Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2581 - Chương 2581: Chinh Chiến!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2581: Chinh Chiến!
 

Nguyệt Minh Hầu tiếp tục giẫãm lên đầu Vũ Sinh, Vũ Sinh kịch liệt giãy giụa, trong miệng truyền ra tiếng gầm gừ nhưng lại không thể làm gi.

Hắn là cường giả Vĩnh Hằng, đối phương lại là Hợp Đạo.

Hơn nữa tại đây đối phương còn có lực lượng quy tắc áp chế hắn, hắn không thể phản kháng.

Bốn phía, mười mấy vị quân chủ dưới trướng Nguyệt Minh Hầu đang áp chế vài vị Tử Linh Nhân tộc còn lại.

"Ồ, còn ráng giãy giụa à?"

Nguyệt Minh Hầu cười lạnh, tức khắc bùng nổ tử khí, mãnh liệt trấn áp!

Vũ Sinh không yếu!

Có thể được an bài làm đại tướng tiên phong thì đương nhiên thực lực không tồi. Hắn đã đến Vĩnh Hằng bát đoạn!

Nhưng hắn đang đối mặt với một tôn Hầu!

Giờ phút này, Nguyệt Minh Hầu càng thêm đắc ý, khiêu khích nhìn Lam Sơn, thậm chí cố ý chọc giận nàng ta.

Ngươi động thủ đi!

Ngươi mà dám động thủ, không cần biết ai gây chuyện trước, Đông Thiên vương sẽ không trừng phạt ả mà chỉ trừng phạt Lam Sơn Hầu!

Lam Sơn Hầu nhìn về phía Vũ Sinh bị đạp dưới đất, lại nhìn vài vị Tử Linh quân chủ khác, nàng than nhẹ một tiếng, tiến về phía trước, Nguyệt Minh Hầu nhíu mày cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"

Lam Sơn Hầu không quan tâm đến ả, nàng nhỏ Ị?

giọng nói với Vũ Sinh: "Liên lụy các ngươi rồi "Đại nhân!"

Trong miệng Vũ Sinh phát ra tiếng gầm gừ như dã thú: "Là chúng ta khiến đại nhân mất mặt! Sớm hay muộn ta cũng sẽ tự tay giết tiện nhần Nguyệt Minh này!"

"Khốn kiếp!"

Chân Nguyệt Minh Hầu càng nghiền mạnh thêm, đầu Vũ Sinh đã ứa ra máu đen, Lam Sơn Hầu nhẹ nhàng thở dài, mà khoảng cách với Nguyệt Minh Hầu đã càng ngày càng gần.

Nguyệt Minh Hầu quát: "Làm gì đấy? Tránh ra!"

Lam Sơn Hầu bình tĩnh nói: "Ngươi không dám giết ta, mạnh miệng thì được gì? Ngươi dám giết ta sao? Ta đứng ngay trước mặt ngươi này, ngươi dám giết ta không? Nếu giết ta, ngươi cho rằng trong Tứ vương vực sẽ không có ai tìm ngươi tính sổ ư? Ngươi cho rằng Đông Thiên vương sẽ bảo vệ ngươi? Ngươi là đồ ngu xuẩn!"

Nàng tiến lại gần Nguyệt Minh Hầu, nỡ nụ cười đầy chán ghét: "Ta đứng ngay trước mắt ngươi đây, ngươi giết ta đi! Nguyệt Minh, giết ta đi!"

Nguyệt Minh Hầu lạnh mặt, cắn răng, ả rất muốn giết Lam Sơn Hầu!

Nhưng Lam Sơn Hầu nói không sai, trong Tứ vương vực, Nhân tộc tuy nhược thế nhưng không phải là không có vị Hầu Nhân tộc nào!

Vô duyên vô cớ giết Lam Sơn, ả sẽ bị trả thù!

Ä có thể cáo trạng Đông Thiên vương để trừng phạt Lam Sơn, nhưng ngài ấy sẽ không tự mình giết nàng ta. Huống chi, ả chưa chắc có thể giết được, dù hiện tại Lam Sơn Hầu bị thương, đạo thân chấn động thì ả cũng không giết được.

Lam Sơn Hầu tiếp tục tiến lại gần, Nguyệt Minh Hầu bị nàng bức bách muốn lui bước, nhưng lại không muốn mất mặt!

Ä vẫn đang gắng gượng giẫm lên đầu Vũ Sinh.

