Tô Vũ phải đi Tỉnh Lạc sơn nhìn một chút!
Tô Vũ muốn xem thử liệu chỗ kia có di tích hay không.
Di tích không quan trọng!
Lần này có thời gian, Tô Vũ có thể tìm được rất nhiều di tích, những di tích mà vạn tộc ẩn giấu đều đã bại lộ, thế nhưng trong đó nhất định không còn bảo vật, chỗ tốt duy nhất là có thể chứng đạo ở bên trong đó mà chư thiên vạn giới chẳng thể nào biết.
Chỉ có mỗi một lợi ích ấy!
Một di tích chứng đạo được một vị, lần này có chừng bảy tám di tích, về sau dò xét kĩ thì mới có thể biết được cụ thể là bao nhiêu.
Đại khái có thể giúp bảy tâm người chứng đạo mà không để cho vạn giới hay biết.
Đương nhiên, di tích do vạn tộc tự giấu đi thì đại khái họ cũng có thể đoán được, chẳng qua là muốn giúp Nhân tộc chứng đạo thoải mái hơn mà thôi, không có trợ giúp gì quá lớn.
Di tích duy nhất không bị người phát hiện chính là ở Tinh Lạc sơn.
Nơi đó rốt cuộc có di tích hay không... Tô Vũ cũng không biết.
Nếu có thì di tích ở Tinh Lạc sơn không phải của Văn vương thì sẽ là của Thời Gian sư.
Có thể sẽ trợ giúp hắn rất nhiều.
Tô Vũ mặc kệ những thứ kia, đi xem kỹ hằng nói!
Vừa bay về hướng Tỉnh Lạc sơn hắn vừa bắt chuyện: "Hai vị tiền bối, ta vẫn chưa kịp thỉnh giáo danh tính của hai vị.
Hai vị tiền bối mà hắn nhắc tới chính là những lão nhân vô địch của Nhân tộc. Trận chiến mới rồi có ba vị vô địch Nhân tộc ra tiếp viện, Đại Trịnh vương đã chết trận, giờ chỉ còn hai vị này.
"Tham kiến Vũ Hoàng Thánh Chủ!"
Hai vị lão nhân thi lễ, Tô Vũ hơi hơi khom người đáp lễ lại, lão giả đầu trọc bên trái mở miệng nói:
"Ta là Đại Lương phủ Lý Hạo!"
"Đại Ung phủ Vân Kiệt!"
Lão nhân bên phải dường như bị mù một con mắt, trông có vẻ hơi tối tăm, có thể là vết thương cũ.
Hóa ra là hai vị chủ nhân khai phủ!
Đại Lương và Đại Ung đều là những phủ nhỏ nằm ở phía bắc Nhân cảnh, gần với Chư Thiên phủ, nơi này cách rất xa Đại Hạ và Đại Minh, có thể coi như điểm cuối. Đại Lương và Đại Ung chiếm diện tích không lớn, nhiều khi sẽ bị xem nhẹ.
Thậm chí hai nơi đó còn không bằng mấy đại phủ có Phủ chủ đã chết trận từ trước như Đại Ngụy, chủ nhân khai phủ của họ cũng không có danh tiếng lớn.
Lúc này, Tô Vũ đã hiểu rõ.
Hai vị lão nhân đây vốn thực lực ban đầu không coi là quá mạnh, đại khái từ lâu trước đó tam thân đã chết trận, những năm qua chỉ bế quan dưỡng thương, hiển nhiên là không có quá nhiều thời gian để tâm đến các đại phủ.
Điều này cũng dẫn đến hai phủ cực kỳ điệu thấp, Nhân cảnh rung chuyển vài lần mà bọn họ đều không tham dự.
"Hai vị tiền bối xin nén bi thương!"
Tô Vũ trấn an một câu, bởi vì hai vị lão nhân này thoạt nhìn tương đối đau thương.
Vài vị chủ nhân khai phủ chết trận hôm nay đều là chiến hữu năm đó của họ, Đại Trịnh vương còn là người xông đến dùng tính mạng mình để kéo dài thời gian cho mọi người, đáng tiếc hiện tại hai bên đã âm dương cách biệt.
Đại Lương vương miễn cưỡng gượng cười: "Không sao, con người chung quy đều sẽ tới lúc chết đi.
Trước khi xuất quan chúng ta đã nghĩ kỹ rồi, kỳ thật kết quả hiện tại đã là tốt ngoài dự liệu. Ít nhất bọn họ chết cũng có ý nghĩa!"
Tô Vũ không nói gì.
Nơi này cách Tỉnh Lạc sơn không xa, đoàn người nhanh chóng tiến vào phạm vi của núi.
Chu Thiên Đạo nhìn chung quanh một lượt, tò mò hỏi: "Không phải ngươi lại đi tìm di tích ở đây đó chứ? Không có di tích đâu! Lần trước không phải ngươi lừa gạt mọi người là nơi đây có di tích sao?
Chúng ta đã tìm rất lâu, chẳng có gì hết."
Địa phương quỷ quái này nào có di tích!
Tô Vũ không nói chuyện, vương miện trên đầu hắn hóa thành Kim ấn, trong nháy mắt hạ xuống!
