Lúc này tâm tình Võ Hoàng khá hơn lần trước nhiều, lão hào hứng bắt chuyện: "Ngươi dung bút đạo rồi phải không?"
"Đúng vậy"
"Không tôi"
Võ Hoàng lại hôi: "Ngươi dung bút đạo là để đối phó với ta?"
"Võ Hoàng lo xa rồi"
"Lo xa?"
Võ Hoàng khẽ cười: "Không sao, ta chờ ngươi. Ngươi không khống chế bút đạo thì khó mà đối phó được ta. Bút đạo rất mạnh, ta chưa chắc có thể địch lại ngươi. Kỳ thật... kết quả giống nhau mà thôi, không phải sao?"
Tô Vũ cau mày, có đạo lý!
Nhưng hắn có Thánh Hóa ấn, chưa chắc phải nắm giữ bút đạo thì mới có thể đối phó lão.
Dĩ nhiên độ dung hợp cao thì cũng có thêm hy vọng đối phó Võ Hoàng.
Tô Vũ nghĩ vậy, hắn bèn hỏi: "Vì sao năm xưa đám người Võ vương lại không giết ngươi?
Hắn là đám người Võ vương biết ngươi oán giận bọn họ, ngươi lại cường đại như thế, thả ngươi ra chưa chắc đã là chuyện tốt đối với Nhân tộc"
Võ Hoàng khinh thường: "Tô Vũ, có đôi khi ngươi thực ngu xuẩn! Thả ta ra nghĩa là gì?
Nghĩa là Nhân tộc đã rơi vào tình thế suy thoái. Không thể khống chế ta nữa thì nghĩa là Nhân tộc này chưa chắc đã có chủ nhân quy tắc. Nếu vậy... có khả năng Nhân tộc đã bị diệt hoặc sắp bị diệt, ta ra ngoài biết đâu sẽ lưu lại chút môi lửa thì sao?"
"Dù sao ta cũng là Nhân tộc. Giết phần lớn Nhân tộc, để lại những kẻ không bị đám người Thái Sơn ô nhiễm rồi tái thiết Nhân tộc, diệt sát cường địch vạn tộc, đó không phải cũng là một loại truyền thừa à?"
Lão nói: "Ngươi không hiểu nhưng đám Thái Sơn đều hiểu. Sự tỏn tại của ta không phải là để giúp kẻ như ngươi, hắn biết ta căm thù các ngươi nhưng chưa chắc ta phải diệt hết Nhân tộc, ít nhất là Nhân tộc vẫn có một chút cơ hội, đúng không?"
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Có lẽ đây chính là mục đích của Văn vương và Võ vương.
Võ Hoàng thoát ra, khi ấy hoặc là Nhân tộc không thể địch nổi hoặc là sắp diệt vong, một khi đã như vậy, dù Võ Hoàng giết tất cả truyền thừa của bọn họ thì vẫn còn Nhân tộc, có thể Võ Hoàng sẽ giữ lại một phần Nhân tộc rồi tạo ra tân Nhân tộc.
Có điều làm thế cũng xem như truyền thừa sao?
Có lẽ, bởi ngọn lửa truyền thừa vẫn chưa tắt!
Hắn là khái niệm chủng tộc truyền thừa của đám người Võ vương khác với suy nghĩ của Tô Vũ.
Giờ phút này Võ Hoàng đã thanh tỉnh hơn nhiều, cũng có thể thoải mái suy nghĩ nhiều hơn, ý nghĩ rất rõ ràng, lão nhìn thấu tâm tư đám người Thái Sơn, cũng không ngại nói thẳng ra: "Tô Vũ, hay ngươi từ bỏ đi! Đợi bổn tọa thoát ra được thì ta chỉ giết những kẻ có quan hệ với đám người Thái Sơn, giữ lại một nữa Nhân tộc, thế nào? Cường địch vạn tộc cũng sẽ do ta giải quyết"
Tô Vũ bình tĩnh hỏi: "Ngươi địch nổi không? Triều tịch trước, Bách Chiến vương cũng rất mạnh, đã có chiến lực tiếp cận chủ nhân quy tắc mà cũng xong đời, ngươi có thể địch nổi hơn trăm Hợp Đạo vạn tộc ư? Tuy ngươi là chủ nhân quy tắc, nhưng một mình ngươi có thể trấn áp hơn trăm Hợp Đạo sao?"
