Tô Vũ lạnh nhạt đáp: "Võ Hoàng ngươi thật kém cỏi, ta muốn gọi chính mình là cái gì thì chính là cái đó! Ta cần gì phải để ý cái nhìn của người khác? Ta tự xưng là chủ nhân vạn giới, đệ nhất thiên hạ, thậm chí chuyên gia diệt Hoàng, vậy thì sao? Xưng hô ấy mà, ta muốn gọi thế nào thì gọi thế đó, ta không quản được người khác, chẳng lẽ ta còn không quản được chính mình?"
Võ Hoàng sửng sốt.
Tô Vũ lại nói: "Quả nhiên Võ Hoàng không đủ mạnh, mạnh thật sự thì cần gì để ý đến lời của kẻ khác. Việc Võ vương nói ngươi tàn sát thương sinh chỉ là đánh rắm, vô nghĩa! Vậy mà ngươi không nhìn thấu nhân quả, nhân quả là ngươi không mạnh bằng Võ vương Thái Sơn! Nếu ngươi mạnh hơn hắn, hắn nói ngươi tàn sát thương sinh, ngươi giết hắn, sau đó giết cả nhà hắn, rồi giết Văn vương, giết Nhân Hoàng... Ai dám nói ngươi tàn sát thương sinh? Từ khi Tô Vũ ta quật khởi tới nay đã giết không ít Nhân tộc, sao không ai nói ta tàn sát thương sinh? Một vị trưởng bối của ta giết một đống hậu duệ Vĩnh Hằng, lúc trước Nhân tộc mạnh nhất chỉ là Vĩnh Hằng, ông ấy giết hết! Lúc trước người người gọi ông ấy là Nhân Ma, hiện Ị?
tại... Không ai dám nữa "Vì sao? Bởi vì ta mạnh! Những kẻ không phục ta, ta đều giết chết!
"Vậy mà đến giờ Võ Hoàng còn chấp nhất với nguyên nhân Võ vương oan uổng ngươi... Ta nghe mà thấy buồn cười! Đây là vấn đề mấu chốt sao?
Mấu chốt là ngươi không bằng Võ vương!"
Võ Hoàng im bặt!
Lời này có đạo lý không?
Đương nhiên là có!
Rất chí lý!
Vì sao lão bị Võ vương đổ oan lại không có biện pháp giải oan, bởi vì... lão không đánh lại Võ vương!
Cho nên, lão chỉ có thể kêu oan, chỉ có thể nghẹn khuất!
Tàn sát thương sinh... Đều là lý do vớ vấn.
Mấu chốt là lão không địch lại, cho nên chỉ có thể để cho Thái Sơn tùy tiện chỉ trích.
Nếu địch nổi, xử lý Võ vương xong, ai dám nói lão tàn sát thương sinh?
Võ Hoàng thở dài: "Ngươi... Có lẽ... đã nói đúng!
Tuy ngươi yếu, nhưng lại nhìn thông thấu, đúng, làm gì có oan uổng hay không, cái chính là do ta không địch lại hắn!"
Giờ khắc này Võ Hoàng không còn oán độc như trước, lão có chút phiền muộn.
Thực lực!
Tuy ta tung hoành thiên hạ, nhưng lại không phải vô địch thiên hạ, cho nên ta mới rơi vào kết cục này!
Lão không nhịn được suy nghĩ, năm xưa, nếu ta đánh bại Thái Sơn, ta nói hắn tàn sát thương sinh thì sẽ ra sao?
Ai dám phản đối?
Sống một đống tuổi nhưng vẫn có những thứ nhìn không thấu.
"Tên nhãi, ngươi cứ tùy tiện xưng hô đi!"
Võ Hoàng bình thản: "Phương pháp đại chu thiên... Ta có thể truyền cho ngươi phương pháp 715 khiếu cùng với phương pháp vòng chuyển Thiên Môn! Kỳ thật không có gì quá khó, hợp khiếu thành một, nạp vào Thiên Môn, một khiếu Thiên Môn, phương pháp đại chu thiên tự nhiên sẽ thành!"
