"Cược ư?
Hình như Võ Hoảng nghĩ tới gì đó, lão lạnh lùng nói: "Ngươi muốn cược phương pháp đại chu thiên? Ta hiểu rồi! Gia hỏa ngu xuẩn, vậy mà ngươi muốn kích tướng bổn tọa! Xem ra ngươi rất tự tin! Không, hoặc nên nói là ngươi muốn điên cuồng một lần cuối cùng, ngươi muốn đánh cược công pháp với ta?"
Võ Hoàng hiểu ý đồ của Tô VũI Tự đại kiêu ngạo đều là để kích tướng chính mình đánh cược một phen!
Tô Vũ không thèm để ý lời lão nói, hắn trầm giọng: "Vậy Võ Hoàng tiền bối có dám đánh cược không?"
"Nhãi nhép, ngươi dùng cái gì để đánh cược với ta?"
Võ Hoàng cười thầm sâu nói: "Nếu ngươi thua, ngươi sẽ chết, ngươi cho rằng ta không có não à?
Ngươi chết rồi thì coi như quyt nợ, ngươi có thể cho ta cái gì?"
Ngươi thắng, ta cho ngươi công pháp.
Ngươi thua, ngươi chết, chẳng phải trả giá gì cả, mơ đẹp thật Quả nhiên, một mạch ngụy quân tử đều là ngụy quân tử!
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Có vài thứ ta có thể cho tiền bối trước khi ta chết!"
Tô Vũ nói tiếp: "Tiền bối, ngài tỉnh táo được là nhờ vào ta. Nhưng hiện tại ngài vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Có khả năng chính tiền bối biết chuyện gì đó..."
Võ Hoàng trực tiếp ngắt lời Tô Vũ, lão cười lạnh: "Ngươi thì tính là thứ gì? Ngữ như ngươi mả muốn giải phong cho ta? Bớt để cao bản thân đi. Ngươi muốn đánh cược, được lắm, bổn tọa thỏa mãn ngươi! Đánh cược công pháp đại chu thiên, ngươi thắng... Ta cho ngươi! Nhưng nếu ngươi thua, ta muốn một thứ!"
"Mời tiền bối nói!"
Võ Hoàng lạnh nhạt nói: "Ngươi không thể cho ta cái gì, nhưng nếu ngươi chết... Trước khi chết, ngươi phải giao toàn bộ khí vận trong Nhân Chủ ấn cho ta cắn nuốt! Ngươi đã là Nhân Chủ, chắc phải biết hậu quả! Sau khi bị ta cắn nuốt, Nhân cảnh sẽ suy sụp, Nhân tộc tu luyện khó khăn, vận đen đeo bám, thường trực nguy cơ hủy diệt...
Dùng tương lai của Nhân tộc đánh cược một môn công pháp! Ngươi là Nhân Chủ, có thể thao tác lực lượng khí vận, chỉ cần ngươi chủ động phụng hiến cho ta thì ta sẽ thỏa mãn ngươi!"
Tô Vũ trầm mặc.
"Không dám sao?"
Võ Hoàng khiêu khích: "Nếu ngươi dám, vậy bổn tọa sẽ cùng ngươi đánh cược một lần! Không phải ngươi thích kích tướng bổn tọa lắm à? Hừ, xem ra Ị?
chi mạch ngụy quân tử đều dối trá như thế Ngữ khí của lão tràn ngập oán hận!
Tràn ngập khinh thường!
Tô Vũ khích tướng lão!
Một gia hỏa nực cười, hiện tại ta có thể phản kích lại ngươi.
Ngươi dám không?
Nhân Chủ ấn bị phá, Tô Vũ chết trận, phần lớn lực lượng khí vận sẽ trở về Nhân cảnh, đương nhiên cũng sẽ tổn thất không nhỏ.
Nhưng nếu Tô Vũ chủ động chuyển toàn bộ lực lượng khí vận cho Võ Hoàng thì mọi chuyện sẽ khác.
Đạo khí vận nửa tà môn nửa không tà môn.
Đây cũng là một loại đạo, một loại quy tắc.
Khí vận hưng thịnh chính là vận khí tốt, đây là quy tắc!
Khí vận không tốt thì sẽ bị áp chế, đây cũng là quy tắc!
Một khi Nhân tộc mất đi toàn bộ khí vận, vậy e rằng tương lai của Nhân tộc sẽ không ngừng xảy ra thiên tai nhân họa.
Tô Vũ do dự một phen, hồi lâu sau, hắn mở miệng:
"Nếu tiền bối nguyện ý truyền công pháp cho ta trước, nếu ta không thể thắng lợi, ta liền..
"Ha ha, cút!"
Võ Hoàng còn khôn khéo hơn Tô Vũ tưởng tượng nhiều: "Tên nhãi, đừng lươn lẹo với ta! Nếu ngươi thắng, ta đương nhiên sẽ cho ngươi, bổn tọa khinh thường lừa gạt một con rệp thấp kém như Ị?
ngươi Tô Vũ cau mày: "Khó nói trước được, tỉnh thần tiền bối không minh mẫn! Như vậy đi, tiền bối nói cho ta biết phương pháp vận chuyển 720 khiếu, không, nói cho ta phương pháp vận chuyển 715 khiếu, như vậy dù ta đã biết công pháp, tự mình suy đoán cũng cần thời gian, năm khiếu huyệt, ít nhất có mấy chục mấy trăm loại khả năng...