Võ Hoàng thành thật đáp: "Khó, chủ nhân quy tắc tuy rất lợi hại, có điều nếu đối phương liên thủ thì quả thật rất khó đối phó. Bất quá ngươi phải hiểu rằng, không có khả năng mãi mãi liên thủ, chẳng lẽ liên thủ cả đời, sống chết không rời nhau? Chỉ cần bọn họ tách ra thì với thực lực của ta, một lần giết vài ba vị Hợp Đạo, vậy sau 9 - 10 lần là đã đánh xong hết thảy bọn họ, xem như tất cả đều có thể giải quyết"
Đúng vậy, hơn trăm Hợp Đạo liên thủ, Võ Hoàng đương nhiên không địch lại nổi.
Dù có thể giết được không ít nhưng lão không cần thiết phải liều mạng.
Nhiều Hợp Đạo như vậy sao có thể liên thủ cả đời không xa rời được?
Bọn chúng mà tách ra, với thực lực của Võ Hoàng, lão âm thầm tập sát sẽ khiến bọn chúng thương vong dễ dàng.
Tô Vũ gật đâu, cười nói: "Xem ra ta hoàn toàn không cần nỗ lực, chỉ cần Võ Hoàng thoát vây thì ta liền có thể ngồi mát ăn bát vàng?"
"Không sai"
Võ Hoàng tươi cười gật đầu, Tô Vũ cũng mỉm cười nhìn lão: "Sau đó... Ta cũng chết ư?
Bị Võ Hoàng xử lý? Rồi cường giả thời kỳ này đều sẽ chết, bởi vì đều có truyền thừa thượng cổ. Thậm chí tu giả đều sẽ chết, bởi vì cũng có truyền thừa thượng cổ, đúng không?
Võ Hoàng không đáp.
Tô Vũ lắc đâu: "Thế thì thôi đi, tự ta cố gắng là được rồi. Võ Hoàng cũng đừng quá đắc ý, Võ Hoàng tuy rất mạnh nhưng vẫn không phải là vô địch. Nếu không thì Võ vương cũng không trấn áp được ngươi"
Sắc mặt Võ Hoàng lộ vẻ khó coi!
Tô Vũ lại nói: "Ngoài ra, ta đang nhất thống Tử Linh giới vực, trong Tử Linh giới có không ít Thiên vương, Võ Hoàng có thể đánh Hợp Đạo, vậy 5 - 6 vị cường giả Thiên vương thì sao?"
"Lần trước Đông Thiên vương bị giết tại đây, Võ Hoàng cũng thấy rồi, lão không phải kẻ yếu"
Võ Hoàng lạnh lùng nói: "Một đám nhãi nhép mà thôi. Tuy không yếu, nhưng nếu ngươi gom đủ 10 tên thì có thể tới chiến với ta, nếu không... vậy chỉ có thể bị ta giết"
10 vị cấp bậc Thiên vương còn chưa nhất định có thể thắng.
Tô Vũ âm thầm phán đoán thực lực Võ Hoàng, trong lòng cảm khái, quá mạnh!
Đó là lão còn bị phong ấn vô số năm.
Dĩ nhiên cũng có khả năng là Võ Hoàng đang nói dối, cố ý phóng đại thực lực của lão.
Tô Vũ không nói gì nữa, Võ Hoàng cũng im lặng, thân thể lão dần trổ nên rõ ràng.
Tử Linh quân chủ bị giết nhiều hơn, thực lực các trấn thủ tăng lên.
Không bao lâu sau, Tử Linh dã bị giết hết sạch.
27 vị trấn thủ, vốn có 6 vị cửu đoạn, 14 vị bát đoạn, 7 vị thất đoạn, trừ ban đầu để một vị thất đoạn thí nghiệm, sau đó đều là trấn thủ bát đoạn giết Tử Linh.
Giết xong tất cả Tử Linh bị bắt giữ, chỉ có 9 vị trấn thủ thăng cấp cửu đoạn.
Đến lúc này, có 15 vị Vĩnh Hằng cửu đoạn, 6 vị bát đoạn, 6 vị thất đoạn.
