Tử Linh thiên hà.
Một đạo thần văn nhanh chóng trở về, Tô Vũ cảm thụ một chút, mỉm cười, mở miệng nói: "Thành công rồi!"
"Lam Sơn Hầu đã đáp ứng?"
Tinh Hồng hơi kinh ngạc: "Chưa từng gặp ngươi mả nàng cũng nguyện ý nghe lệnh?"
Tô Vũ đáp: "Bình thường thôi! Nếu nàng thật sự có lòng chiến vì Nhân tộc, ta lại là Nhân Chủ đương nhiệm, ta đã nói ra thì nàng nhất định phải phục tùng. Nếu nàng không vì Nhân tộc mà chỉ chiến đấu vì người nào đó, vậy dù ta đích thân gặp mặt thì kết quả cũng không lay chuyển được"
Tinh Hồng không hiểu: "Nhân tộc ngươi có đôi khi thật khó hiểu!"
Tô Vũ phì cười: "Không có gì khó hiểu hết, có lẽ chủng tộc của đại nhân đã hỉu diệt, nếu không đại "
nhân cũng sẽ coi trọng chủng tộc hơn hết thảy "Được rồi!"
Tỉnh Hồng lại hồi: "Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"
Tô Vũ nhìn không trung, hít sâu một hơi: "Giết người! Không, giết Tử Linh! Một khi Lam Sơn Hầu làm phản, có khả năng ban đầu Đông Thiên vương sẽ không đuổi theo mà là để cường giả khác truy sát Lam Sơn Hầu trước. Nhưng một khi nàng ta trốn được tới đây thì Đông Thiên vương không tới lại không được!"
"Chỉ hy vọng Lam Sơn Hầu có thể kiên trì đến khi bước vào địa bàn bên này, nếu không... Chúng ta rất khó tấn công sang bên đó, bên kia là địa bàn của Đông Thiên vương, có vô số Tử Linh quân chủ, chúng ta không phải là đối thủ của chúng!"
Tử Linh quân chủ rất khó vượt qua Tử Linh thiên hà, cho nên khai chiến ở bên này thì được, nhưng tới bên kia, thực lực phe Tô Vũ còn lâu mới đủ.
"Được rồi!"
Ba vị trấn thủ không nhiều lời nữa, hiện giờ điều duy nhất có thể làm đó là chờ đợi.
Nếu Lam Sơn Hầu chưa đến được bên đây mà đã bị giết ở Đông Vương phủ thì việc này liền thất bại.
Chỉ khi nàng tới được nơi này, dụ dỗ đủ nhiều cường giả đuổi theo mình thì mọi chuyện mới theo kế hoạch của Tô Vũ.
Đông Vương phủ.
Lam Sơn Hầu nhìn họa tác trong đại đường, đó là bản đồ Nhân cảnh mơ hồ, Lam Sơn Hầu nhìn một hồi, bên ngoài, tiếng ồn ào lại lớn hơn.
Ngay sau đó, có thanh âm phẫn nộ truyền đến:
"Lam Sơn, quản người của ngươi đi!"
Lam Sơn Hầu tiếp tục nhìn bức họa, nhìn một lát, nàng muốn cất vào nhưng rồi lại từ bỏ.
Trong lòng bàn tay nàng là tiểu ấn kia.
Nàng bước ra khỏi Lam Sơn điện, đi đến Nguyệt Minh điện cách đó không xa.
Nguyệt Minh Hầu, cường giả Minh tộc, được phong Hầu từ thời kỳ thượng cổ, sau khi chết liền gia nhập Đông Vương phủ.
Cho tới nay ả và nàng đều luôn nằm ở thế đối nghịch.
Năm xưa Nhân tộc cường thế, Nguyệt Minh Hầu đương nhiên không dám trêu chọc Lam Sơn Hầu, có điều hiện giờ ả lại rất kiêu ngạo.
Lam Sơn Hầu là cường giả Nhân tộc thời thượng cổ, bị giết trong quá trình đi theo cường giả Nhân tộc thống nhất chư thiên, sau khi chết nàng mới được phong Hầu, khi còn sống thì chưa.
Nàng sinh ra ở Lam Sơn Nhân cảnh, mà nay, thiên địa biến hóa, Lam Sơn đã sớm biến mất từ lâu.
Lam Sơn Hầu cũng đã ngã xuống vô số năm tháng, chỉ sợ không có nhiều Nhân tộc biết đến thượng cổ còn có một vị Hầu tên là Lam Sơn.
Một trong 360 vị Hầu gia Nhân tộc, còn là nữ cường giả hiếm hoi được phong Hầu.
360 vị Hầu, trong đó có mấy chục vị đều là sau khi chết mới truy phong!
Trong đầu Lam Sơn Hầu hiện ra từng màn, hiện ra hình ảnh của rất nhiều người, Văn vương tiêu sái phóng khoáng, Võ vương chiến lực vô song, Minh vương âm hiểm xảo trá, Ngục vương âm trầm ít nói, Chiến vương anh dũng đấu tranh, Cung vương thường hay thích lắm nhảm...
Thời đại ấy quá xuất sắc!
Thời đại ấy quá nhiệt huyết!
Nàng từng tàn sát vạn tộc, nàng từng đồ sát tứ phương, nàng từng can trường xông lên tấn công mọi thành trì của kẻ thù, nàng từng chém đầu cường địch, ngàn quân hoan hô!
Mà mấy năm nay, nàng lại rơi vào trạng thái uể oải, mệt mỏi.
Nhân tộc đã suy bại!
Chín lần triều tịch trôi qua, tình hình càng lúc càng thê thảm, người chết ngày càng nhiều, nhưng nàng lại không tiếp dẫn được bao nhiêu Tử Linh, có kẻ bị cường giả âm thầm đánh chết, có kẻ đến bây giờ cũng không thể sống lại.
