Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2510 - Chương 2509: Ba Giọt Tỉnh Huyết.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2509: Ba Giọt Tỉnh Huyết.
 

Lúc bấy giờ, Tô Vũ cảm thấy tỉnh thần vô cùng sảng khoái, ý chí lực không ngừng sôi trào, có xu thế mạnh mẽ muốn tấn cấp Nhật Nguyệt, hắn vội vàng khom lưng với Thư Linh, cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối!"

Thư Linh cũng không quá để ý, chỉ bảo: "Ngươi là Nhân chủ của Nhân tộc, thứ nảy cũng không tính là bí truyền gì, tặng cho ngươi cũng xem như có ích! Đồ của chủ nhân thì chúng ta không dám tặng linh tỉnh, nhưng Chu Thiên Thần khiếu pháp chỉ là công pháp bình thường mà thôi"

Lời này thật là...

Tô Vũ đè xuống tâm tư trong lòng, một lần nữa hỏi: "Hai vị tiền bối nguyện ý ra ngoài với ta sao?"

Thư Linh cười đáp: "Có thể, có điều..." Ngẫm nghĩ một lát, lão nói tiếp: "Chúng ta ra ngoài thì rất đơn giản, muốn về lại quá khó khăn! Lúc đó vẫn phải làm phiền tiểu hữu đưa chúng ta trở về"

"Tất nhiên, nhưng mà Phì Cầu tiền bối nói ta nhất định phải chưởng khống Thời Gian sách thì mới có thể bảo hộ những người khác tiến vào đây"

Bọn họ ra ngoài thì có khả năng không về được!

Thư Linh trấn an: "Chuyện đó thì đơn giản thôi, chúng ta là thiên địa chỉ linh, lại từng tiếp xúc lâu dài với tiểu chủ tử, chúng ta có thể tiếp cận Thời Gian sách trong tay ngươi để tránh đi thời gian chi lực cọ rửa:

Bên kia, nữ đồng không quá để ý, nàng phe phẩy đôi tay bé xíu, lắc lư nói: "Ta có thể xuất nhập tùy ý, ngày ngày ta đều tắm rửa trong thời không trường hà, ra ngoài hay trở về đều chẳng có vấn đề gì. Thư Linh, ngươi không lợi hại bằng ta ha ha!"

Thư Linh không tức giận, lão chỉ cười ha hả chứ không nói chuyện.

Tô Vũ dè dặt hỏi: "Vậy... hai vị tiền bối, hai vị có biết chiến đấu không?"

Không thể không hỏi!

Mặc dù hỏi như vậy sẽ hết sức xấu hổi Nhưng mà hắn phải hỏi rõ ràng.

Nếu hai vị này không biết đánh nhau... Trời ạ, chỉ có cảnh giới thôi là không thể được!

Thư Linh cười lớn: "Tất nhiên là ta biết, ta là linh thức trong sách, chủ nhân lưu lại gì trong sách thì ta liên biết cái đó. Đạo pháp hay chiến pháp của ngài ấy thì ta đều nắm rõi"

Mà khuôn mặt phì nộn xinh xắn của nữ đồng lại lộ ra vẻ mất tự nhiên, khẽ lầu bầu: "Ta cũng biết! Khi tiểu chủ tử ở đây ta đã từng thấy ngài đánh nhau, chính là xé mở thời không trường hà, bỗng nhiên xuất hiện, sau đó một bàn tay cắt ngang đạo quy tắc của đối thủ.

Một bàn tay cắt ngang đạo quy tắc của đối phương!

Lời này nói ra thì quá đơn giản!

Đơn giản đến mức Tô Vũ có chút bận tâm, thực sự đáng tin cậy sao?

Thế nảy mà cũng được?

Ta tìm hai vị cường giả không biết chiến đấu ra ngoài, đừng tự dâng đồ ăn cho người ta đấy nhé?

Hắn hơi mong đợi nhìn về phía Tiểu Bạch Cẩu, vị này có ra ngoải không?

Vị này hẳn là biết chiến đấu hơn hai vị kia nhĩ?

Tốt xấu gì cũng là chó giữ nhà, khi Thời Gian sư và Văn vương đều ở đây đã nuôi nó, có lẽ thực lực sẽ mạnh hơn Thư Linh cùng Trà Thụ.

