Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2499 - Chương 2498: Bí Mật Di Tích Của Văn Vương.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2498: Bí Mật Di Tích Của Văn Vương.
 

Tô Vũ nhíu mày: "Giả thì làm sao đâu. Lúc ấy cần dụ nhiều người vào cuộc, không có di tích giả đó thì nào dễ dàng hội tụ được đám cường địch kia, sau đó một đao chém giết! Ta đã phá nát một kiện vật gánh chịu để làm vững chắc không gian, Vạn phủ trưởng làm giả xong còn dùng thời không trường hà cọ rửa một hồi, vậy mà các ngươi cũng nhìn không ra hả?"

Nói nhảm!

Tần Trấn muốn mắng người!

Ta có thể nhìn ra được sao?

Y nhìn về phía đám Lưu Vô Thần, các ngươi nhìn ra được không?

Một đám người không lên tiếng, Lưu Vô Thần bị y nhìn một hồi lâu bèn truyền âm, còn ra vẻ rất ngạc nhiên: "Chúng ta đều đã nhìn ra từ lâu, chẳng lẽ ngươi không nhận thấy?"

Phải không?

Tần Trấn nghỉ hoặc!

Y nhìn chung quanh một lân, ơ đệt, ai nấy đều hết sức bình tĩnh, chẳng lẽ... họ đều đã nhìn ra?

Chỉ mỗi ta là không 4á?

Ta đệch!

Y thật sự không dám tin, lẽ nào chỉ mỗi ta là kém cỏi như vậy?

Tần Trấn vô cùng hoang mang, rất nhanh y nhìn qua Tân Phóng đang ở bên ngoài, hô lớn: "Nhi tử, ngươi có nhìn ra được không?"

Bên ngoài, Tần Phóng đang thấp giọng nói gì đó với Hoàng Đằng, nghe vậy thì vội đáp: "Đã nhìn rat"

Đậu mát!

Tần Trấn không tin!

Được rồi, ta đã hiểu.

Mẹ nó, con trai của ta còn biết giả vờ, nơi này chín phần là đám khốn nạn kia đang giả vờ giả vịt, thật sự cho rằng ta không hiểu?

Cút mẹ ngươi đi!

Tên nào cũng tỏ vẻ như thật!

Nếu con trai của ta nói nó không nhìn ra, ta sẽ hoài nghi một thoáng phải chăng các ngươi đã sớm phát hiện, nhưng tiểu tử Tần Phóng còn có thể xem thấu... Ha, chắc chắn là tất cả mọi người đều đang làm bộ làm tịch!

Tô Vũ không có tâm tư nói mấy chuyện đó, hắn lại làm Thời Gian sách gợn sóng rồi nhìn về phía Hồ Hiển Thánh: "Viện trưởng, giúp ta tra xét rõ ràng!

Nhìn thử xem có dị thường gì không."

Một cỗ lực lượng vô hình lại lần nữa gợn sóng bốn phương.

Hồ Hiển Thánh yên lặng cảm ứng, ông là người giỏi về không gian nhất ở đây, vô địch không nghiên cứu con đường này thì cũng chưa chắc có thể dò xét ra được gì.

Nhưng mà Hồ Hiển Thánh vẫn không có phát hiện.

Mà ở bên cạnh, ánh mắt Tiểu Chu vương lại biến đổi, chợt thốt lên: "Đây... Đây là... Đây là di tích xây dựng ở thời không trường hà!"

"Cái gì?"

Tiểu Chu vương cực kỳ chấn động, cuối cùng y đã hiểu rõ, kinh hãi nói: "Nơi này có thời không trường hà... Không, không phải, thời không trường hà trải rộng chư thiên, thế nhưng dưới tình huống bình thường thì chúng ta chỉ có thể tự mình mở ra một lỗ hổng nho nhỏ, đó chính là thời không trường hà của chúng ta! Nơi này đã có người mở ra một lỗ hổng trong thời không trường hà, trấn áp nó để thành lập trụ sở"

Điên cuồng!

Vẻ mặt y đầy run sợ, Văn vương!

Văn vương cường đại như vậy ư?

Y thực sự không dám tin!

Thành lập nơi ở tại thời không trường hà, chẳng lẽ không sợ thời không trường hà rung chuyển sẽ cuốn cả người vào trong đó, hoàn toàn biến mất tại chư thiên vạn giới?

Tô Vũ nghe vậy liền hiểu, tất cả mọi người cũng hiểu suy đoán của Tiểu Chu vương.

Ai nấy đều cực kỳ chấn động, mọi người đã biết vì sao không có cách nào phát hiện ra di tích, bởi vì di tích ở đây xây dựng ở trong thời không trường hài Tiểu Chu vương cấp tốc nói: "Tô Thánh Chủ, ngài tiếp tục gợn sóng lực lượng vô hình kia đi, nơi này... Ta đã hiểu! Ta hiểu rồi!"

Y nhìn về phía đáy cốc lớn nhất Tinh Lạc sơn, rung động nói: "Nơi đó, đúng là ở nơi đó! Nơi đó có di tích, thế nhưng không phải hiện tại, không phải tương lai, mà là trong quá khứ! Õ bên kia vốn có một tòa di tích, thế nhưng nó nằm trong quá khứ!"

Một đám người hoảng hốt!

Bọn họ dồn dập nhìn về phía đáy cốc, đó là một sơn cốc rộng lớn bằng phẳng.

Dựa theo lời Tiểu Chu vương nói thì vốn dĩ nơi này tồn tại một tòa di tích.

Thế nhưng mọi người không thể nhìn thấy!

Bởi vì đi tích nằm ở quá khứt Nằm trong thời gian đã qua!

Chuyện này quá kì diệu, dù là vô địch thì cũng có phần khó hiểu.

