Rời khỏi Tinh Vũ phủ đệ, Tô Vũ dẫn theo một đám trấn thủ tiếp tục đi bắt giữ Tử Linh quân chủ.
Thần văn chữ "Kiếp" hơi nhảy lên, hắn lập tức thu liễm tất cả sinh khí, cau mày nhìn xuống Tử Linh thiên hà.
Gần đây động tĩnh quá lớn, bắt giữ đại lượng quân chủ sẽ không gây ra bạo động chứ?
Trong con sông này chôn giấu quá nhiều cường giả và thiên tài.
Khí tức sinh linh lại kích thích bọn họ thức tỉnh, có lẽ có không ít cường giả đã tỉnh táo.
Nhìn thoáng qua hơn mười vị quân chủ bị bắt giữ phía sau, hắn hít sâu một hơi, quyết định rút lui, tạm thời không bắt nữa.
"Đến Tinh Vũ phủ đệ"
Tô Vũ không nhiều lời, đánh hạ Bắc vương phủ đã rồi tính.
Trong Tử Linh thiên hà có cường giả chưa chắc đã là chuyện xấu, nếu Thiên vương không xuất hiện, chỉ có những kẻ thực lực bình thường, dù là Tử Linh Hầu thì Tô Vũ cũng có thể giải quyết, hắn còn hy vọng Tử Linh Hầu đi ra.
Nếu không hắn lo rằng không đủ cho nhóm trấn thủ thăng cấp.
Số Tử Linh Hầu dưới trướng Bắc vương cũng không đủ, hơn nữa nếu bị giết trong Tử Linh giới vực thì chẳng có tác dụng gì, tốt nhất là có thể bắt sống, mà bắt sống rất khó khăn, 14 vị Tử Linh Hầu, Tô Vũ cảm thấy bắt được 5 - 6 tên đã là may mắn.
Dù một tên đủ cho một vị thăng cấp thì cũng chỉ giúp 5 - 6 vị trấn thủ thăng cấp.
"Ta còn thiếu rất nhiều Tử Linh Hầu, nhưng không thể bắt hết trong một lần, nếu không sẽ rất phiền toái"
Tô Vũ mang theo các trấn thủ lần nữa tiến vào Tinh Vũ phủ đệ.
Võ Hoàng lại xuất hiện, Tô Vũ không để ý tới lão, hiển nhiên Võ Hoàng sẽ không quấy rỐI.
Lão còn ước gì đám người của Tô Vũ giết nhiều một chút, giúp lão tiêu hao càng nhiều lực lượng phong ấn càng tốt.
Tử Linh không ngừng bị giết.
Trấn thủ cũng không ngừng thăng cấp.
Đến khi chân của Võ Hoàng chính thức hiện ra thì toàn bộ 27 vị trấn thủ đều đã thăng cấp.
Võ Hoàng tươi cười xán lạn.
Bây giờ hư ảnh của lão đã có cả chân chứng tỏ phong ấn đã bị giải rất nhiều.
Lão thích như vậy!
Thích nhìn Tô Vũ phẫn nộ nhưng không có biện pháp làm gì!
Lão rất chờ mong, hi vọng Tô Vũ tiếp tục mang Tử Linh tới đây giết.
Tô Vũ cảm thấy cũng đã tới lúc nên rời đi, trước khi đi, hắn chợt quay đầu lại, dùng giọng điệu chế giễu hỏi: "Võ Hoàng, mông ngươi dùng để trồng hoa, mở ra thông đạo Tử Linh, ta tò mò không biết ngươi là nam hay nữ, nếu là nam... chẳng lẽ tiểu lão đệ của ngươi bị chế tạo thành phòng hội nghị? Hay là cung Nhân Hoàng? Chà chà, thật ghê tởm, sợ thật đấy!"
Vừa dứt lời, Tô Vũ đã lập tức dẫn người truyền tống rời đi.
Võ Hoàng thoáng sửng sốt, tức khắc sau, lão phẫn nộ rít gào: "Tô Vũ, bổn tọa mà ra ngoài, ta sẽ giết ngươi đầu tiên!"