Lui bước, vậy chẳng phải là kẻ hèn nhát sao?

Chẳng phải là đang nhận thua sao?

Phải biết rằng, lúc này có rất nhiều người đang nhìn ả.

Nguyệt Minh Hầu cố nén cảm giác không thoải mái, ả cũng không sợ Lam Sơn làm gì mình, đây là Đông Vương phủ, toàn bộ Vương phủ chỉ có Lam Sơn Hầu tự tách thành một phái riêng, những người khác đều xem như quân của Đông Thiên VƯƠnG.

Trừ khi Lam Sơn muốn chết!

Lam Sơn Hầu cũng hiểu tâm tư Nguyệt Minh Hầu, cho nên lúc này nàng bình thản đi tới, càng ngày càng gần, gần đến mức có thể nhìn rõ được hắc quang trên mặt ả.

10 mét, 5 mét, 3 mét...

Cuối cùng, hai người gần như mặt đối mặt.

Thân hình Lam Sơn Hầu cao lớn, cao hơn Nguyệt Minh Hầu nửa cái đầu, cứ như vậy mà khinh miệt nhìn xuống ả, nhẹ giọng nói: "Ngươi không dám giết ta, vậy còn giả vờ tàn nhẫn cái gì?"

Nguyệt Minh Hầu cắn răng, lạnh lùng quát:

"Ngươi thì sao? Ngươi dám giết ta chắc? Lam Sơn, ngươi giả vờ cường thế thì thế nào? Trong triều Ị"

tịch này, Nhân tộc ngươi sẽ diệt vong "Nhân tộc diệt hay không, ta không biết...

Lam Sơn Hầu nâng tay, nhẹ nhàng chạm lên vai Nguyệt Minh Hầu, Nguyệt Minh Hầu muốn tránh lui, nhưng lại không muốn mất mặt, ả cắn răng nói: "Nếu ngươi có giỏi thì đụng đến ta thử xem!"

Lam Sơn Hầu bật cười, tên ngu xuẩn.

Nàng đoán đúng rồi!

Quả nhiên Nguyệt Minh Hầu là kẻ dễ giết nhất.

Nhìn đi, bây giờ đôi tay nàng đang tóm bả vai đối phương, đối phương không lui về phía sau thì thôi, lại còn không dám giết nàng, ngoải mạnh trong yếu... Vạn tộc vẫn ngu xuẩn, vẫn hèn nhát như vậy!

Lam Sơn Hầu nhẹ nâng tay, vỗ gương mặt ả: "Ta nhớ khi còn sống, ngươi rất đẹp, sao chết đi rồi lại trở nên thảm hại như thế? Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi là bị Thiên Trường Hầu giết chết, ta nghe nói Thiên Trường Hầu thích hành hạ đối thủ đến chết... Chẳng lẽ... Ngươi chết quá mức thê thảm à?"

Nguyệt Minh Hầu vô cùng phẫn nộ!

Ä ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt là phẫn nộ vô hạn, thậm chí muốn động thủ giết Lam Sơn Hầu!

Lam Sơn Hầu bật cười: "Đừng nhìn nữa, hiện tại ngươi rất xấu, làm bẩn mắt ta.."

"Lam Sơn!"

"Ta tiễn ngươi một đoạn đường, được không?"

Lam Sơn Hầu như tỷ tỷ nhà bên, nhẹ nhàng vuốt gương mặt ả, nói ra lời khiến Nguyệt Minh Hầu biến sắc.

Ngay sau đó, trên tay Lam Sơn Hầu toát ra một mạt tử kiếp.

Tử kiếp kia lập tức chui vào đầu kẻ đối diện.

Ngay sau đó, thân thể Nguyệt Minh Hầu chấn động kịch liệt Đạo thân màu đen hiển hiện, Lam Sơn Hầu nhẹ nhàng phất qua như dọn đẹp rác rưỡi, đạo thân màu đen vỡ ra, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và không thể tưởng tượng!

Ngươi điên rồi!

Ngươi dám giết ta!

Ngươi thật sự điên rồi!

Ä đứng gần Lam Sơn Hầu như vậy chính là vì chắc chắn Lam Sơn Hầu không dám giết ả, phải biết rằng đây là Đông Vương phủ.

Ngươi không ngủ đông nữa ư?

Không muốn tiếp dẫn Nhân tộc nữa ư?

Ngươi thật sự dám động thủ ư? !

