Hồ Hiển Thánh cầm lấy cổng truyền tống nghiên cứu một hồi, "Kỹ thuật thứ này vẫn rất được, thế nhưng cực hạn quá lớn! Thứ nhất, khoảng cách truyền tống ngắn! Thứ hai, truyền tống vật nhỏ thì ổn, vật lớn là không được! Thứ ba, chỉ truyền tống được đồ có cường độ cao, chất liệu kém một chút, trong nháy mắt sẽ vỡ nát! Thứ tư. . ."
Ông nói ra rất nhiều điều.
Mà Tô Vũ chỉ để ý một chuyện, cự ly ngắn, nhiều nhất không quá ba ngàn dặm!
Tô Vũ hỏi: "Có thể qua lại giới bích không?"
"Tuyệt đối không thể!"
Hồ Hiển Thánh lắc đầu, "Làm sao có thể! Giới bích vô cùng kiên cố, vô địch đều không đánh tan được, hi vọng dùng thứ này để xuyên thấu giới bích? Cứ nằm mơ đi!"
Tô Vũ đã hiểu rõ!
Thật sự có di tích, Tiên tộc gia hỏa đang trốn ở trong di tích ngay tại Nhân cảnh, mà còn là ở trong bán kính 3000 dặm.
3000 dặm quanh Đại Hạ phủ chỉ có vài đại phủ.
Đại Tống, Đại Thương, Đại Kim, Đại Minh. . .
Nói như vậy, di tích có khả năng nằm ngay tại mấy đại phủ này.
Tô Vũ hỏi: "Viện trưởng, ngài có khả năng định vị ra địa điểm truyền tống bên kia không?"
Hồ Hiển Thánh nghiên cứu một thoáng, lắc đầu đáp: "Đối phương đã phá hủy cổng truyền tống đối diện, rất khó định vị! Bất quá cũng không phải không có cách, có thể cưỡng ép mở ra tính chất phá hoại, để cho một gia hỏa có thân thể mạnh mẽ không sợ bị hủy xuyên qua lối đi, cưỡng ép đánh phá tường không gian rồi ra ngoài! Từ đó, tự nhiên có khả năng định vị ra sự tồn tại của đối phương!"
Tô Vũ nhíu mày: "Ta có thích hợp không?"
"Dĩ nhiên!"
Hồ Hiển Thánh nhìn hắn, "Đi đến mức độ thân thể vô địch vậy thì tuyệt đối không có vấn đề gì!"
Dứt lời, ông lại hỏi: "Ngươi lấy được thứ này từ đâu?"
"Ta nhặt được!"
Được rồi, Hồ Hiển Thánh không hỏi nữa.
Vô nghĩa!
Cái này mà ngươi cũng có thể nhặt được?
Ở bên, Chu Thiên Đạo nhíu mày hỏi: "Lấy được trong Nhân cảnh sao?"
"Ừm."
Chu Thiên Đạo như có điều suy nghĩ, chốc lát sau bèn nói: "Tạm thời mặc kệ đi, trước hết đừng quản những thứ này."
Tô Vũ gật gật đầu, cũng phải, sau này điều tra tiếp cũng được.
Bất quá hắn chợt nghĩ đến Đại Chu vương, không phải là trong di tích có tồn tại lão già nào đó từ trước khi khai phủ đấy chứ?
Một mực không hề rời đi ư?
Nếu là như vậy thì thật sự đáng sợ, rốt cuộc Nhân cảnh tồn tại bao nhiêu di tích tương tự?
Hồ Hiển Thánh lại cảm thấy hứng thú, "Ngay tại Nhân cảnh? Vậy đồ chơi này của ngươi giao cho ta xem một chút, có lẽ ta có thể giúp ngươi định vị ra vị trí của đối phương."
"Nguy hiểm lắm!"
Tô Vũ nhắc nhở một câu, Hồ Hiển Thánh cười xòa, "Không có việc gì, ta chỉ định vị thôi, nếu mà có nguy hiểm thì để ngươi đến giải quyết là được! Gần đây ta nghiên cứu cũng gặp phải bình cảnh, nếu có chút thu hoạch thì cũng không tệ!"
