Người ngoài đều cảm thấy không có phiền toái, Nhân tộc cũng là như thế.
Ngoài thành.
Hạ Hổ Vưu bây giờ cũng xem như nhân tài kiệt xuất trong thế hệ thanh niên, hiện tại cậu là Phủ chủ, địa vị cực kỳ cao.
Nơi đây lại là địa bàn của Đại Hạ phủ, Hạ Hổ Vưu liền tỏ vẻ cực kỳ tiêu sái.
Bên người cậu bao quanh một đám hậu duệ của vô địch, lúc bấy giờ, Hạ Hổ Vưu mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, Nam Nguyên vừa trùng kiến xong, hoàn cảnh không tệ, chủ yếu là nơi này còn có di tích, chờ thọ yến của phụ thân Tô huynh kết thúc, ta mang mọi người vào di tích chơi đùa, Thiên Nguyên khí trong đó nồng đậm lắm."
Nói đến di tích, không ít người biến hóa sắc mặt.
Lúc trước cũng bởi vì di tích mà đã chết một nhóm người!
Cũng bởi vì di tích Nam Nguyên nên mới dẫn đến hai đại Thánh Địa bị hủy.
Có bậc cha chú của một số người ở đây đã bị giết trong di tích.
Di tích Nam Nguyên!
Đến bây giờ, hầu hết mọi người vẫn luôn chắc chắn di tích ấy là thật.
Đương nhiên, có một số người cảm thấy nó là giả, nhưng không có chứng cứ gì, bởi vì di tích kia quá vững chắc, Tô Vũ đã dung nhập một khối vật gánh chịu vào, lại còn do Vạn Thiên Thánh tự tay chế tạo, người bình thường xác thực vô pháp phân rõ thật giả.
Thật thật giả giả, hiện tại rất nhiều người đều không thể phân rõ được nữa rồi.
Bên cạnh Hạ Hổ Vưu, Tần Phóng cũng có mặt, bất quá Tần Phóng không thèm để ý đến Hạ Hổ Vưu, mà là nhìn về phía Ngô Kỳ và Hoàng Đằng, trò chuyện: "Hai vị cảm thấy hôm nay sẽ có biến cố gì không?"
Hoàng Đằng vẫn mặc áo gai vải thô như trước, một đầu tóc ngắn nhìn cứ như là lão nông, nghe vậy liền đáp: "Có thể có biến cố gì chứ? Các đại phủ chúng ta sẽ không tự quấy rối, hôm nay vạn tộc cũng không dám làm loạn, ngươi cho rằng vị Tô thành chủ kia dễ trêu chọc lắm à?"
Hôm nay, mọi người đều nhất trí cảm thấy sẽ chẳng có chuyện gì.
Tần Phóng cũng gật đầu, cảm khái: "Nam Nguyên quả là nơi tốt! Hôm nay Tô gia cũng xem như phong quang vô hạn, dù là Tần gia chúng ta thì cũng không có phong quang cỡ này đâu. Sinh nhật 50 tuổi, vạn tộc đều tới mừng!"
Quả thực hết sức phong quang, phong quang đến cực hạn.
Bên cạnh có người chợt cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Thịnh cực tất suy! Tô Vũ quá mức ương ngạnh, cưỡng ép ba mươi sáu phủ chúc thọ cho phụ thân hắn. Phụ thân hắn mới bao nhiêu tuổi, vậy mà cũng không sợ tổn thọ!"
Lời này vừa nói ra, Hạ Hổ Vưu nghiêng đầu nhìn về phía người kia, thản nhiên nói: "Thương Thiên Kiều, ngươi vẫn nên im miệng đi! Ở trước mặt chúng ta nói vài lời thì không sao, chúng ta chẳng thèm so đo, ai cũng biết ngươi trẻ tuổi, đầu óc không dùng được! Nhưng nếu ngươi dám nói vậy ở trong Nam Nguyên thành, chỉ e Thương gia không gánh nổi ngươi đâu!"