Khốn kiếp!
Khinh người quá đáng!
"Thái Sơn, ta nhất định phải giết ngươi!"
Võ Hoàng cực kỳ điên cuồng, cực kỳ phẫn nộ!
Mà Thông Thiên Hầu thì đã sớm bỏ chạy, Võ Hoàng lại nổi điên rồi.
Tô Vũ luôn không hé răng là để chờ một khắc cuối cùng ra một đòn trí mạng.
Thế thì ai mà nhịn được?
Thông Thiên Hầu nhanh chóng chạy trốn tới tầng 8, không thể ở lại phía dưới nữa, kỳ thật y muốn nói cho Tô Vũ biết rằng không phải đâu, ngươi hiểu lầm rồi, nhưng nghĩ lại thì thôi, không nên nói, Nhân Chủ quá nhỏ mọn!
Toàn bộ 27 vị trấn thủ đã thăng cấp cửu đoạn.
Trước khi đi, hắn còn kích thích Võ Hoàng một chút, Tô Vũ chỉ ước gì tên kia bị kích thích phát điên.
Sau khi gia hỏa này thanh tỉnh, lão còn học được việc chọc tức Tô Vũ.
Đấu thì đấu, ai sợ ai?
"Ha"
Sau khi truyền tống ra ngoài, Tô Vũ cười lạnh một tiếng.
Tuy rằng Võ Hoàng rất cường đại, nhưng lão phải ra được cái đã, không ra được thì hắn không thèm sợ lão.
Mọi người xung quanh không biết Tô Vũ đã làm gì, giờ phút này bọn họ đều nghi hoặc, hình như Tô Vũ đang rất vui vẻ, mà cũng có vẻ hắn không vui lắm.
Thật phức tạp!
Hà Đồ mặc kệ, nhanh chóng nói: "Bệ hạ, đám người Sơn Khải đều đã thăng cấp, bây giờ chúng ta đi khai chiến với Bắc vương đúng không?"
Hiện tại đánh Bắc vương thì tuyệt đối có thể thắng, có điều không biết trước được tổn thất sẽ là bao nhiêu.
Tô Vũ muốn các trấn thủ thăng cấp trước đương nhiên là vì hy vọng diệt sạch đối phương mà không tổn thất gì, nhưng một khi đã chiến thì không ai có thể nói trước kết quả sẽ ra sao.
Tô Vũ không nói chuyện, hắn đang nhìn Tử Linh thiên hà.
Hắn đã cảm nhận được nguy cơ.
Tô Vũ không ngốc, hắn biết bên trong có Tử Linh Hầu xuất hiện, có lẽ là đang chờ đợi, một khi khai chiến với Bắc vương, có khả năng bọn họ sẽ xuất hiện nhặt tiện nghi.
Cụ thể có bao nhiêu thì hắn không rõ.
"ĐiP Tô Vũ không nhiều lời.
Trong nháy mắt, một đám người bay đến bờ bên kia Tử Linh thiên hà, khí tức cường đại rung chuyển, quả thật lúc này trong Tử Linh thiên hà phía dưới có Tử Linh Hầu đang giám thị bọn họ.
Tô Vũ có cảm thụ mơ hồ, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, muốn chiếm lợi từ ta à?
Nằm mơ đi!
Trong đám người, Hà Đồ nhận được truyền âm từ Tô Vũ bèn lẳng lặng rời đi, bay đến Hồng Mông thành.
Bắc vương càng lúc càng bất an.
Đáng chết, hắn ta có cảm giác hình như Tô Vũ lại về rồi!
Bắc vương cấp tốc bay lên cao, nhìn về phía khu vực Tử Linh thiên hà của Bắc vương vực, tức khắc sắc mặt liền biến đổi, hắn ta lầm bẩm: "Trấn thủ"
Đúng thế, hắn đã nhìn thấy không ít trấn thủ.