"Ngươi đã có chút tâm đắc nghiên cứu, quả thật chỉ cần bắt được trọng điểm là được, từ khi khai thiên tích địa tới nay, vô số người đã chết, vô số cường giả suy luận mới thí nghiệm ra phương pháp vận chuyển 720 khiếu, cho ngươi phương pháp 715 khiếu, nếu ngươi thật sự còn sống, vậy thì không lâu sau tự nhiên có thể suy luận ra số còn lại!"
Tô Vũ nhắc nhớ: "Nếu ta sống sót, chẳng lẽ tiền bối không truyền phương pháp 5 khiếu còn lại?
Lúc ấy cần gì ta nhọc lòng suy luận?"
"Cũng đúng!"
Võ Hoàng bình thản: "Tuy ta kém cỏi, nhưng có vài điều nói miệng không tính! Ngươi cứ sống sót đi đã!"
Ngay sau đó, một cỗ ý chí lực dao động truyền đến.
Trong mắt Tô Vũ hiện ra vài bức hình!
Đó là phương pháp vận chuyển Nguyên khiếu và Thân khiếu!
Tô Vũ nhìn thoáng qua, hướng mày nói: "Phải hợp nhất Thần khiếu, hiện tại Thần khiếu là 9 cái, Thân khiếu hợp nhất cũng cần pháp môn!"
Võ Hoàng lạnh lùng nói: "Tên ngu xuẩn! Thực lực ngươi mạnh hơn thì Thần khiếu tự nhiên sẽ hợp nhất! Sau khi hợp nhất, song khiếu nạp vào Thiên Môn, Thiên Môn trung chuyển, lấy Thiên Môn làm cơ sở, tự nhiên có thể hợp nhất Nguyên khiếu Thân khiếu, nhưng tiền đề là ngươi có thể vận chuyển 720 khiếu, ngươi cũng có thể thử vận chuyển không dựa vào trình tự ta cho, ta cũng muốn xem cảnh tượng Thiên Môn nổ tung trông Ị?
như thế nào Tô Vũ suy tư.
Sau đó hắn nhanh chóng nhớ kỹ phương pháp vận chuyển 715 khiếu huyệt, vị này quả là nói được làm được, chỉ cho 715 cái, Tô Vũ còn phải hợp nhất Thần khiếu rồi nạp vào Thiên Môn, rồi mới thử nghiệm phương pháp liên hệ 5 khiếu huyệt còn lại.
Tô Vũ từng thử làm thí nghiệm như vậy, lần ấy, một cái Thông Thiên khiếu mà khiến Tô Vũ bị thương hơn trăm lần!
Mà lần này là 720 khiếu huyệt, nếu phát nổ, chỉ sợ kết quả càng khủng bố hơn.
Thế nhưng Tô Vũ vẫn hài lòng mỉm cười.
Phương pháp đại chu thiên đã tới tay!
Đúng vậy, tuy không phải hoàn chỉnh nhưng cũng không sao, cùng lắm thì bị thương trăm lần, 5 khiếu huyệt không hoàn thiện, tính ra chỉ cần thí nghiệm 120 lần là được!
Không, là 119 lần!
Lần cuối cùng nhất định sẽ chính xác!
Tình huống xui xẻo nhất là nổ 119 lần, Tô Vũ cảm thấy hẳn là mình sẽ không xui xẻo đến vậy, biết đâu chỉ vài chục lần, thậm chí là 1 lần liền thành công?
Dù Võ Hoàng thật sự không cho công pháp kế tiếp thì cũng không sao.
Ít nhất mục tiêu khi tiến vào Tỉnh Vũ phủ đệ đã hoàn thành một cái.
Hơn nữa còn khá đơn giản.
Mà tiên đề là phải sống sót cái đã.
Nếu chết thì mọi thứ đều vô dụng.
Đúng lúc này, đại chiến đã tới đỉnh điểm, ầm một tiếng, một cánh cửa bay lên, trên cánh cửa đã xuất hiện vết nứt, Thông Thiên Hầu bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Có lẽ... Ta không nên lựa chọn như thế! Đông Thiên vương, ta có cơ hội đổi ý không?"
"Đương nhiên!"