Một ấn này vừa hạ xuống, toàn bộ Tỉnh Lạc sơn rung động kịch liệt, sau một khắc, Tinh Lạc sơn giống như trở nên trong suốt, tựa hồ có thể thấy rõ bên dưới, thế nhưng vẫn chẳng có bất kỳ dấu vết gì của di tích.
Tô Vũ nhìn qua Hồ Hiển Thánh, người nọ biết tâm tư của hắn, cẩn thận quan sát bốn phương, nửa ngày sau ông khẽ lắc đầu: "Không có không gian gợn sóng, một chút cũng không có!"
Ông không cảm ứng được bất luận không gian dao động nào!
Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn hỏi: "Õ Tứ Nguyên và Tam Nguyên đều có di tích, Nam Nguyên lại không có sao?"
Đại Ung vương liền đáp: "Chưa từng nghe nói qua!
Kể cả Đại Hạ vương và Đại Minh vương đều không chứng đạo tại Nam Nguyên"
Tô Vũ cũng quên hỏi Hạ Thần xem có phải ông chứng đạo ở Nam Nguyên hay không.
Không có ai biết rõ Hạ Thần chứng đạo ở đâu.
Ông ấy chứng đạo trước triều tịch.
Là ở Nam Nguyên phải không?
Chưa hẳn!
Văn Mộ bia, Văn Mộ, chẳng qua là sau khi Văn vương tan biến thì mọi người mới lập mộ phần để chôn quần áo và di vật cho y chứ không phải là phần mộ thật sự, cũng chẳng phải là di tích Văn VƯƠng.
Nếu Nam Nguyên thật sự tồn tại di tích thì rất có thể đó là nơi ở của đối phương.
Năm xưa Văn vương đã phân đất phong hầu tại Nam Nguyên!
Tại sao Thời Gian sách lại rơi ở gần đây? Quỷ mới biết hai vị kia có thông đồng gì.
"Văn vương...
Tô Vũ lấy Văn Mộ bia ra ném vào giữa hư không, bỗng chốc hư không liền chấn động một cái, mơ hồ giống như cảm ứng được cái gì, thế nhưng lại chẳng có di tích hoặc là vết nứt không gian nào xuất hiện.
Tô Vũ nhíu mày, chẳng lẽ nhất định phải dùng Thời Gian sách mới được?
Nhưng hắn đâu có sử dụng được thứ đồ chơi kia!
Không phải không vận dụng được, mà là không lấy ra được.
Hay là thử chấn động một thoáng?
Tuy rằng Tô Vũ không có cách nào lấy thứ này ra thế nhưng chấn động một thoáng thì hắn vẫn có thể miễn cưỡng làm được!
Sau một khắc, Thời Gian sách trong đầu Tô Vũ hơi hơi dao động.
Một cỗ lực lượng đặc thù từ trong biển ý chí khuếch tán ra ngoài.
Mà ngay lúc này, trong hư không chợt có tiếng sấm nổ xuất hiện.
Ủynh uỳnh uynh!
Thanh âm từ dưới đất truyền đến, nhưng khi Tô Vũ nhìn khắp mặt đất thì chẳng hề có gì cả.
Lúc trước cha hắn nói y đã nghe thấy tiếng sấm ở nơi đây, thế nhưng chỉ có tiếng sấm rên chứ không có mưa, mà tiếng sấm lại giống như từ phía dưới truyền lên.
Bây giờ Tô Vũ cũng có cảm giác như vậy.
"Thời Gian sách..
Lòng Tô Vũ khẽ động, hiển nhiên là có liên quan tới Thời Gian sách.
Thời Gian sách gợn sóng khiến cho hắn cảm nhận được sự tồn tại, không chỉ hắn mà người chung quanh đều nghe được tiếng sấm, vẻ mặt ai nấy đều khác thường, nơi này thật sự có di tích à?
Hạ Hầu gia cổ quái nói: "Nam Nguyên thật sự có di tích sao? Là của Văn vương phải không?"
Đại Hạ phủ và Đại Minh phủ cắm rễ tại đây mấy trăm năm, đã từng đi tìm rất lâu nhưng vẫn không hề thấy di tích!
Tần Trấn đứng bên cạnh ngạc nhiên xuýt xoa:
"Nam Nguyên có tận hai di tích cơ à? Lần trước không phải đã có Văn Minh phủ đệ rồi sao?"
Tô Vũ tùy ý đáp: "Giả đó, nó là do ta và Vạn phủ trưởng tạo ra!"
Bốn phía, một đám người choáng váng!
Dù bây giờ tất cả mọi người đang rất khẩn trương thì cũng không thể không choáng váng.
Giả ư?
Đệt!
Là giả?
Tuy rằng trước đó cũng từng có kẻ ôm lòng nghi ngờ, nhưng về sau tận mắt chứng kiến di tích kiên cố ra sao, bảo vật nhiều thế nào, rất nhiều người đều đã chắc chắn di tích kia là thật.
Thế nhưng hiện tại lại Tô Vũ nói với họ nó là giả, quả thực là đã hủy hoại hết tam quan của họi Không chỉ Nhân tộc, chí ít phải hơn phân nửa chư thiên vạn tộc đều hết lòng tin tưởng di tích đó là thật.
Nhưng mới rồi Tô Vũ đã phủ nhận.
Tần Trấn kém chút đã sặc chết, vội vàng xác nhận: "Giả? Sao có thể là giả được?"