Tiểu Bạch Cẩu cũng cảm ứng được ánh mắt trông mong của Tô Vũ, đáng tiếc nó vẫn lắc lắc cái đuôi, lặp lại: "Ta phải trông nhà!"

Tô Vũ ráng thuyết phục: "Tiền bối, hiện tại người ở bên ngoài vào không được, kẻ duy nhất có thể đi vào chính là ta, tiền bối ra ngoài một hồi sẽ không sao đâu. Tiền bối, Thư Linh tiền bối và Trà Thụ tiền bối có lẽ chưa từng ra ngoài, chưa quen cuộc sống nơi đây, tiền bối thì đã từng ra ngoài rồi đúng không?"

Tiểu Bạch Cẩu đáp: "Ừ, trước kia ta từng đi ra ngoài! Chủ nhân còn mang ta ra ngoài rất nhiều lân! Nhưng mà.. "

Nó nhìn hoa cỏ chung quanh rồi lại nhìn hoa mọc khắp núi đồi, chân chừ chốc lát bèn nói: "Nhưng cứ cách ba ngày thì ta phải tưới hoa, bằng không thì hoa sẽ không đẹp nữa!"

Tô Vũ thầm giật mình: "Ý của tiền bối là mười mấy vạn năm qua, tiền bối chưa từng ngủ say sao?"

Hắn còn tưởng rằng Tiểu Bạch Cấu đã ngủ say cho tới bây giờ!

Kể cả lão Quy đều một mực ngủ say, cả nhóm Thiên Cổ cũng thế, đừng tưởng họ sống từ thượng cổ đến bây giờ, trên thực tế, hơn phân nửa thời gian họ đều ngủ say. Chư Thiên chiến trường vừa đóng cửa thì bọn họ sẽ lập tức chìm vào giấc ngủ.

Đó là để giảm bớt tiêu hao, giảm bớt năm tháng trùng kích.

Mà Tiểu Bạch Cầu cứ ba ngày lại tưới hoa một lần... Chẳng phải có nghĩa là nó vẫn luôn thanh tỉnh?

Mười mấy vạn năm đã trôi qua.

Thượng cổ kéo đã dài bao nhiêu năm rồi?

Tô Vũ tính toán một thoáng, dù ngắn nhất thì sau thượng cổ cũng phải lên đến 100 ngàn năm.

Dựa theo lời Thư Linh nói thì thời gian là duy nhất!

Cho nên, bên ngoài trôi qua bao lâu thì nơi đây cũng sẽ là chừng đó, chẳng qua nơi này không hiện ra ở chư thiên vạn giới mà thôi.

Tiểu Bạch Cẩu tưới hoa suốt mười mấy vạn năm?

Giờ khắc này, Tô Vũ bỗng có cảm giác bi ai không nói ra lời. Cuộc sống như vậy có lẽ là cách duy nhất để Tiểu Bạch Cấu ký thác tỉnh thần, giờ mình gọi nó đi liệu có thật sự thích hợp không?

Thời Gian sư rời đi chỉ lưu lại Tiểu Bạch Cẩu, lúc ấy Thư Linh và Trà Thụ còn chưa hình thành trí tuệ. Vậy không phải là quá cô đơn rồi sao?

Vô số năm tháng dài đằng đẫng, một con tiểu cầu một mực chờ đợi chủ nhân trổ về!

Nó tưới hoa cho chủ nhân, để đám hoa này tươi tốt đua nở mười mấy vạn năm!

Ba ngày lại tưới hoa một lần...

Nếu lần này đại chiến kéo dài quá ba ngày không kết thúc, vậy thì Tiểu Bạch Cấu sẽ không có cách nào kịp trỡ về.

Hoặc là lỡ như nó chết trận bên ngoài, ta... ta biết làm thế nào?

Tiểu Bạch Cẩu không nghĩ nhiều như vậy, nó gật đầu đáp: "Đúng vậy, ngủ say làm gì? Ta phải giữ nhà mà. Hoa cần được tưới nước, còn cả sân nhỏ cũng phải được quét dọn, ta bận rộn lắm"

Tiểu Bạch Cẩu lại nói tiếp: "Ta không cần ngủ say, ban ngày làm việc, ban đêm có thể ngủ, chờ chủ nhân trở về thì ngài sẽ khen ngợi ta, hoa này vẫn không hề héo tàn, vẫn luôn nổ rộ ngát hương chờ ngài ngắm"

Tiểu Bạch Cẩu nhe răng giống như đang cười, đang chờ đợi tranh công!