Nhân tộc từng là bá chủ chư thiên, bây giờ lại suy sụp ngay tại Tử Linh giới vực này!
Nàng vừa nghĩ ngợi vừa bước đi, một lát sau, nàng đã đến Minh Nguyệt điện.
Bên trong có vài vị Tử Linh quân chủ Nhân tộc đang bị một Tử Linh cường hãn trấn áp, ép bọn họ quỳ rạp dưới đất, khí tức hỗn loạn.
Nguyệt Minh Hầu đạp lên đầu Vũ Sinh, nhìn Lam Sơn Hầu vừa tới, lạnh lùng quát: "Lam Sơn, người của ngươi lá gan không nhỏ! Thiên vương ra lệnh là coi trọng bọn họ, cho nên mới phân bọn họ làm quân tiên phong, ngươi thì sao, dám xúi giục đám phế vật này tới gây phiền toái ư?"
Nguyệt Minh Hầu cười lạnh: "Thế nào, Thiên vương trừng phạt ngươi, ngươi không phục ảä?
Oán hận Thiên vương sao?"
"Lam Sơn, chẳng lẽ ngươi cảm thấy hiện giờ vẫn là thời của Nhân tộc năm xưa?"
Lam Sơn Hầu nhìn ả, nhìn vị cường giả Minh tộc trước mặt, hồi lâu sau, nàng bình tĩnh mỡ miệng:
"Thả bọn họ ra! Nguyệt Minh, dù Nhân tộc suy bại, vạn tộc nhất thống, vậy cũng là Tiên, Ma, Thân, Long làm chủ, không tới lượt Minh tộc các ngươi! Ngươi sống đã làm một con chó, sau khi chết cũng muốn làm chó cho cường tộc, làm tới nghiện rồi đúng không?"
Nguyệt Minh Hầu điên tiết nhìn nàng, trong mắt bùng nổ khí tức Tử Linh. "Lam Sơn, ngươi dám khiêu khích ta?"
Lam Sơn Hầu bình tĩnh đáp: "Khiêu khích? Không!
Ngươi không xứng! Ngươi thì tính là thứ gì?"
Nguyệt Minh Hầu phẫn nộ!
Tử Linh chung quy chỉ là Tử Linh, dù mạnh mẽ tới đâu, bản tâm củng cố tới đâu hơn nữa thì vẫn dễ dàng kích động, giờ phút này, Nguyệt Minh Hầu đạp thật mạnh lên đầu Vũ Sinh, bàn chân nghiền lên gương mặt hắn, giận dữ quát: "Lam Sơn, tỉnh táo lại đi, hiện giờ không phải thời thượng cổ! Nơi này là Đông Vương phủ!"
Ä cười lạnh nói: "Đạo thân của ngươi mới vừa bị quất roi mà ngươi đã quên sạch thống khổ rồi sao? Có cần bổn tọa đi tìm Thiên vương, bảo Thiên vương rút tử vong chỉ huyết của ngươi không? !"
Ị?
"Ngươi đúng là đồ ngu Lam Sơn Hầu bước lại gần: "Nếu hắn dám giết ta thì đã ra tay từ lâu rồi! Tuy rằng tộc chúng ta thế nhược, nhưng không phải chỉ có một tôn Tử Linh Hầu là ta tại Tứ vương vực này! Đông Thiên vương dám giết ta, hắn không sợ cường giả tộc chúng ta tới tính sổ với hắn sao?"
Lam Sơn Hầu lạnh lùng nói: "Đại chiến bùng nổ, hắn có thể nhân cơ hội giết lung tung mấy người, nhưng hiện tại không có đại chiến, nếu hắn dám giết ta thì còn đợi ngươi tới châm ngòi chắc?"
Sắc mặt Nguyệt Minh Hầu khẽ biến.
"Ngươi có ý gì?"
Lam Sơn Hầu bình tĩnh đáp: "Không có ý gì, Đông Thiên vương có thể trừng phạt ta, nhưng hắn không dám giết ta, hiểu chưa? Ngươi cho rằng với đầu óc của ngươi, cáo trạng hữu dụng à? Nực cười, ngươi biết không? Hiện tại mau cút cái chân thối của ngươi ra khỏi người Vũ Sinh, bằng không... Nguyệt Minh, ngươi sẽ hối hận!"
"Hối hận?"
Nguyệt Minh Hầu gần giọng: "Lam Sơn, ngươi cảm thấy đám người Kỳ Sơn bị giết thì ngươi có thể tranh phong cùng chúng ta đấy à?"
Giờ phút này, xung quanh mơ hồ triển lộ vài đạo khí tức.
Đó là Tử Linh Hầu khác đang kéo tới xem náo nhiệt.
Người của Lam Sơn Hầu bị Nguyệt Minh Hầu trừng phạt, Lam Sơn Hầu còn vừa bị Đông Thiên vương trách phạt, đám người Kỳ Sơn Hầu ngã xuống đã làm Đông Thiên vương tức giận, hiện tại hai người xung đột, có khả năng Đông Thiên vương sẽ trừng phạt Lam Sơn chứ không phải Nguyệt Minh!
Lam Sơn Hầu có thể nhịn được sao?
Không chỉ riêng Tử Linh Hầu, mà đám Tử Linh quân chủ cũng đang tò mò vây xem náo nhiệt, chuyện này thú vị thật!
Đông Vương phủ an tĩnh nhiều năm, mãi mới có trò hay để xem.
Nhưng Lam Sơn Hầu không chiếm ưu thế.
Nếu lớn chuyện, có lẽ Đông Thiên vương sẽ trừng phạt nàng.