Nói xong, ông khẽ thở dài: "Ta chỉ cảm thấy kì quái, vì sao không thể truyền tống phạm vi lớn và khoảng cách dài? Nếu có thể chế tạo ra cổng truyền tống đi từ đông bộ chiến khu đến tây bộ chiến khu trong giây lát, còn không phải tiếp nhận áp lực không gian mà chỉ cần gánh chịu một chút tiêu hao năng lượng thì tốt biết bao!"
Ông một mực nghiên cứu phương diện này, bất quá cổng truyền tống của ông cũng đã bị phá hủy.
Gần đây không có tiến triển gì hết.
Tô Vũ suy nghĩ một chút, cười nói: "Thật ra ta cảm thấy vấn đề về kỹ thuật của viện trưởng không lớn, chủ yếu vẫn là chất liệu bị hạn chế! Lần trước cổng truyền tống của ngài ta cũng xem rồi, cùng lắm chỉ là chất liệu Địa binh! Truyền tống chịu áp lực không gian lớn như vậy, chất liệu Địa binh làm sao có thể không vỡ nát? Nhất là khoảng cách dài, không đến cấp bậc Thiên binh thì làm sao có thể hoàn thành, tốt nhất là phải dùng cấp bậc như vật gánh chịu mới đủ!"
". . ."
Hồ Hiển Thánh hít sâu, "Ta đã nghĩ tới vấn đề này, thế nhưng chi phí quá cao!"
"Tìm Phủ chủ đòi đi!"
"Cũng đúng nhỉ!"
Hồ Hiển Thánh gật đầu, đắc ý mà nhìn về phía Chu Thiên Đạo.
Chu Thiên Đạo đen mặt, Tô Vũ hỗn đản lại đi giật dây người khác rồi.
Tô Vũ vội thanh minh: "Phủ chủ đừng nhìn ta như vậy, ta không giật dây viện trưởng, kỳ thật đây vẫn là chuyện rất nghiêm túc! Ta cảm thấy viện trưởng nghiên cứu phương diện này rất tốt, lần trước từ Chư Thiên phủ trong nháy mắt đã đem Ngưu phủ trưởng trở về, đó vẫn là chuyện rất lợi hại! Đáng tiếc, cổng truyền tống chất lượng quá kém, trực tiếp nổ tung, nếu có cấp bậc vật gánh chịu, ta cảm thấy viện trưởng có thể làm ra thứ tốt hơn!"
"Vậy cũng phải có tiền để lãng phí, có nhiều thứ dùng tiền không mua được!"
Chu Thiên Đạo bó tay rồi, quá lãng phí, xa xỉ, hỗn đản này thật sự cho rằng khắp nơi đều là vật gánh chịu sao?
Hắn không biết Hồ Hiển Thánh nghiên cứu rất tốn kém à?
Bảo vật cấp bậc vật gánh chịu đều bị vô địch Nhân cảnh cầm đi trợ giúp mấy người tấn cấp vô địch, hoặc là giúp người ta khôi phục tam thân, ở đâu ra nhiều vật gánh chịu như vậy.
Tô Vũ cười tươi, "Viện trưởng, thế này đi, lần này chỉ cần ngài giúp ta tìm được vị trí của đối phương, ta sẽ tặng ngài một kiện vật gánh chịu!"
"Thật chứ?"
"Dĩ nhiên!"
Hồ Hiển Thánh mừng rỡ, trong nháy mắt đã tan biến, ông phải đi định vị đám người kia ngay lập tức.
Hợp tác với người giàu nứt đố đổ vách như Tô Vũ quả thật là hết sức vui sướng!
Chờ ông đi rồi, Tô Vũ mới thở dài, "Hồ viện trưởng là nhân vật tài hoa như vậy, đặt tại vạn tộc đều được coi là trân bảo mà cúng bái, ở Nhân tộc chúng ta. . . kinh phí để nghiên cứu cũng thiếu thốn."