Tô Vũ cấp tốc dẫn người hạ xuống, tiếp tục gợn sóng Thời Gian sách, mà giờ khắc này, tất cả mọi người đều nghe được một hồi tiếng sấm chớp vang rền.

Tiểu Chu vương khẽ quát một tiếng, thời gian chỉ lực lan tràn ra.

Dần dân, đáy cốc xuất hiện một thác nước thời không trường hài!

Vẻ mặt Tiểu Chu vương rung động, đây là thác nước ư?

Không! Có người đã mở ra lối đi thời gian ở đây, thành lập nên cánh cổng ngay tại thác nước này, xây dựng chỗ ở của mình ở bên trong thời không trường hà.

"Đây là cổng vào!"

Lúc này, thác nước to lớn kia ào ào trút nước vào lòng sông, tiếng sấm nổ cũng không phải thật sự là tiếng sấm nổ, mà là thanh âm thác nước đổ xuống.

Tại thời gian đặc biệt, địa điểm đặc biệt, dưới phương thức đặc biệt, có đôi khi sẽ có thể nghe được tiếng sấm nổ này, nhưng thật ra đó lại là thanh âm thác nước hạ xuống!

Thứ Tô Long nghe thấy hẳn là cái này!

Đây không phải tiếng sấm nổi Bởi vì trút xuống bên dưới cho nên thanh âm mới có hơi hướng truyền lên trên.

Một đám người đều rung động khôn cùng!

Tại Tỉnh Lạc sơn lại có thứ tồn tại kỳ tích như thế, mà tất cả mọi người đều chưa từng phát hiện ra.

Tiểu Chu vương cấp tốc nói: "Nơi này cần phương thức đặc biệt mới có thể mở ra, nếu không có cỗ lực lượng kia thì ta sẽ không có cách nào tìm ra nơi này! Kể cả bây giờ thì thác nước thời không trường hà này cũng chảy quá mạnh... chúng ta căn bản không có cách nào đi vào! Thánh Chủ, chỉ mình ngài mới có khả năng đi vào thôi! Di tích hẳn là nằm sau thác nước ấy!"

Trong hư không trống rỗng bỗng xuất hiện thác nước, thế nhưng phía sau thác nước lại không có gì cả.

Không thể nhìn thấy di tích tồn tại!

Chỉ có bước vào thác nước kia, chính mình xuyên qua thì mới có thể tiến vào di tích.

Tiểu Chu vương là cường giả thời gian đạo, y nhìn một hồi bèn nói: "Ta có thể duy trì thác nước tồn tại, thế nhưng ta không thể ngăn cản thác nước này chảy xuống, đây là thời gian chỉ lực, bất kỳ người nào bước vào đều có thể bị thời gian cọ rửa, thậm chí trực tiếp biến thành mục nát!"

Y vừa nói xong, trong Văn Minh Chí của Tô Vũ bỗng xuất hiện một vị Nhật Nguyệt Ma tộc, là hắn tiện tay ném vị kia ra ngoài.

Trong nháy mắt khi Nhật Nguyệt Ma tộc chạm đến thác nước, gã đã hóa thành bạch cốt lập tức, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có.

Không phải lực lượng quá mạnh mà là thời gian cọ rửa, trong tích tắc, gã ta đã trải qua vô số năm tháng, thọ nguyên hao hết rồi hóa thành xương khô, xương kia còn rơi trong thác nước, dần dân bị cọ rửa... Lại trải qua vô số tháng năm, hồi lâu sau, ngay cả chút xương cốt ấy cũng biến mất!

Thời gian quá khứ quá xa xôi, xương cốt đêu đã mục nát!

Cả đám người tiếp tục choáng váng!

Đại Lương vương cũng nhịn không được hít khí: "Trong chớp nhoáng này mà đã vượt qua ngàn vạn năm! Dù là Vĩnh Hằng đi vào cọ rửa một hồi thì cũng sẽ bị mục nát!"

"Văn vương... Đây là nơi ở của Văn vương sao?"

Thật là đáng sợ!

Loại tồn tại này thật sự đã chết rồi ư?

Y xây nhà của mình ở ngay trong thời không trường hà bên trong.

Có thể bị người ta phát hiện ra mới là lạ, mà dù phát hiện thì cũng vào không được!

Trong Tinh Vũ phủ đệ có Văn vương phủ.

Thế nhưng căn cơ Nhân tộc ở Nhân cảnh, nơi này có lẽ mới thật sự là Văn vương phủ, mà Tỉnh Vũ phủ đệ chỉ có thể nói là chỗ làm việc hoặc nên nói là biệt viện mà thôi.

Chu Thiên Đạo lo lắng can ngăn: "Từ bỏ đi! Tô Vũ, đừng vào! Ta đệt, thác nước kia quá nguy hiểm, không cẩn thận chút thôi ngươi liền thành bạch cốt!"

Nơi này có thể vào được sao?

Nói đùa!

Ai cũng không dám bước vào!

Một vị Nhật Nguyệt đã biến thành bạch cốt!

Thế nhưng ánh mắt Tô Vũ lại lấp lánh: "Nơi đây mới đúng là bảo địa! Là nơi tốt! Chưa có một ai từng tiến vào!"

Thời không trường hải!

Thời Gian sư!

Văn vương!

Thời Gian sách!

Quả nhiên, hai vị này có quan hệ quá lớn, nếu không phải Bánh Nhân Đậu nói đó không phải một người thì Tô Vũ đã tin chắc hai người bọn họ là một.

Văn vương thế mà lại sống trong thời không trường hài Mà Thời Gian sư cũng thích khống chế thời không trường hà, du đãng khắp chư thiên vạn giới. Có chuyện trùng hợp như vậy ư?

Bình Luận (0)
Comment