Thương Thiên Kiều lạnh lùng phản bác: "Ta nói không đúng sao? Phụ thân hắn mới bao nhiêu tuổi? Phủ chủ các đại phủ lại bao nhiêu tuổi? Có vị Nhật Nguyệt nào không trên trăm tuổi đâu, hiện tại, các đại phủ đều tới chúc thọ cho phụ thân hắn..."
"Thiên Kiều!"
Đan Hùng vội quát một tiếng, ngăn lời nàng định nói.
Hiện tại đã không còn giống ngày xưa!
Có mấy lời truyền đi, Thương gia coi chừng không thể giữ được mạng cho Thương Thiên Kiều.
Ngay cả Đại Thương vương, hiện tại ông ấy cũng dám xé mặt với Tô Vũ sao?
Thương Thiên Kiều không muốn để ý tới đám Hạ Hổ Vưu, bất quá Đan Hùng đã lên tiếng khiến nàng không dám nói thêm gì nữa.
Hạ Hổ Vưu cười ha hả: "Đan Hùng, quản nàng chặt vào, nếu ở trong thành nàng lại nói ra cái gì, chúng ta chẳng để tâm đâu, dù sao đều là thế giao, nhưng lỡ truyền đến tai Tô huynh thì sẽ rất khó coi!"
Đan Hùng khẽ gật đầu, ánh mắt vội ngăn trở Thương Thiên Kiều còn muốn nổi giận.
Có mấy lời bây giờ không thể tùy ý nói ra.
Đám người Tần Phóng căn bản không thèm để ý tới nàng.
Không thuộc cùng một đẳng cấp!
Trong nhóm người này, cũng chỉ có Đan Hùng là thực lực không yếu, thế nhưng thân phận Đan Hùng không cao, kỳ thật cũng không tính thấp, chung quy vẫn còn cao hơn Hoàng Đằng chút ít, bất quá Hoàng Đằng tùy tính, Đan Hùng lại có chút trầm lặng, Tần Phóng cũng không thèm để ý đến đối phương.
Tần Phóng nói lảng sang chuyện khác: "Ngô Kỳ, nghe nói muội muội ngươi gần đây đang nghiên cứu gì đó cùng với Bạch Phong, mấy ngày nay cũng không thấy người đâu, có kết quả nghiên cứu gì có thể trợ giúp chúng ta không?"
"Không biết, ta không hỏi."
Ngô Kỳ tùy ý trả lời, nàng nhìn về phía Ma Đa Na xa xa, ánh mắt giá lạnh, Hoàng Đằng ở bên thấy thế bèn lắc đầu nhắc nhở: "Đừng trêu chọc gã, lần này thấy tên cháu trai kia đến làm ta cũng có chút tim đập nhanh! Thực lực của gã chỉ sợ lại tiến bộ lớn, ta cảm thấy khả năng đã sắp bước vào Nhật Nguyệt! Ta nghĩ khi cái tên này thật sự tiến vào Nhật Nguyệt thì thực lực có thể sánh với chuẩn vô địch."
Tần Phóng cũng thổn thức một tiếng: "Không sai, Ma Đa Na dẫn trước chúng ta nhiều lắm, ta cũng cảm nhận được gã đại khái sắp vào Nhật Nguyệt! Khả năng lại có cơ duyên rồi, một khi tiến vào Nhật Nguyệt. . ."
Bây giờ, người trên Thiên bảng cũng dần dần kéo ra khoảng cách.
Ma Đa Na mạnh nhất, Huyền Vô Cực đã bị giết, Chiến Vô Song xem như tàn phế, các cường giả trên Thiên bảng khác đã bị Tô Vũ giết mấy người, dẫn đến việc Thiên bảng trước và sau có khoảng cách thật lớn.
Bọn hắn nhàn rỗi vui vẻ đứng trò chuyện với nhau.
Hôm nay không có việc gì!
