"Vậy ngươi trải nghiệm thật kĩ đi!" Đông Thiên vương gầm lên.
Một dòng Tử Linh trường hà huyền phù giống như xuyên đến từ Tử Linh giới, trên mặt sông sóng lớn ngập trời, lập tức vỗ lên người Tô VũI Trên thân Tô Vũ tức khắc tràn lan tử khí!
Hắn như sắp hóa thành xương khô, hóa thành Tử Linh.
"Hãy kiến thức Tử Linh chỉ đạo chân chính của ta"
Thật ra Đông Thiên vương rất bội phục Tô Vũ, chiến tới nông nỗi này, vậy mà hắn vẫn chưa tuyệt vọng, chưa đầu hàng, xem ra tâm thái không tệ.
Hai bên chênh lệch rõ như ban ngày!
Không những thế, Tô Vũ còn đang dần yếu đi, Đông Thiên vương chưa bị thương quá nhiều, chỉ có đại đạo bị chấn động một chút, bị con chó kia cắn mấy phát, so với thương thế chồng chất của Tô Vũ thì chẳng tính là gì.
"Hừt + Bên tai Tô Vũ vang lên một tiếng hừ khinh thường.
"Tử Linh đại đạo ư?"
"Tử Linh đại đạo cái gì, chỉ là đại đạo bán thành phẩm!"
"Tử Linh giới căn bản không hoàn chỉnh... Vậy mà nghĩ mình hay lắm sao?"
Tô Vũ bất giác hoảng hốt, Võ Hoàng đang nói chuyện ư?
Sao lão già này lại mở miệng?
Có điều hắn không có thời gian suy nghĩ, nhanh chóng nghịch chuyển tử khí, xương khô trọng sinh!
Bước ra khỏi Tử Linh thiên hải!
Lúc này, bên tai lại vang lên thanh âm Võ Hoàng:
"Tên nhãi, Nhân tộc... Thật sự suy bại rồi à?"
Tô Vũ không có thời gian đáp lời.
"Đông Thiên vương... Hợp Đạo cảnh như vậy mà có thể đánh chết một vị Nhân Chủ? Có phải Nhân Chủ như ngươi quá phế vật rồi không?"
Thanh âm Võ Hoàng tràn ngập chầm chọc, tràn ngập khinh thường.
"Thái Sơn đâu? Đồng lõa của gã đâu? Chết hết rồi ư? Đây là cái bọn họ gọi là hùng bá chư thiên sao?
Ha ha ha, nực cười! Kết quả Nhân Chủ của chúng lại bị Tử Linh giết chết, đúng là nực cười!"
Tô Vũ muốn đáp vài câu nhưng không có thời gian, đối diện, Đông Thiên vương đã đánh tới!
Oanh!
Đại chiến tiếp tục bùng nổ, Tô Vũ suy yếu hơn không ít, giao chiến không đến trăm chiêu, hắn lại bị đánh bay.
Nơi xa, một tiếng rít gào thê lương truyền đến, Lam Sơn Hầu đột nhiên rống to, tử khí bùng nổ, lao về phía Thần Bình Hầu như muốn tự sát!
"Chư thiên ai xưng hùng?"
"Nhân tộc xưng hùng!"
"Từ xưa đến nay ai bất bại?"
"Từ xưa đến nay, tộc ta luôn bất bại!"
"Giết"
Chiến ca cổ xưa vang lên, không, đó là khẩu hiệu xung phong!
Nhân tộc thượng cổ hô to khẩu hiệu này để chinh chiến chư thiên.
Tộc ta bất bại!
Vô số Nhân tộc chết trận ở chư thiên vạn giới, nhưng vẫn không hề lui bước!
Vô số người không ngừng xông pha!
"Lam Sơn nguyện chiến một lần cuối cùng vì Nhân Chủ!"
Lam Sơn Hầu rít gào, trường kiếm hiện lên, áo giáp rách nát, nàng muốn tiếp tục chiến đấu vì Nhân Chủ!
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn, không khỏi cười khổ.