Muốn các vị còn lại tấn chức đến cửu đoạn thì ít nhất phải có 40 - 50 vị cường giả cấp bậc quân chủ.
Bắt giữ rất khó khăn!
Càng miễn bàn đến Hợp Đạo.
Muốn đến Hợp Đạo thì một người ít nhất phải giết một vị Hầu mới được.
Tô Vũ thở dài.
Thật khó!
Dưới trướng hắn có không ít quân chủ, giờ phút này cũng có không ít người tới đây, Tô Vũ không muốn dùng đến bọn họ, giết đám quân chủ này dĩ nhiên cũng có thể giúp trấn thủ thăng cấp, nhưng đó đều là thuộc hạ của hắn.
Tuy bọn họ chưa chắc đã thật sự quy thuận, nhưng Tô Vũ cũng không muốn giết người của mình để giúp các trấn thủ.
"Tiếp tục đi bắt giữ!"
Tô Vũ nghiêm mặt nói: "Phải bắt càng nhiều quân chủ càng tốt"
Dứt lời, Tô Vũ nghĩ tới gì đó: "Ta đi phóng thích khí tức sinh linh câu dẫn quân chủ chủ động ra ngoài"
Hắn mặc kệ, phải mau chóng giúp các trấn thủ tăng lên tới cửu đoạn rồi tính.
Còn Võ Hoàng, cứ kệ lão đi!
Tô Vũ truyền tống rời đi.
Mang theo đám Hà Đồ cùng các vị trấn thủ tiếp tục đi dọc Tử Linh thiên hà, Tô Vũ trực tiếp mở ra lớp che chắn tử khí, chủ động bại lộ sinh khí, quả nhiên một vài cường giả Tử Linh mới vừa sống lại từ trong Tử Linh thiên hà đều theo bản năng lao đến chỗ hắn.
Trí tuệ Tử Linh Hầu không thấp, Tử Linh quân chủ thì không được như vậy.
Cùng lúc đó.
Sâu trong Tử Linh thiên hà.
Các vị Tử Linh đã khôi phục phần nào linh trí đang cẩn thận hành tẩu dưới đáy sông, đi về phía một tòa cung điện được chế tạo từ xương khô, trong đại điện có một đạo khí tức Tử Linh cực kỳ cường hãn.
Giờ phút này, bốn phía dân dân hội tụ vài cường giả có trí tuệ.
Vừa sống lại liền có trí tuệ thường là có chiến lực Hợp Đạo.
Có Tử Linh âm lãnh khô khốc lên tiếng: "Kê nơi đây là thần thánh phương nào? Sao lại triệu tập chúng ta?"
"Ta là Thương Sơn Minh, không biết có ai còn nhớ ta hay không.."
Nghe vậy, có Tử Linh lâm vào trầm tư, hỏi lâu sau, một tồn tại cực kỳ cổ xưa mở miệng:
"Thương Sơn Minh, là chủ nhân Thương Sơn Minh tộc, nhiều năm trước đã bị Chiến vương Nhân tộc giết chết?"
Trong cung điện, Thương Sơn Minh hờ hững đáp: "Là ta"
"Ngươi sống lại rồi sao?"
Kê kia kinh ngạc: "Năm xưa trước khi ngã xuống, ngươi đã có thực lực tiếp cận chủ nhân quy tắc, nay sống lại ngươi còn mấy phần chiến lực?"
"Ngươi muốn thử không?"
"Bổn tọa không sợ ngươi"
Tuy nói vậy nhưng đầu Tử Linh nọ cũng có chút kiêng kị, còn sợ thì đúng là không sợ, dù sao cũng đã chết rồi, mới vừa sống lại, sao lại sợ hãi được?
"Thương Sơn Minh, ngươi triệu hoán chúng ta tới đây là muốn làm cái gì?"
"Các ngươi có cảm nhận được không? Ngoài thiên hà, đang có rất nhiều con dân bị giết"
"Không liên quan đến chúng ta"
"Các ngươi muốn ở mãi trong thiên hà này ư?"
"Không ổn sao? Tốt lắm mà, rất an tĩnh"
Đám Tử Linh bắt đầu giao lưu.
Trong Tử Linh thiên hà có không ít tuyệt thế cường giả.
Có kẻ sống lại từ trước mà lười ra ngoài, có kê gần đây mới vừa sống lại.