Nguyệt Minh Hầu thật sự không thể tin được Lam Sơn Hầu lại dám ra tay với mình, thật sự khó có thể tiếp thu.

"Ngươi xem, ngươi vẫn ngu xuẩn như trước.."

Lam Sơn Hầu mỉm cười, dưới chân Nguyệt Minh Hầu, Vũ Sinh đang giãy giụa bỗng cảm nhận được lực lượng đang đè lên mình yếu hẳn đi, hắn ngẩng đầu lên nhìn, tức thì chấn động!

Hắn thấy Lam Sơn Hầu tóm lấy đạo thân Nguyệt Minh Hầu, lấy ra Tử Linh ấn ký!

Âm một tiếng!

Bóp nát!

Nhanh chóng cắn nuốt!

Lam Sơn Hầu đang khôi phục thương thế, động tác thoạt nhìn thì chậm, trên thực tế lại nhanh đến mức không thể tưởng tượng.

Nàng che đậy thân ảnh Nguyệt Minh Hầu, đưa lưng về phía mọi người, không ai thấy các nàng đang nói chuyện gì, làm cái gì, chỉ thấy Lam Sơn Hầu hình như móc ra cái gì đó, tiếp theo, Nguyệt Minh Hầu không tức giận nữa.

Mà giờ khắc này, đám người Vũ Sinh nghe thấy thanh âm: "Lát nữa theo ta xông ra ngoài, đi đến Trấn Linh vực! Chúng ta... Đi gặp Nhân Chủ!"

Nghe vậy, vài vị quân chủ đang bị áp chế đều chấn động!

Nhân Chủ!

Dưới chân Nguyệt Minh Hầu, ánh mắt Vũ Sinh bộc phát ra quang mang, thanh âm Lam Sơn Hầu tiếp tục truyền trong đầu hắn: "Lập tức cắn nuốt Nguyệt Minh, lát nữa... Ngươi theo ta cùng chinh chiến!"

Vũ Sinh muốn lớn tiếng kêu: "Rổ" !

Chinh chiến!

Đã rất nhiều năm hắn không được nghe thấy hai chữ ấy.

Sinh thời, hắn là tướng tiên phong dưới trướng Lam Sơn Hầu, sau khi chết, thượng cổ nhất thống, Lam Sơn Hầu tìm được hắn, khi đó, Nhân tộc vẫn là bá chủ thượng cổi Bao nhiêu năm qua, Lam Sơn Hầu chưa từng nhắc đến việc chinh chiến nữa!

Dù đã chết thì giờ phút này Vũ Sinh cũng muốn òa ra khóc.

Chinh chiến!

Đi gặp Nhân Chủ!

Hệt như năm xưa, đi theo Lam Sơn Hầu chinh chiến tứ phương, hắn muốn gầm rú nhưng rồi lại nhịn xuống, hắn nhanh chóng cắn nuốt tất cả đạo thân của Nguyệt Minh Hầu, mà Lam Sơn Hầu còn đang tính toán thời gian.

Nguyệt Minh còn chưa chết hoản toàn, nhưng sớm thôi, cái chết của ả sẽ gây ra động tĩnh rất lớn!

Nàng đỡ Nguyệt Minh Hầu càng ngày càng suy yếu, giống như đang ghé bên tai ả nói chuyện...

Đám cường giả quan chiến đều cảm thấy cổ quái.

Hai người này đang thì thâm cái gì vậy?

Mấy vị Tử Linh Hầu xung quanh đều cảm thấy không thích hợp, có một vị Tử Linh Hầu lên tiếng:

"Lam Sơn, Nguyệt Minh, dĩ hòa vi quý! Nguyệt Minh, thả đám người Vũ Sinh đi..."

Có điều Nguyệt Minh Hầu lại không đáp lại.

Thấy thế, không chỉ riêng vị này mà cả mấy vị Tử Linh Hầu khác đều mơ hồ cảm thấy không ổn.

Sao Nguyệt Minh có thể không rên một tiếng?

Đúng lúc ấy, một tôn Hầu đột nhiên quát: "Vũ Sinh, ngươi đang làm cái gì?"

Gã cảm nhận được khí tức Vũ Sinh đang trở nên cường đại như đang cắn nuốt thứ gì đó.

Chớp mắt sau, thiên địa chấn động!

Oanh!

"Giết"

Lam Sơn Hầu cầm kiếm lao ra, oanh!

Bình Luận (0)
Comment