Ấu trĩ Nhân tộc thượng cổ thật sự quá ngây thơ!
Nhưng... Đột nhiên hắn có chút hâm mộ thời đại ấy, thời đại Nhân tộc bất bại, quét ngang vạn tộc.
Thời đại Nhân tộc dám chiến, dám xung phong tiến lên phía trước, dám tiên phong lấy đầu quân thù!
Thời đại kia nhất định rất tráng lệ, rất huy hoàng.
Chết cũng tốt!
Khi còn sống chinh chiến vì Nhân tộc, sau khi chết vẫn chinh chiến vì Nhân tộc, khó trách lại chết sớm như vậy.
Trong đầu Tô Vũ xuất hiện vài ý niệm, ngay sau đó, một cự chưởng phóng đến, Tô Vũ muốn tránh nhưng hư không bốn phía dường như đã bị khóa lại.
Tô Vũ rống to một tiếng, đột nhiên, trong đầu hắn, một cái miệng rộng hoác xuất hiện, cắn chặt về phía bàn tay kia!
Ngoàm!
Thanh âm non nóớt, Cục lông nhỏ luôn không hé răng, vậy mà giờ phút này lại dũng mãnh cắn xuống, rắc một tiếng, miệng nó rách nát, nhưng cũng đã cắn cho bàn tay kia rách ra một miếng!
Đông Thiên vương hơi đau đớn, khẽ nhíu mày, Tô Vũ nhân cơ hội trảm phá hư không, thoát ra khỏi vùng hư không bị phong bế.
Trong biển ý chí, miệng Cục lông nhỏ đã rách nát, tử khí tràn lan, trong ánh mắt tràn đây ủy khuất và thống khổ.
"Hương Hương... Ta... Đau quá..."
"Ta chỉ cắn được một ngụm thôi... miệng ta mất rồi... Về sau có phải ta không thể ăn gì nữa hay không?"
Giọng nói ủy khuất của Cục lông nhỏ truyền đến, nó cảm thấy miệng mình mất rồi.
Nó chỉ có một cái miệng nhỏ như vậy!
Mà đây là điều duy nhất nó có thể làm cho Tô Vũ, nó chỉ là một vị phệ Thần tộc Nhật Nguyệt cảnh.
"Thú vị!"
Đông Thiên vương bật cười, thật thú vị.
"Hình như ta đã gặp thứ tương tự ở chỗ Văn vương, khá là lợi hại, nhưng... xem ra đây không phải thứ ta đã gặp!"
Đây không phải Cục lông lớn, nếu là Bánh Nhân Đậu thì cắn một phát ít nhất có thể cắn đứt bàn tay lão.
Trong hư không.
Ý chí lực của Võ Hoàng ngưng tụ, dường như đang tự hồi điều gì đó, sau đó lão bật cười.
"Nhân tộc... ! Ha hả!"
Võ Hoàng cười lạnh, Nhân tộc!
Chiến ca chinh chiến chư thiên, hóa thành Tử Linh vẫn còn chinh chiến vì Nhân tộc.
Đám người Thái Sơn kia quả nhiên rất giỏi tẩy não, dối trá lừa lọc người khác đi chịu chết!
Một đám ngụy quân tử!
Nghe chiến ca của Lam Sơn Hầu, thấy Lam Sơn Hầu đã hóa thành Tử Linh mà vẫn vô cùng điên cuồng, đạo thân bạo liệt nhưng vẫn liều mạng đấu với một vị Tử Linh Hầu!
"Nực cười!"
Ngữ khí Võ Hoàng đượm cơn phẫn nộ, đám người đáng ghét!
Các ngươi có biết tất cả chỉ là sự lừa dối của đám ngụy quân tử kia hay không?
Ngay sau đó, bỗng nhiên lão nhìn về một hướng, lộ về kinh ngạc: "Sao ngươi cũng ngu xuẩn như thế?"
Lúc này, hư không dao động, một vị cường giả đầu bạc hiện lên.
Người đó không hề do dự, cầm kiếm xông tới tấn công vị Hầu bị thương!