Lúc bấy giờ một đám Tử Linh Hầu cũng bay ra nhìn về phía bên kia, nơi xa, một đạo kim quang lóe sáng, đó là Tô Vũ.
Đám Tử Linh Hầu biến sắc.
Tô Vũ dẫn trấn thủ tới đây ư?
Bắc vương vội trấn an: "Đừng lo lắng! Đám trấn thủ đã Hợp Đạo không tới, Hồng Mông cũng sẽ không tùy tiện rời khỏi cổ thành, bên đó chỉ có một vài trấn thủ Vĩnh Hằng mà thôi"
Đừng sợ!
Hắn ta cố gắng trấn an đám Tử Linh Hầu dưới trướng, đừng lo lắng, không sao đâu.
Nhưng chính hắn ta lại cực kỳ bất an!
Hình như đám trấn thủ này đã cường đại hơn trước, tuy rằng không địch lại Hợp Đạo, nhưng mấy người liên thủ thì cũng có thể chống đỡ một vị Hợp Đạo.
Phiền toái rồi!
Tô Vũ điên rồi đúng không?
Mang trấn thủ đi như vậy mà không sợ ngoại giới phát hiện?
Hay là đám ngu ngốc ngoại giới không biết Tô Vũ đã thành công thay đổi trấn thủ?
Hắn ta chỉ có thể nghĩ đến đáp án này.
Nếu không nhiều trấn thủ rời đi cùng lúc như vậy gần như là không có khả năng.
"Có lẽ phải chạy trốn thôi"
Kỳ thật trong lòng Bắc vương hiểu rõ, hắn ta có chút bất đắc dĩ, có chút ảo não.
Không được thì đành bỏ chạy!
Bằng không chờ Tô Vũ dẫn người tới đây thì muốn trốn cũng khó thoát.
Đâu chỉ mình Bắc vương nghĩ thế, kỳ thật mười mấy vị Tử Linh Hầu dưới trướng cũng không ngốc.
Giờ phút này bọn họ đều ôm lòng đào tẩu.
Nơi xa, giọng nói của Tô Vũ chợt vang lên, truyền khắp thiên địa: "Còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống cự sao? Lệnh tru hạng người phản nghịch vẫn còn hiệu lực. Bắc vương, hiện tại ngươi tự tán đại đạo thì vẫn còn cơ hội, một khi ra tay, ngươi chắc chắn sẽ phải chết"
Thanh âm vang dội khắp Bắc vương vực.
Trong Bắc vương vực, đám quân chủ có linh trí đều vô cùng sợ hãi.
Bên kia, giọng nói lạnh lùng của Nam vương truyền đến: "Bắc vương, còn không mau đầu hàng? Muốn chết hết sao?"
Bắc vương có cảm giác cùng đường bí lối.
Hắn ta nhìn thoáng qua Tử Linh Hầu bên cạnh, lại nhìn các quân chủ phía dưới, kỳ thật hắn ta vẫn còn cơ hội.
Xét theo thực lực thì Nam vương rất khó đuổi bắt được hắn, hắn có thể chạy trốn tới Tử Linh thiên hà, không thì chạy đến Quy Khư chi địa cũng được, thực lực hắn ta không yếu, dù chạy trốn tới Quy Khư chi địa cũng chưa chắc sẽ có vấn đề gì.
Tô Vũ căn bản không muốn huyết chiến cùng hắn ta, chỉ muốn dùng binh lực cường đại ép hắn ta đầu hàng hoặc là cường thế san bằng Bắc vương phủ, không muốn bản thân tổn thất quá lớn.
Bất quá... Phải trốn ư?
Rời khôi Bắc vương phủ - nơi hắn đã dành tâm huyết nhiều năm, làm một Tử Linh vô tri lưu lạc tứ phương?
Sinh thời đã từng là như thế.
Bây giờ sau khi chết vẫn phải lưu lạc sao?
Bắc vương nghiền ngẫm quan sát Tử Linh thiên hà hỏi lâu, bỗng nhiên hắn ta mỉm cười.