Chu Thiên Đạo rất bất đắc dĩ, "Nói nhảm, có tiền thì mới cung cấp được! Lão Hồ làm nghiên cứu, chúng ta không phải không ủng hộ, Đại Minh phủ cũng ủng hộ không ít, nhưng mà hắn tổn hao càng ngày càng nhiều, ngươi cảm thấy Đại Minh phủ có thể nuôi nổi hắn à? Động một chút là đòi bảo vật cấp độ vật gánh chịu, ngươi cho hắn nhé?"
Tô Vũ bật cười, cũng đúng, vật gánh chịu ở Nhân tộc cũng không có nhiều.
Nếu đủ nhiều thì những lão già ngã xuống tam thân trước kia đều nên lộ diện rồi, kết quả chẳng thấy một ai, rõ ràng tam thân của họ vẫn chưa khôi phục.
"Tiết kiệm là không thể được, vẫn cần phải khai nguyên!"
Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn nói: "Chỉ dựa vào tiết kiệm khẳng định là sẽ vô dụng, chủ yếu vẫn phải khai nguyên! Thiếu nhiều vật gánh chịu lắm, giết thêm chút vô địch và chuẩn vô địch, ắt là sẽ có."
Nói nhảm!
Tô Vũ mỉm cười không nói chuyện này nữa, rất nhanh hắn bảo: "Cũng đến lúc rồi, mời khách khứa nhập tiệc thôi!"
"Cha ngươi đâu?" Tần Trấn hỏi một câu.
Thần văn chữ “Biến” của Tô Vũ xuất hiện, trong nháy mắt đã hóa thành Tô Long, cười nói: "Không phải là đã ở đây rồi sao?"
Người khác giả mạo thì thôi đi, chính mình giả mạo cha mình là tốt nhất!
Bằng không thì trong lòng sẽ có chút ngăn cách.
Tần Trấn khẽ nhíu mày, "Hôm nay không có việc lớn gì mà."
Hẳn là không đến mức xảy ra chuyện!
Ngươi tạo cha giả làm gì?
Y hỏi như vậy, Tô Vũ cũng không giải thích gì, chẳng qua là buồn cười nói: "Để phòng ngừa vạn nhất thôi, cha ta quá yếu, dễ dàng bị liên lụy."
"Cũng đúng."
Một bên, Hạ Hầu gia và Chu Thiên Đạo hơi hơi nhíu mày.
Tô Vũ lo lắng xảy ra chuyện gì sao?
Chính hắn muốn xuất thủ, hay là hắn cảm thấy có người muốn ra tay với hắn?
Mà Tô Vũ suy nghĩ một chút vẫn truyền âm nhắc nhở: "Các vị, cẩn thận sẽ không có gì đáng ngại, gặp phiền toái thì tức khắc mang người chạy đi!"
Ở Nhân cảnh, Tô Vũ cảm thấy phiền toái sẽ không quá lớn.
Dù lộ ra tin tức Đại Tần vương đã rời đi thì các tộc cũng chưa chắc sẽ đến Nhân tộc.
Chỉ sợ ngộ nhỡ mà thôi!
Rất nhanh, khách khứa lần lượt tiến vào, trên quảng trường cực lớn khắp nơi đều là bàn ghế, nơi này là quảng trường lộ thiên nhưng cũng không sợ mưa dầm, đều là đỉnh cấp cường giả, một quyền đánh ra thì bao nhiêu nước mưa cũng sẽ biến mất.
Hai bên quảng trường có một bên sắp xếp cho vạn tộc ngồi vào, một bên là người của ba mươi sáu phủ.
Khách nhân rất nhiều!
Về phần bạn bè của lão cha thì Tô Vũ không mời, mời cũng không cho đến, quá yếu sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.
Cho nên nguyện vọng của Tô Long rốt cuộc đành tan vỡ.
Tô Vũ cũng đáp ứng để sau này y bí mật mời bằng hữu ăn một bữa, còn lúc này Tô Long đã được an bài vào Đại Tần phủ, xét ra thì vẫn tương đối an toàn.
Đại Chu vương không tới, không biết là đã rời đi hay là đang kéo dài thời gian.