Đông Thiên vương cười lớn, lão chỉ ước gì kẻ này mau cút đi! Y đầu phải thủ hạ của lão, ai quan tâm tới chuyện y trung thành hay không chứ? Cứ trực tiếp cút đi là được!
Thông Thiên Hầu chỉ tay: "Thấy chưa, quả nhiên ngươi đáp ứng rất thống khoái, kỳ thật ngươi muốn tính sổ sau chứ gì? ! Quả nhiên là thế, ngươi muốn giết ta!"
Ánh mắt Đông Thiên vương tối sầm.
Tên canh cửa này ngu dốt bẩm sinh đúng không?
Ta đã nói thế mà y vẫn vặn vẹo hiểu sai được.
Thôi, không thèm nhiều lời với chúng nữa, cứ giết sạch toàn bộ là xong.
Dù chính mình sẽ trọng thương!
Oanh!
Lại một trận nổ vang, trong hư không, đại đạo tung hoành va chạm lẫn nhau, Đông Thiên vương lấy một địch năm nhưng vẫn chiếm cứ thế thượng phong.
Không có đạo của Tiểu Bạch Cấu, mấy người kia không làm gì được lão!
Tô Vũ yên lặng quan sát, hồi lâu sau, hắn cắn răng quát: "Liều chết giết lão! Dù chết thì cũng phải khiến lão trọng thương, va chạm đại đạo của lão cho ta! Ta không tin 3 vị Thiên vương khác phát hiện đại đạo của lão suy yếu mà không nhân cơ hội giết chết lão! Dù chúng ta chết thì lão cũng không dám đi tìm 3 vị Thiên vương còn lại! Thiếu một người gánh vác đại đạo, 3 vị Thiên vương tự + Ú nhiên sẽ mạnh hơn Đông Thiên vương biến sắc.
Lão hừ lạnh một tiếng, không nói nhiều, Tô Vũ nói đúng, nếu trọng thương thì lão tuyệt đối sẽ không đi tìm 3 vị Thiên vương kia, làm vậy chẳng khác gì tự mình tới cửa tìm chết!
Nghe Tô Vũ chỉ rõ ra vấn đề, đám Thiên Nhạc đều hăng máu hơn, đồng loạt xông tới oanh kích đại đạo của Đông Thiên vương.
Trong hư không, đại đạo va chạm kịch liệt!
Dư uy cản quét thiên địa!
Toàn bộ tầng 7 hoàn toàn bị san phẳng, có quỷ mới biết có phải mông Võ Hoàng đang lộ thiên hay không, Tô Vũ không thèm nghĩ nữa, cũng không có ý nghĩa gì.
Biết đầu là xương chậu thì sao?
Oanh!
Người đầu tiên rời khỏi trận chiến là Vân Tiêu, sắc mặt Vân Tiêu trắng bệch, đại đạo run rẩy, đạo đã dung hợp cũng hơi nứt gãy, thân thể bị thương văng ngược ra, máu me khắp người.
Tô Vũ gian nan đi qua, kéo lại Vân Tiêu vẫn muốn tiếp tục lao vào vòng chiến, thở dốc nói: "Đừng chiến... Đại đạo của ngài không ổn, nhân lúc đại chiến đang diễn ra, hãy tranh thủ củng cố đại đạo, để xem có cơ hội bước vào Hợp Đạo hay không"
"Ta...
Sắc mặt Vân Tiêu tái nhợt, lộ vẻ không cam lòng, cả giận nói: "Nếu binh khí ở đây, lão không thể đả thương ta dễ dàng như vậy!"
Vân Tiêu phẫn hận lùi lại, rời khỏi chiến trường, cấp tốc chữa thương!
Có điều nàng chỉ e khi mình còn chưa chữa thương xong thì trận chiến này đã hạ màn.
Bởi vì ngay sau đó, Tỉnh Hồng cũng bị Đông Thiên vương đánh bay, trực tiếp lộ ra bản thể, thương thế thậm chí còn nặng hơn Vân Tiêu, đó là một yêu thú giống cá khổng lô, không, y chỉ có thân cá, còn đầu thì hơi giống cóc... Xấu thật!