Bên tai Tô Vũ chợt vang lên thanh âm Võ Hoàng:
"Ngươi nghĩ thoáng thật, bổn tọa thấy hứng thú với ngươi rồi đấy, ngươi không cầu bổn tọa giúp ngươi nữa à?"
"Không cần, nhân vật như Võ Hoàng muốn giúp thì tự nhiên sẽ giúp, không muốn thì hà tất phải cưỡng câu!"
Tô Vũ khẽ cười: "Huống chị, ta là Nhân Chủ, sao phải cầu ngươi làm việc? Vô duyên vô cớ tự hạ mặt mũi! Ta ra lệnh một tiếng, nếu ngươi nguyện chiến, vậy chiến, không muốn thì thôi! Ta tình nguyện đi cầu ngoại tộc, bởi vì bọn họ là tới hỗ trợ, còn Nhân tộc không chiến... Ta lại mở lời cầu xin... Ta hèn tới thế sao?"
Đúng vậy, hắn có thể cầu ngoại tộc hỗ trợt Đó là hỗ trợ!
Nhưng là Nhân tộc thì khác... Sao ta phải cầu ngươi?
Làm như ta chiến chư thiên là vì chính ta ấy, thực tế không phải là vì Nhân tộc ư?
Chẳng hạn như Lam Sơn Hầu, ta ra lệnh, ngươi thích thì nghe theo, còn ngươi không chịu thì thôi Không đáp ứng, không coi ngươi là Nhân tộc là được!
Võ Hoàng trầm mặc.
Tô Vũ không câu lão.
Hắn có thể cầu ngoại tộc hỗ trợ nhưng lại không cầu Nhân tộc xuất chiến, chiến thắng xong sẽ tính sổ, chiến bại thì cùng nhau xong đời!
Tô Vũ yên lặng nhìn chiến trường, bốn đầu đại đạo tung hoành va chạm lẫn nhau!
Đại đạo tiếp xúc lẫn nhau, thân thể không ngừng bị thương.
Người đầu tiên kiệt sức không phải Thiên Diệt mới vừa Hợp Đạo, mà là Thiên Nhạc vẫn luôn không rên một tiếng, ông chém giết thảm khốc nhất, sau một tiếng vang lớn, ông đã chặt đứt cánh tay Đông Thiên vương, nhưng lại bị cánh tay kia chấn cho nát thân thể!
Đầu Thiên Nhạc văng ra, Tô Vũ ho ra máu nhưng vẫn cố phi thân bay lên bắt lấy cái đầu có ánh mắt ảm đạm kia.
Thiên Nhạc mở mắt nhìn về phía Tô Vũ, lộ vẻ tiếc nuối và không cam lòng, có cả bất đắc dĩ, ông hé môi: "Ta... Không muốn phản bội... Ta là thuộc hạ của Văn vương... Ta đang thủ vững..."
Tô Vũ mỉm cười trấn an: "Không sao cả! Dù sao Giám Thiên Hầu cũng không phải Nhân tộc, phản bội là bình thường, nhưng ngươi là Nhân tộc, lão sư lại truyền thừa, đúng là rất khó lựa chọn.."
Dứt lời, Tô Vũ mang đầu ông trở về chỗ Tinh Hồng.
Giờ phút này, Đông Thiên vương mất một tay mà không hề khôi phục, tử khí dật tán kịch liệt, tiếng nói chuyện đi kèm tiếng thở dốc không thể che giấu, Tử Linh thở dốc là chuyện cực hiếm thấy, huống chỉ là cường giả như Đông Thiên vương.
"Tô Vũ... Các ngươi... Bại rồi!"
Đông Thiên vương nhìn về phía Thiên Diệt trọng thương, nhìn về phía Môn Hầu thủng lỗ chỗ, quát lớn: "Bổn vương thắng!"
Thiên Diệt cùng Thông Thiên Hầu chậm rãi lưi tới gần Tô Vũ, Thiên Diệt lấy tay lau miệng, nhưng máu vẫn không dừng được, hắn ho khan như muốn văng ra cả nội tạng, nhe răng nói: "Tô Vũ, chúng ta thua rồi, lão già này thật khó đối phó!
Khó trách lão đại cũng không dám trêu chọc, chỉ có thể đề phòng! Có lẽ lão đại cũng từng bị đánh!"
Đông Thiên vương bước tới gần, cười nói: "Ngươi nói đúng! Năm xưa Hồng Mông tới Đông vương phủ muốn ta bình ổn Tử Linh bạo động ở Trấn Linh vực, muốn giúp Hà Đồ tham chiến... Gia hỏa nực cười, kết quả đã bị ta đánh văng ra khỏi cửa.
Sau đó đương nhiên hắn không dám tới trêu chọc ta nữa!"
Thiên Diệt và Thông Thiên Hầu lui về phía sau, Thông Thiên Hầu bất đắc dĩ nói: "Cái kia... Ta muốn chạy, được không? Thật đấy, lần này không nói dối nữa, Đông Thiên vương, ngươi đừng giết ta, ta lập tức rời đi!"
"..).. e Tô Vũ không nhịn được mà nhìn về phía vị này, ngươi nghĩ gì vậy?
Nói thế là muốn kích thích Đông Thiên vương hay là đang nghiêm túc?
Mặc kệ là thật hay giả, dù sao Đông Thiên vương cũng nhất định bị kích thích!
Quả nhiên Đông Thiên vương lạnh lùng quát:
"Ngươi chết trước đi!"
