Nơi xa, nghe thấy Tần Trấn gọi tên mình, vẻ mặt Hạ Hầu gia cực kỳ không dễ nhìn, có điều rất nhanh y lại khôi phục như thường, cười ha hả đi tới, "Tần phủ chủ, Tần Hạo đâu rồi? Đã lâu không thấy, y tấn cấp chuẩn vô địch chưa?"
Lời này. . . cực kỳ đâm tâm.
Tần Hạo là lão nhị của Tần gia, lão nhị Chu gia là chuẩn vô địch có thể giết được vô địch.
Lão nhị Hạ gia cũng là chuẩn vô địch, đã từng giết chuẩn vô địch.
Ấy vậy mà lão nhị của Tần gia mới chỉ là Nhật Nguyệt bát trọng, thật sự là Nhật Nguyệt bát trọng chứ không hề giả dối, gần đây y còn đang bế quan đột phá Nhật Nguyệt cửu trọng.
Tần Trấn nghe xong lời này, hậm hực đáp: "Tần gia ta không có tâm địa gian giảo như các ngươi, Tần Hạo đang bế quan, rất mau thôi cũng sẽ là Nhật Nguyệt cửu trọng!"
"Vậy thì chúc mừng!"
Hạ Hầu gia cười ha hả: "Hạ gia chỉ có ta là tư chất quá kém, không giống đại chất tử của ta, đều đã đột phá vô địch rồi, lại còn là Vĩnh Hằng tứ đoạn có thể chiến ngũ đoạn. Ta không so được với đại chất tử vô địch nhà ta!"
Lời này khiến Tần Trấn càng thêm không vui.
Ngươi mắng ai đấy?
Đại chất tử của ngươi... Cứ nói rõ là Hạ Long Võ được rồi, nhất định phải mang thêm danh đại chất tử làm gì?
Tần Trấn hơi hối hận vì đã gọi y qua, chẳng phải ta chỉ hô một tiếng Hạ Tiểu Nhị thôi hả?
Cha ngươi đặt mà!
Có phải do ta đặt đâu!
Ngươi nhìn cha ta xem, Tần Trấn, Tần Hạo, đặt tên thật là tốt, cha ngươi không đáng tin cậy thì có thể trách ai?
Tô Vũ ở bên cạnh cười rất vui vẻ.
Tần Trấn muốn động mồm mép thì sao có thể đấu qua được Hạ Hầu gia.
Nếu nói vị nào có thể đấu lại Hạ Hầu gia thì cũng chỉ mỗi mình Chu Thiên Đạo tiếp chiêu được.
Chu Thiên Đạo rất ít ăn thua thiệt, đấu võ mồm với Hạ Hầu gia hơn phân nửa có thể thắng.
Nhắc tới ông, ông liền đến.
Nơi xa, Chu Thiên Đạo khoan thai đi tới, gương mặt cực kỳ tiêu sái, "Các vị đều ở chỗ này à? Tìm một vòng không thấy người, ta còn tưởng rằng các vị đi đâu hưởng lạc rồi!"
Hạ Hầu gia thấy ông thì khẽ cười, không đấu với Tần Trấn nữa, đại địch của y chính là lão nhị Chu gia, Tần Trấn là cái đồ không đáng để mắt.
Lão nhị Chu gia rất khó dây dưa!
Chu Thiên Đạo mới không thèm để ý, ông đáp xuống đất, lắc lắc tay với Tô Vũ, "Tô Vũ, không, về sau phải gọi là Thánh Chủ! Sau thọ yến của phụ thân, ngươi sẽ lưu lại Nhân cảnh mấy ngày chứ? Muốn về Đại Minh phủ thăm một chút không? Dù sao ngươi cũng là Các lão của Đại Minh phủ, sở nghiên cứu Nguyên Thần của ngươi còn đang mở kia kìa!"
Nghe vậy, Tô Vũ liền đáp: "Cũng phải! Có rảnh ta sẽ đến xem một chuyến, mấy vị Văn lão đều khỏe phải không?"
"Vẫn được, chỉ là thiếu Thiên Nguyên khí thôi, ngươi tài trợ một ít được không? Lớn tuổi rồi cũng không dễ tu luyện."
"Đó là việc nên làm mà!"
Tô Vũ lại hỏi thăm: "Hồ viện trưởng tới chưa?"
"Tới rồi, ngươi muốn tìm hắn à?"
Chu Thiên Đạo cười tươi: "Tên kia gần đây không nguyện ý ra ngoài, vẫn là do ta lôi kéo mãi mới chịu đi đó, dạo này hắn đang mê mẩn nghiên cứu xuyên qua không gian. Không gian nhất đạo không dễ đi, cái tên này sau khi tấn cấp Nhật Nguyệt thì chẳng ngại gì nữa, hiện tại cũng mặc kệ việc tu luyện."
Thiên phú của Hồ Hiển Thánh kỳ thật không tệ, thần văn đạo cũng mạnh, nhưng mà ông không chuyên tâm tu luyện, phần lớn thời gian của ông đều dành cho nghiên cứu, nhất là không gian nhất đạo, đạo này vốn cực kỳ khó theo!
Cho nên, từ khi tấn cấp Nhật Nguyệt, vị này có tiền, có tài nguyên, lại bắt đầu đâm đầu vào nghiên cứu giống như lúc trước, hao phí vô số tài nguyên.