Tần Phóng thậm chí còn nói đùa: "Đáng tiếc, ta hy vọng hôm nay xảy ra chút chuyện mới tốt, nhiều người gây ra nhiều náo nhiệt, tốt nhất có thêm mấy tên vô địch vạn tộc tới đây, hôm nay cường giả vô số, giết mấy tên vô địch trợ hứng!"
". . ."
Một đám người không nói gì mà nhìn hắn, ngươi nhàn nên phát rồ rồi à?
Gia hỏa nhàm chán!
Hoàng Đằng vỗ vai hắn, "Ngươi rảnh rỗi sinh nông nỗi đúng không, ít mở miệng quạ đen ra đi, hiện tại thái bình một ngày thì tính một ngày, nhất định cứ phải tìm phiền toái làm gì?"
Còn đòi vô địch tới để giết trợ hứng!
Cái tên này luôn là miệng quạ đen.
Vô địch vạn tộc lại không ngốc, đang êm đẹp tới đây tìm Tô Vũ làm gì?
Nghĩ cái gì thế!
. . .
Tần Phóng thực sự là miệng quạ đen.
Tần Trấn cha hắn cũng không kém bao nhiêu.
Hôm nay Nam Nguyên thiết đãi thọ yến ở phủ thành chủ mới xây, nơi này rộng rãi, to lớn, có đầy đủ không gian để tổ chức.
Giờ phút này, Tần Trấn đang ở ngay bên cạnh Tô Vũ, y cười ha hả nói: "Tô Vũ, hôm nay xem ra khá là nhàm chán, ta thật sự muốn giết vài người trợ hứng, giết tiểu tiên nữ là tốt nhất!"
Tô Vũ thầm mắng y là đồ biến thái!
Suốt ngày ngài chỉ biết lây nhiễm tư tưởng đó vào đầu ta, làm hại ta gặp tiên nữ Tiên tộc liền muốn giết, đều là do ngài ảnh hưởng.
Từ rất lâu trước đó, vừa gặp mặt y liền rủ rê mình mau đi giết tiên nữ. . . Đúng là không phải con người!
Tiểu tiên nữ đẹp như thế mà ngài cũng hạ thủ được?
Bất quá, nhàm chán ư? Cũng chưa chắc...
Một khi lão Chu lộ ra, Nhân cảnh không có vô địch trấn thủ, thực lực mỏng manh, Nhân tộc lại trấn giữ Thiên Uyên giới, có lẽ vạn tộc sẽ đến vây công Nhân tộc, thậm chí muốn nhân cơ hội này đánh vỡ Nhân cảnh. Dĩ nhiên, khả năng cũng sẽ xuống tay với Tô Vũ.
Tần Trấn nói hôm nay an tĩnh. . . chưa chắc đâu.
Hi vọng đến lúc đó ngài đừng khóc!
Tần Trấn lại nói: "Không biết tên Hạ Long Võ kia chạy đi đâu rồi, trước đó còn thấy bóng dáng, hiện tại chẳng thấy đâu nữa. . ."
Đại Chu vương nói lần này y mang người đi không nhiều, Hạ Long Võ lại là một trong số đó. Họ không tính Tần Trấn vào, đại khái là do Tần Trấn quá yếu nên bị ghét bỏ.
Hiện tại, Hạ Long Võ biến mất, khả năng đã đi rồi.
Tô Vũ cười nói: "Ngài ấy là Phủ chủ Đại Hạ phủ, lần này vô địch nhiều như vậy, phủ thành còn có nhiều vị vô địch đến dự, đương nhiên là ngài ấy phải nhìn chằm chằm rồi."
"Cũng đúng ha!"
Tần Trấn nói xong bèn vẫy tay gọi Hạ Hầu gia: "Hạ Tiểu Nhị, tới tâm sự tí nào, những chuyện nhỏ nhặt kia giao cho người khác làm, ngươi xen vào làm gì!"