Oanh!
Ma Yếm Hầu bị đánh bay ngược, máu đen không ngừng phun ra.
Cường giả tóc bạc rất già nua, nhìn về phía Lam Sơn Hầu nơi xa, lại nhìn Tô Vũ, bỗng nhiên ông khẽ cười một tiếng, ngay sau đó, ông thấp giọng nỉ non, chiến ca xung phong vang lên!
"Chư thiên ai xưng hùng?"
"Nhân tộc xưng hùng!"
"Từ xưa đến nay ai bất bại?"
"Nhân tộc bất bại!"
"..).. e Lam Sơn Hầu quay đầu, lộ vẻ kinh hỉ, rống lớn:
"Thuộc hạ Võ vương, Lam Sơn Vệ, Lam Sơn!"
"Thuộc hạ Văn vương, Giám Thiên Các, Thiên Nhạc!"
Đúng vậy, Thiên Nhạc!
Giờ phút này, khí tức Thiên Nhạc cường đại hơn trước rất nhiều, ông tươi cười thét to: "Chiến!"
Lam Sơn Hầu cũng hét theo: "Chiến!"
Thiên Nhạc cầm kiếm phóng tới, sát khí tận trời, đánh cho Ma Yếm Hầu không ngừng bay ngược, máu tuôn như mưa!
"Nhân Chủ, xin hãy kiên trì thêm một lát, Thiên Nhạc đánh chết cường địch xong nhất định sẽ tới hộ đạo!"
"Giết Bên kia, Vân Tiêu và Tỉnh Hồng như được tiếp thêm sức mạnh tinh thần, cả hai đại hỉ, sôi nổi rống lên, khí huyết ngập trời!
Nơi xa hơn, ánh mắt Hà Đồ biến ảo, y lầm bẩm:
"Hậu duệ Cung vương, Thiên Hà Vệ, Hà Đồ!"
Ta... Cũng từng là tướng lãnh một phương!
Đáng tiếc, ta đã quên mất.
Hôm nay, hình như ta đã nhớ lại rất nhiều điều!
Ngay sau đó, một đạo tử khí xuất hiện, tấn công Ma Yếm Hầu, y có thể hỗ trợ vây giết!
Giết!
Hà Đồ tới cứu giá!
Giờ khắc này, nhân tính áp xuống thiên tính Tử Linh.
Hóa ra... Ta vẫn là Nhân tộc!
Giết!
Trời đất này, chỉ có giết chóc.
Âm ầm ầm!
Cuối cùng Ma Yếm Hầu không kiên trì được nữa, bộ trưởng Thiên bộ Thiên Nhạc đã gia nhập trận chiến!
Chiến lực của ông đạt tới Hợp Đạo!
Ma Yếm Hầu vốn đã trọng thương, nay lại bị hai người Vân Tiêu đả thương thêm, giờ lại đối đầu một vị Hợp Đạo hoàn chỉnh, gã nào còn sức phản kháng.
Không bao lâu sau, Thiên Nhạc thu tay lại, lập tức biến mất, lao về phía Lam Sơn Hầu!
Vân Tiêu lập tức rút trường kiếm về, lùi lại, hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Tinh Hồng, Tinh Hồng không hề do dự, một quyền đánh bạo đạo thân Ma Yếm Hầu, đánh nát Tử Linh ấn ký của gã!
Ngay sau đó, một cỗ lực lượng quy tắc cường đại lập tức buông xuống, dung nhập vào người y.
Nơi xa, đại đạo của Thiên Diệt chấn động, âm một tiếng, cũng chính thức bước vào Hợp Đạo, đánh ra một quyền khiến tôn Hầu kia bay ngược, Thiên Diệt sung sướng cười lớn: "Tinh Hồng... Không, Vân Tiêu, ta đánh gã, ngươi tới giết! Giết tên khốn này đi! Cuối cùng lão tử cũng thăng cấp Hợp Đạo rồi!"
Hắn đã thăng cấp!
Tỉnh Hồng cũng đã chém giết một vị Hợp Đạo.