn sẽ hỏi Thiên Đúc vương, có lẽ ông ấy đã lưu lại ám thủ gì đó cũng không nhất định.
Lần này vẫn giống như lần trước, truyền tống xong lại như đá chìm đáy biển!
Ma ma Cục lông nhỏ vẫn không cảm ứng được rốt cuộc đồ đã đi đâu!
Tô Vũ không khỏi hơi bất ngờ, Hợp Đạo mà cũng không có cách nào phát hiện ra ấn ký của mình?
Muốn chứng minh ở đâu thì cũng rất đơn giản, hắn chỉ cần mang ma ma Cục lông nhỏ tới Chư Thiên chiến trường dạo một vòng, nếu cũng không cảm ứng được vậy tám chín phần mười là ở trong di tích Nhân cảnh.
"Chẳng lẽ Nhân tộc còn có di tích mới bị Tiên tộc phát hiện rồi chiếm cứ?"
Tô Vũ còn chưa nghĩ tới mấy trăm năm trước, hắn chỉ nghĩ là có di tích mới xuất hiện rồi bị thám tử Tiên tộc tìm ra.
Mấy trăm năm trước... Tô Vũ cảm thấy khi đó mấy vị Đại Tần vương đã đuổi người đi hết rồi.
Dù sao đã qua nhiều năm như vậy!
Mặc kệ thế nào, nếu Nhân cảnh xuất hiện di tích mới thì đó cũng là chuyện tốt, trong di tích không nói những cái khác, chắc chắn có vật gánh chịu, còn có thể khiến người ta an tâm chứng đạo, quả thật là một nơi tốt.
Không phải Chu Thiên Đạo và Hạ Hầu gia còn chưa chứng đạo sao?
Nếu thật sự có di tích mới, hai vị này đi chứng đạo thành ra lại là lựa chọn tốt, mặc dù chỉ một người có thể chứng đạo thì cũng đủ lắm rồi.
Tô Vũ tiếp tục giao dịch, bán đại khái 17 - 18 cánh Cửu Diệp Thiên Liên, sau đó hắn không bán nữa!
Bán nhiều sẽ dễ dàng bị lộ tẩy!
17 - 18 cánh, cũng đủ cho Tô Vũ đổi lấy 20 vật gánh chịu.
Hắn đã gửi cho thám tử Tiên giới một khối, sau đó lại truyền tống một thanh Thiên binh của chính mình, Tô Vũ tính toán một thoáng, xem như hắn vẫn kiếm rất nhiều.
Vạn tộc quả nhiên đều có tiền!
Dù là tiểu tộc, gom đi góp lại cũng có thể gom đủ một món vật gánh chịu.
Về phần cổng truyền tống của Tiên tộc, Tô Vũ vốn đang định thử truyền tống thêm đồ vật gì đó qua, kết quả, không biết có phải bên kia phát hiện ra cái gì không mà khi Tô Vũ định truyền đồ đi thì phát hiện không thể thực hiện được.
Hành vi này khiến Tô Vũ rất ngạc nhiên, đây là tự phá hủy cổng truyền tống sao?
Cổ quái!
Sợ bị ta phát hiện hay cảm thấy một vật gánh chịu và một thanh Thiên binh như vậy là đủ rồi?
Tô Vũ nghĩ mãi mà không ra, cuối cùng hắn quyết định chờ ngày mai gặp Hồ Hiển Thánh sẽ nhờ ông xem thử, có lẽ còn có chút thu hoạch ngoài ý muốn cũng không chừng.