Phía sau Thiên Nhạc, Tô Vũ thở hổn hển kịch liệt, nhìn về phía Đông Thiên vương bị bao vây, hắn nhếch môi, có điều hàm răng bị máu nhuộm đỏ thẫm trông rất ghê người.
"Xem ra khí vận của người sống vẫn mạnh hơn kẻ đã chết!"
"Cũng đúng, ngươi đã chết một lần, sao có thể so khí vận với Nhân Chủ như ta?"
Tô Vũ mỉm cười thở hổn hển, hắn nhìn bốn phía, nhìn hư không phía trên, lầm bẩm: "Hiện giờ xem ra... chưa chắc ta đã bại!"
Đông Thiên vương lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí lạnh lẽo tận xương: "Ngươi cảm thấy ngươi sẽ thắng nổi ta?"
3 vị Hợp Đạo, 2 vị chuẩn Hợp Đạo!
Thực lực không yếu!
Nhưng đừng quên trong 3 vị Hợp Đạo này có Thiên Diệt và Thiên Nhạc đều mới tấn cấp, chỉ có Thông Thiên Hầu là Hợp Đạo lâu đời, nhưng cánh cửa nảy cũng có cực hạn.
Còn Vân Tiêu và Tỉnh Hồng chưa vào Hợp Đạo, đối với Đông Thiên vương mà nói, bọn họ không tính là gì.
Thực lực như vậy thậm chí kém ba người Ma Kích, Ma Dược, Minh Hoàng liên thủ, mà lão Quy có thể một mình trấn áp cả ba người đói!
Phải biết, lão Quy còn yếu hơn Đông Thiên vương.
Tứ Đại Thiên vương Tử Linh thống trị Tử Linh giới, thực lực đều vô cùng lợi hại.
Trong vạn giới hiện nay, e rằng chỉ có một người có thể địch lại lão, không, là một con chó có thể địch nổi... Cũng không đúng, còn có một tên Võ Hoàng nửa điên nửa tỉnh kia nữa.
Đương nhiên, có lẽ ba vị Thiên vương khác cũng có thực lực sánh ngang lão.
Nhưng trừ Võ Hoàng ra, còn lại đều không ở đây.
Đông Thiên vương khôi phục tử khí, khinh miệt nhìn những người đối diện: "Tô Vũ, nếu ngươi tự mình giết ta, vậy ta đây còn thấy có chút hứng thú, nhưng bọn chúng thì không đủ tư cách!"
Dứt lời, thiên địa chấn động!
Đại đạo hiện ra!
Khí tức Đông Thiên vương vô cùng cường thịnh: "Ngươi đã dùng hết lực lượng tỉnh huyết, ngươi lấy cái gì để đánh với ta? Đừng trông chờ vào đám sâu mọt xung quanh, bọn chúng còn chẳng bằng "
ngươi ban nãy Oanh!
Tử Linh đại đạo càn quét tứ phía, năm vị cường giả đồng loạt tránh lui, sau đó lại liều mạng lao lên tấn công!
Âm!
Tiếng nổ kinh thiên chấn động, đại đạo tung hoành thiên địa, nhưng đều không cường hãn bằng Tô Vũ lúc trước, thậm chí chênh lệch còn cực lớn, bởi vì Tô Vũ dùng đạo của Tiểu Bạch Cẩu.
Nhưng ít ra, nhờ có bọn họ mà bây giờ Tô Vũ có thể phân tâm câu thông cùng Võ Hoàng, Tô Vũ khai hỏa toàn bộ nguyên khiếu, hắn thở dốc nói:
"Võ Hoàng tiền bối vẫn không muốn ra tay vì Nhân tộc à?"
Võ Hoàng cười lạnh: "Vì sao bổn tọa phải ra tay vì đám ngu ngốc các ngươi?"
Dứt lời, lão lãnh lệ bổ sung thêm: "Ngươi cho rằng ngươi mang danh Nhân Chủ thì có thể ra lệnh cho ta? Nực cười! Đám ngu xuẩn các ngươi vì cái gọi là vinh quang chủng tộc mà bán mạng cho đám I?
ngụy quân tử, nực cười đến cực điểm "Nguy quân tử ư?"
"Không phải sao?"
Võ Hoàng lạnh lùng nói: "Đều là ngụy quân tử!
Đặc biệt là Văn vương và Nhân Hoàng trong miệng các ngươi! Ta nhớ bọn họ, bọn họ còn dối trá hơn cả Thái Sơn! Năm xưa, đám gia hỏa đó muốn thống nhất chư thiên, bổn tọa chỉ bất đồng ý kiến một chút mà đã bị nhắm đến, xúi giục Thái Sơn giết ta, hừ... Ngụy quân tử! Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!"
Ngữ khí Võ Hoàng nóng nảy: "Thái Sơn tìm ta, nói ta tàn sát thương sinh! Tàn sát tổ tông hắn! Khi đó Nhân cảnh còn chưa nhất thống, bổn tọa là bá chủ một phương, thuộc hạ chinh chiến, đại quần càn quét, má nó tổ tông cái píp, đánh như thế có thể không chết người sao? Đó mà gọi là tàn sát à?"