Mười mấy vạn năm, hoa không hề úa tàn!

Trong sân, dây xích đu vẫn còn sáng loáng như mới.

Rõ ràng là có một kẻ vẫn một mực giữ gìn, bảo quản, khiến cái nhà này hệt như đang có chủ nhân tồn tại, chưa từng tàn lụi.

Về nhà!

Khó trách, khó trách nhiều năm sau Thời Gian sách lại xuất hiện ở nơi đây, bởi vì nó muốn về nhà, hoặc là nói Thời Gian sư muốn về nhà.

Nơi đây mới là nhà của bà.

Tô Vũ hít sâu một hơi, còn tiếp tục khuyên Tiểu Bạch Cẩu ra ngoài nữa không?

Hắn thật sự thấy khó xử!

Đi ra ngoài mà lại không về được... có lẽ đối với Tiểu Bạch Cẩu đây mới là tổn thương lớn nhất.

Hắn nghĩ đến đó, Tiểu Bạch Cầu cũng suy nghĩ kĩ rồi nói: "Có phải ngươi sợ ra ngoài thì Thư Linh đánh không lại những người kia? Cũng đúng nhị, ngươi nói đối phương có rất nhiều Hợp Đạo, đúng là không nhất định có thể đánh thắng được."

Tiểu Bạch Cẩu trầm ngâm một hồi lại nói: "Ngươi đã từng mở sách của tiểu chủ tử để mượn lực chưa?"

"Mượn lực?"

"Chính là nhỏ một giọt máu có thể mượn dùng lực lượng của đối phương"

"Ƒa đã mổ rồi!"

Tô Vũ vội vàng gật đầu, quả nhiên sách họa vàng kim trong đầu hắn chính là Thời Gian sách, lần này hắn đã xác định chắc chắn.

Tiểu Bạch Cẩu mở miệng nói: "Ta không thể đi ra ngoải, nhưng mả ngươi nói đúng, chủ nhân cũng là Nhân tộc mài! Vậy thế này đi, ta cho ngươi ba giọt mâu tươi của ta, ngươi mượn lực của ta để đi đánh nhau, ba giọt tỉnh huyết thì có thể đánh rất lâu. Ta mượn đạo để giúp cho ngươi đánh một trận, ngươi xem có được hay không?"

Tỉnh huyết!

Tô Vũ khẽ giật mình, đã lâu rồi hắn không dùng qua máu tươi.

Những loại khác trợ giúp hắn rất có hạn.

Hắn không có tỉnh huyết của Hợp Đạo cảnh, Vĩnh Hằng cửu đoạn thì có mấy giọt, nhưng lực lượng cửu đoạn theo lực bộc phát đơn thuần thì còn không mạnh bằng Tô Vũ, hắn mượn lực thì mượn về cũng chỉ là lực bộc phát!

Tiểu Bạch Cẩu lại nói tiếp: "Fa thấy cách này ổn đó. Ta sẽ không cần ra ngoài mà vẫn có thể hỗ trợ cho tộc nhân của chủ nhân!"

Tô Vũ ngập ngừng: "Ba giọt tinh huyết của tiền bối chẳng phải là sẽ tiêu hao rất lớn sao?"

"Không có việc gì!"

Tiểu Bạch Cẩu lắc lắc cái đuôi: "Đã lâu lắm rồi ta không làm chuyện gì tiêu hao năng lượng, vẫn luôn tràn đầy tỉnh lực. Ba giọt máu thì chẳng có chuyện gì hết! Mà đây là đạo do chính ta mở, ngươi mượn lực mà ta không ngăn trở ngươi thì ngươi mới mượn được càng nhiều lực lượng"

Còn có cách nói này à?

Mấu chốt là...

Tô Vũ lại hỏi: "Tiền bối, Thời Gian sách của ta có lạc ấn của tiền bối không? Có thể mổ ra giao diện chiến pháp liên quan đến tiền bối không?"

Ta chưa bao giờ mơ thấy ngài đến giết ta!

Bình Luận (0)
Comment