Oanh!
Ba đại đạo lại va chạm, lần này thân thể Thiên Diệt lập tức hỏng mất, cuối cùng hắn đã không chịu đựng nổi nữa, ai oán gào lên: "Do ta không có đại bổng thôi nhé, không thì ta cho ngươi ăn gậy tới chết rồi!"
Sau tiếng chấn động lớn, Thiên Diệt bay ngược, chỉ còn lại khung xương khá hoàn chỉnh, được Hà Đồ bay lên đỡ lấy, Hà Đồ gõ gõ vào xương cốt hắn, khẽ cảm khái: "Thiên Diệt, xương cốt ngươi cứng thật đấy, à không, bị đánh rạn nứt rồi kìa!"
Giọng nói hữu khí vô lực của Thiên Diệt vang lên:
"Mọi người cùng nhau xong đời, lão tử vẫn có hy vọng sống lại, còn ngươi sẽ chết thật, vậy mà ngươi còn không biết xấu hổ trào phúng lão tử ư?"
Hà Đồ cười gượng: "Cũng đúng! Chúc mừng ngươi trước, chúc may mắn lần sau!"
"Thôi, khỏi chúc!"
Hai người trò chuyện, trước người Tô Vũ chỉ còn lại Thông Thiên Hầu.
Tô Vũ đeo vương miện, lại thay một bộ áo bào trắng sạch sẽ, sau đó choàng lên người áo choàng kim sắc, tay cầm Văn Mộ bia, Văn Minh Chí huyền phù trên không.
Tô Vũ cười nói: "Thông Thiên Hầu, ngươi cũng nói vài câu đi! Giờ khắc cuối cùng này phải để ta phong quang một chút! Ta là chủ nhân Nhân tộc, cũng là sát tỉnh vạn giới. Đông Thiên vương, giết ta là chuyện ngươi có thể tự hào cả đời này đấy!"
Đông Thiên vương kéo thân thể tàn phá lại gần hắn: "Có lẽ vậy! Quả thật, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên ta bị thương nặng như thế, các ngươi cũng có thể tự hào một phen trước khi chết!"
Lão nỡ nụ cười, có điều nụ cười này hơi vặn vẹo.
Đây là một trận chiến gian nan, nhưng lão đã thắng.
3 vị Hợp Đạo bị lão đánh tàn phế, hai vị chuẩn Hợp Đạo bị thu phục nhẹ nhàng, lúc trước còn đại chiến một hồi cùng Tô Vũ, lão một mình trấn áp toàn trường, trấn áp chư cường!
Một màn này có lẽ thật sự cả đời khó có thể quên.
Lão có chút bội phục khí độ của Tô Vũ, lão nói:
"Ta sẽ lưu ngươi toàn thây, được chứ? Ngươi cầu ta đi, ta sẽ cho ngươi toàn thây, để ngươi chết cũng có tôn nghiêm!"
"Sau khi ngươi chết, ta sẽ kể lại trận chiến ngày hôm nay cho vài người, nếu có cơ hội, có lẽ cũng đáng cho vạn giới tưởng nhớ... Nhân Chủ trong triều tịch lần thứ 10 bị ta giết chết!"
"Đúng rồi, có thể còn là chủ nhân cuối cùng của Nhân tộc cũng nên!"
Tô Vũ xua tay: "Thôi khỏi!"
Tô Vũ phủi trường bào, ngẩng đầu nhìn về phía lão: "Đến đây đi, lời nên nói đã nói xong rồi, cũng nên lên đường thôi!"
"Cũng tốt, ta sẽ tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng!"
Tốc độ của Đông Thiên vương cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn, cánh tay lành lặn còn lại đâm thẳng về phía trái tìm hắn!
Giờ khắc này, ánh mắt Tô Vũ có chút khác thường.
Khí tức bắt đầu biến ảo.
Trong đầu hiện ra cảnh tượng lúc trước, khi tiến vào nhà cũ của Văn vương, giờ khắc này hắn đang nghĩ, Tiểu Bạch Cầu quả thật rất tốt.
Hắn xin nó tinh huyết, Tiểu Bạch Cầu thống khoái đáp ứng, sau đó lại nói: "Một giọt chưa chắc đã đủ... Nếu ngươi mà chết, vậy chủ nhân và tiểu chủ tử phải làm sao? Hay là vậy đi, ta phong ấn một giọt trong cơ thể ngươi, trừ khi ngươi sắp chết, không thì không cần dùng! Ta sẽ thêm chút ý chí lực vào máu, nếu dùng thì chính là lúc ngươi sắp chết, như vậy ta sẽ lập tức đi cứu ngươi. Không cứu được thì ta sẽ đi cắn chết đám người xấu đó báo thù cho ngươi..."
Từng màn hiện lên trong đầu.
Tô Vũ tươi cười, vì sao... Các ngươi đều cảm thấy ta chỉ có một giọt tỉnh huyết của Tiểu Bạch Cẩu, thật kỳ quái!
Ta có nói là mình chỉ có một giọt sao?
À, có lẽ ta đã nói vậy thật, nhưng quan trọng là sao các ngươi lại tin ta?
Đại đạo của lão già kia đã rách nát, lúc trước Tiểu Bạch Cẩu không cắn được, nhưng giờ thì khác rồi.
Tiểu Bạch Cẩu không đến mức không cắn nổi một cái đại đạo rách nát chứ?