"Hơn trăm loại khả năng, mỗi lần thất bại đều sẽ khiến ta trọng thương, dù hiện tại ta thử tất cả phương pháp thì ta cũng không có thời gian để học, làm chính mình trở nên cường đại, nhưng nếu ta chết trận, vậy tiền bối tự nhiên không cần truyền thụ nữa! Nếu ta không chết, dù tiền bối quyt nợ thì ta cũng có thể tự mình chậm rãi suy đoán!"
Nghe vậy, Võ Hoàng thoáng lâm vào trầm tư: "Quả là người thú vị, cũng đúng, như vậy, dù ta quyt nợ, khi ngươi còn sống thì ngươi cũng có thể suy luận ra! Nhưng ta cho ngươi bảo đảm, còn ngươi sẽ làm gì để bảo đảm trước khi ngươi chết sẽ chủ động truyền lực lượng khí vận cho ta?"
Tô Vũ cười đáp: "Ta suy đoán, tiền bối muốn thứ này là để thoát vây! Nếu ta chết thật, hơn ai hết ta còn mong chờ tiền bối thoát vây đấy! Thực lực tiền bối cường đại, tốt nhất là giết sạch cường giả chư thiên cho ta. Nếu ta chết... chỉ sợ Nhân tộc cũng khó mà vượt qua một kiếp, chỉ còn lại đám người Đại Chu vương thì có thể bảo vệ Nhân tộc sao? Vậy thì không bằng giúp tiền bối thoát vây, kéo chư thiên chôn cùng ta! Chỉ cần tiền bối bảo đảm giết hết vạn tộc, tiêu diệt vạn giới, vậy ta nhất định sẽ dời toàn bộ lực lượng khí vận tặng ki cho ngài Đang nói, chiến trường bên kia chợt vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Ẩm một tiếng, Thiên Diệt bay ngược, thân thể cường tráng trọng thương, lộ ra rất nhiều vết máu, máu văng vào hư không, hắn khó chịu giận dữ hét: "Lão tử không thắng được!"
Không muốn đánh nhau nữa!
Dù sao cũng chưa từng thắng lão!
Tô Vũ hơi biến sắc, Võ Hoàng lại bật cười, thanh âm chấn động: "Ngươi vẫn tin các ngươi có hy vọng chiến thắng à?"
Tô Vũ bình tính nói: "in hay không cũng không sao cả! Chỉ là muốn tranh thủ một cơ hội mà thôi!
Thắng, ta lấy công pháp, thua... Dù sao kết quả cũng giống nhau!"
li "Cũng đúng Võ Hoàng cảm khái: "Xem ra ngươi không hề tự đại, dù thắng thua thế nào cũng không thiệt, phải không?"
"Tiền bối nói đúng lắm!"
Võ Hoàng lại nói: "Nhưng dựa theo cách nói của ngươi, ngươi mà chết thì sẽ muốn ta thoát vây, Ị?
vậy tại sao ta đây không chờ ngươi chết rồi tính Tô Vũ vô cùng bình tĩnh: "Không giống nhau, tiền bối không cho ta công pháp, ta mà chết, lực lượng khí vận sẽ không giao cho tiền bối, chưa kể ta là người trọng mặt mũi, tiền bối đã không cho ta mặt mũi thì ta tình nguyện khiến lực lượng khí vận tiêu tán hết thảy cũng không cho tiền bối cắn nuốt, khi đó ta sẽ tự bạo lực lượng khí vận!"
"Mặt mũi ư?"
Võ Hoàng cười nhạo: "Tên nhãi, đừng nói lời dối trá! Sau khi ngươi chết, nếu không cho ta lực lượng khí vận, bổn tọa mà thoát khỏi đây, việc đầu tiên ta làm chính là tiêu diệt Nhân tộc!"
"Ta chán ghét truyền thừa của đám ngụy quân tử đó, cùng lắm thì diệt Nhân tộc này rồi xây dựng Nhân tộc khác!"
Võ Hoàng lạnh nhạt nói: "Ngươi cho rằng Nhân tộc trong mắt ngươi là Nhân tộc trong mắt ta sao?
Sai rồi! Ngươi cho rằng ta sẽ không tận diệt Nhân tộc? Sai nốt! Lý niệm mà đám súc sinh đó truyền thừa làm ta cực kỷ chán ghét! Nếu ngươi chủ động dời cho ta trước khi ngươi chết, khi ta thoát vây, ta có thể không diệt Nhân tộc!"
Tô Vũ trầm mặc, một lát sau mới mở miệng: "Có thể! Tiền bối thích là được!"
Dứt lời, hắn bỗng đổi thái độ: "Thôi, Võ Hoàng ngươi không xứng với xưng hô tiền bối. Ta là Nhân Chủ, một hồi giao dịch mà thôi, ta gọi ngươi là Võ Hoàng, Võ Hoàng cũng nên khách khí một chút, tốt nhất hãy gọi ta là Nhân Chủ, không thì Vũ Hoàng cũng được!"
"Vũ Hoàng?"
Võ Hoàng châm chọc: "Dã tâm không nhỏ, khẩu khí cũng không nhỏ! Õ thời đại của bổn tọa, kẻ không thành chủ nhân quy tắc sao có thể xưng Hoàng? Một tên Nhật Nguyệt như ngươi mà cũng dám xưng Hoàng ư? !"