Khi Tô Vũ vừa rời khỏi Đại Minh phủ, vị này thiếu chút đã bán luôn đa thần văn học viện.
Đại Minh phủ vẫn coi như cởi mở, cũng để mặc cho ông bán.
Đổi thành các đại phủ khác thì chắc chắn ông đã bị đánh chết.
Tô Vũ phì cười, nói giúp Hồ Hiển Thánh: "Không gian nhất đạo bác đại tinh thâm! Đạo này mà có thể đi đến cực hạn, ta cảm thấy tiền đồ của Hồ viện trưởng sẽ vô hạn, không thể không nói, đa thần văn nhất hệ ở phương diện này rất lợi hại!"
Hồ Hiển Thánh chuyên tâm theo không gian nhất đạo nhiều năm, lần trước e là cũng có chút thu hoạch. Khi Không Không chứng đạo, Tô Vũ thấy ông vẫn một mực quan sát, có vẻ đã lĩnh ngộ, bây giờ hẳn là cũng có thu hoạch lớn.
Nếu đạt tới cấp độ của Không Không thì ông sẽ trở thành nhân vật lớn trên bảng Chứng Đạo.
Đáng tiếc, lão Hồ không thèm để ý đến chuyện tu luyện.
Tỉ mỉ nghĩ lại, Tô Vũ cũng bật cười, thần văn đạo và thân thể đạo vẫn rất khác biệt, chủ yếu phải xem lĩnh ngộ. Có lẽ không cần biết tu luyện thế nào, thần văn mạnh mẽ, không gian nhất đạo cường hóa tới đỉnh phong thì một bước lên mây cũng không chừng.
Tô Vũ vừa mới thu hoạch được một cổng truyền tống nhưng có vẻ đã bị phế bỏ, hắn đang muốn tìm Hồ Hiển Thánh để hỏi đây.
Nghe thấy Hồ Hiển Thánh đã tới, Tô Vũ cười nói: "Phủ chủ, ta muốn tìm ông ấy, có chút đồ ta muốn nhờ ông ấy xem qua."
"Không biết đi đâu rồi nữa!"
Chu Thiên Đạo nhìn chung quanh một lần, hô: "Lão Hồ, ngươi ở đâu?"
Ngay cả ông cũng không cảm ứng được đối phương ở chỗ nào.
Gọi một hồi, không gian hơi hơi gợn sóng, Hồ Hiển Thánh cười ha hả đi ra từ trong không gian, nhìn về phía Tô Vũ, cười hỏi: "Tô thánh chủ, thần văn không gian lần trước lĩnh ngộ thế nào rồi?"
Tô Vũ đáp: "Cũng không tệ, viện trưởng, ta thấy thần văn đạo của ngài càng ngày càng thêm tinh thông!"
"Bình thường thôi, còn chưa bằng Không Không, không gian thú nhất tộc được trời ưu ái, đó mới là điều lợi hại!"
Dứt lời, ông lại nói: "Còn nữa, lực lượng xuyên qua không gian của Đại Chu vương bệ hạ cũng cực kỳ cường hãn, so với bọn họ thì ta vẫn kém xa!"
Hồ Hiển Thánh cảm khái vạn phần: "Từ Nhân cảnh, trong nháy mắt mang theo hơn mười vị vô địch xuyên đến Long giới, chỉ một điểm này, ta tốn mấy trăm năm cũng chưa đuổi kịp! Đại Chu vương bệ hạ được tôn vinh là thần văn đệ nhất nhân, trước kia ta không phục, hiện tại thì phục rồi! Đại Minh vương bệ hạ xem ra cũng không bằng được!"
Chu Thiên Đạo không khỏi vỗ đầu đối phương, "Lão gia hỏa nhà ông ăn cơm Chu gia mà phút chốc liền đầu hàng địch, thế mà nghe được à?"
Hồ Hiển Thánh cười xòa, "Ăn ngay nói thật thôi, Phủ chủ chớ suy nghĩ nhiều! Bất quá nói đi cũng phải nói lại, mặc dù đều là không gian nhất đạo nhưng mọi người lại có khác biệt! Không Không am hiểu cá nhân xuyên qua trong vô thanh vô tức. Đại Chu vương am hiểu xác định vị trí truyền tống, năng lực kháng cự áp lực rất mạnh, mà ta ưa thích quá trình xuyên qua, làm vững chắc không gian xuyên việt. . ."
Tô Vũ xua tay, "Viện trưởng cũng đừng nói những thứ khó hiểu này với chúng ta. Ta có một vật muốn ngài xem một chút đây."
"Quyển sách của ngươi hả? Lại muốn cắt chém không gian à?"
"Tạm thời không vội!"
Tô Vũ không nói gì, hắn lấy ra cổng truyền tống.
Hồ Hiển Thánh xem xét, cầm vào tay quan sát tỉ mỉ, rất nhanh bèn nói: "Thủ pháp của Tiên tộc! Cổng truyền tống trong cự ly ngắn. . ."
"Cự ly ngắn sao?"
Tô Vũ nhíu mày, Hồ Hiển Thánh gật đầu, "Cự ly ngắn, không hơn 3000 dặm, khoảng cách truyền tống như thế ở trong mắt của ta đều là cự ly ngắn, khoảng cách dài thì phải như Đại Chu vương, truyền tống đến Long giới trong nháy mắt, cự ly hơn hai vạn dặm! Vạn dặm trở lên mới có thể xem như khoảng cách truyền tống dài."