Võ Hoàng điên cuồng: "Bọn họ muốn giết ta! Thời kỳ ấy, cứ cường giả chết đi thì đều là do bổn tọa giết chắc? Bổn tọa căn bản không đi ra ngoài, vậy mà lại bị súc sinh Thái Sơn kia tới tới đổ oan... Súc sinh!"
Lão càng nói lại càng thấy phẫn nội Nghẹn khuất!
Thái Sơn là súc sinh, kẻ xúi giục gã cũng là súc sinh, Văn vương Võ vương cái gì, chẳng có kẻ nào tốt lành cả!
Văn vương hay Võ vương đều là danh hiệu được phong sau này.
Nói chuyện cùng Tô Vũ khiến Võ Hoàng nhớ ra một vài ký ức, lão đã thanh tỉnh, lão nhớ rằng từng có một đám người sinh tồn trong thân thể lão.
Lão như nhớ lại đám gia hỏa dối trá kia từng lầm bẩm bên tai lão những gì.
Bọn họ đều là súc sinh!
Đám người Tô Vũ là những tên ngu ngốc bị đám súc sinh đó xúi giục, tẩy não!
Vinh quang thượng cổ cái gì chứ.
Quá dối trá!
Dường như Võ Hoàng nghẹn khuất đã lâu, giờ phút này, lão mặc kệ đại chiến, trên thực tế, cũng chỉ có mình Tô Vũ nghe được thanh âm lão, lão phẫn nộ nói: "Tên nhãi, ngươi đừng cao hứng quá sớm, tuy tên Tử Linh kia chẳng là gì đối với ta, nhưng với ngươi thì... Ha hả, các ngươi không phải là đối thủ của hắn! Sớm muộn gì cũng sẽ chết!"
Tô Vũ suy yếu nói: "Tiền bối không thể giúp Nhân tộc một chút sao? Chúng ta và thế hệ Võ vương cách nhau 10 vạn năm, không có quan hệ gì cả...
"10 vạn năm?"
Võ Hoàng lãnh lệ nói: "Nhưng 10 vạn năm qua các ngươi lưu truyền vinh quang của bọn họ, kế thừa tất cả, bây giờ lại dám xé rách quan hệ à? Hừ, ngươi cũng là kẻ dối trá. Ngươi muốn dùng đại nghĩa Nhân tộc lôi kéo ta? Đừng hòng!"
Tô Vũ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiền bối, ngài không ra tay cũng được, nhưng có thể truyền thụ phương pháp đại chu thiên cho ta không, ta liên Ị?
thông Thiên Môn, tiếp tục tái chiến "Ha ha! Nằm mơ!"
Võ Hoàng cười lạnh: "Ngươi nằm mơ đi! Ta sẽ chống mắt lên xem từng người các ngươi chết như thế nào!"
Tô Vũ lại thở dài: "Chúng ta chưa chắc sẽ chết! 3 vị Hợp Đạo, Tỉnh Hồng Vân Tiêu cũng sắp Hợp Đạo, một khi thành công, năm vị Hợp Đạo đấu với mình lão, chẳng lẽ vẫn sẽ thua?"
"Ấu trĩ!"
"Ngươi quá ngây thơ! Quá ngu xuẩn! Nhiều người thì có thể nghịch chuyển thế cục à? Nếu thế, có thêm vài ba chục vị Hợp Đạo tới đây chẳng phải là có thể giết ta ư? Vậy cường hóa cảnh giới làm chỉ?"
Vài ba chục...
Tô Vũ không đáp lại được.
Hắn cau mày: "Chưa chắc, ta cảm thấy bọn ta vẫn có cơ hội thắng lão!"
Võ Hoàng trào phúng: "Ngươi không tin ta cơ đấy!
Quá tự đại, cũng quá hoang tưởng! Các ngươi sẽ thua sớm thôi! Cuối cùng, toàn bộ các ngươi sẽ chết hết, mà hắn cùng lắm chỉ trọng thương, I?
nhưng vẫn còn cơ hội sống sót Lão là cường giả đỉnh cấp, lão sẽ không phán đoán sail Dù có 3 vị Hợp Đạo liều chết chiến đấu, thậm chí dù Vân Tiêu Tinh Hồng Hợp Đạo thành công, năm đánh một, kết quả cuối cùng vẫn là năm người đều chết, mà Đông Thiên vương chỉ trọng thương hấp hối.
Tô Vũ cắn răng: "Trước đó ta đã tiêu hao lực lượng của lão hồi lâu, lão cũng bị thương, ta không tin.."
"Ngươi... Ha ha ha, ngươi quá tự đại!"
Võ Hoàng bật cười, lão thật sự bị Tô Vũ chọc cười.
Lúc trước Tô Vũ đại chiến Đông Thiên vương, lão cảm thấy thế hệ Nhân Chủ này tuy thực lực hơi yếu, nhưng tính ra không tệ, chỉ là hơi tự tin quá mức.
Hiện tại xem ra không phải là tự tin quá mức!
Mà là... đầu óc có vấn đề!
Vậy mà hắn không tin nhãn lực của lão, chỉ tin phán đoán của chính mình!
Võ Hoàng cười điên cuồng: "Tên nhãi nhà ngươi thật buồn cười"
Tô Vũ xụ mặt: "Ta đánh cược với tiền bối, lão chắc chắn sẽ thua, bọn ta sẽ thắng! Thế nào?"