Lúc bấy giờ, Tô Vũ đã gia nhập cuộc chiến, lao tới tấn công Thương Sơn Minh.
Bất quá Nam vương vừa thấy Tô Vũ đánh tới thì liền truyền âm can ngăn: "Đừng giết nữa, nếu tiếp tục thì kẻ sống lại không phải chỉ là Tử Linh Hầu và Thiên vương nữa đâu.
Ta đã cảm nhận được thực lực mình đang không ngừng tiến bộ rất nhanh"
Thực lực tiến bộ là chuyện tốt!
Chứng tỏ đã giết quá nhiều, đại đạo có thêm chỗ trống đủ để ra đời một cường giả cấp bậc Nhân vương.
Khí tức của đám Tử Linh quân chủ do Tô Vũ dẫn dắt cũng đang cường đại hơn hẳn.
Nam vương lại truyền âm tiếp: "Đừng giết nữa, đưa ấn ký Tử Linh Hầu cho thuộc hạ của ngươi ăn để thăng cấp rồi chiếm cứ đại đạo đi. Có thể thăng cấp thì nhanh thăng cấp bổ khuyết chỗ trống. Bảo sinh linh rút lui, chúng ta sẽ cầm chân kẻ này, tạm thời không giết"
Giết Thương Sơn Minh xong sẽ có khả năng kích thích một tồn tại siêu việt cấp bậc Thiên vương ra đời.
Sắc mặt Tô Vũ khẽ biến, hắn đã hiểu, vội quát: "Hội hợp! Sinh linh rút lui!
Dứt lời, phía sau, một vài trấn thủ tập hợp, có người vừa đuổi giết Tử Linh Hầu mới sống lại, có người giữ Tử Linh ấn ký đưa qua cho Tô Vũ, hắn liền ra lệnh: "Đưa Tử Linh ấn ký cho Hà Đồ"
"Hà Đồ, nhanh thăng cấp Hợp Đạo đi"
Cố gắng chiếm cứ địa bàn cho ta.
Hắn lại hô: "Lam Sơn, cắn nuốt tất cả, nghĩ cách tiến vào lĩnh vực Thiên vương"
Lam Sơn quá ngu ngốc, ăn Đông Thiên vương rồi ăn Tây Thiên vương, trước đó còn ăn không ít ấn ký Tử Linh Hầu, kết quả lại chỉ mạnh hơn Hầu bình thường một chút, không đạt nổi tới cấp bậc Thiên vương.
Lam Sơn Hầu không nghĩ quá nhiều, cho ta ăn nữa à?
Nàng hơi ngượng ngùng.
Thôi, bệ hạ đã nói vậy thì ta cứ ăn chút đi.
Hà Đồ mơ hồ hiểu, y nhìn Tô Vũ, trong lòng hơi chấn động, cũng không nhiều lời, nhanh chóng cắn nuốt Tử Linh ấn ký.
Vừa cắn nuốt, y vừa nói: "Tên ngốc Hạ Thần kia chạy rồi, nếu không hắn cũng có thể nhân cơ hội Hợp Đạo.."
Hà Đồ còn chưa dứt lời, đại đạo nơi xa đột nhiên rung lên.
Tô Vũ ngạc nhiên nhìn thoáng qua vị trí mới có dị động.
Lễ nào là Hạ Thần?
Ông Hợp Đạo rồi sao?
Cùng lúc đó.
Nơi xa xôi có thể xem là địa bàn Quy Khư chi địa, trong một tòa phủ đệ, Hạ Thần đã thăng cấp.
Thăng cấp rất nhẹ nhàng!
Ông cũng không ngờ hôm nay sẽ nhẹ nhàng như vậy, tu luyện một chút liền thăng cấp.
Bên kia, Lưu Hồng kinh ngạc, sau đó khí tức trên người chợt lóe lên rồi biến mất, cổ quái nói: "Bên ngoài lại đánh nhau à? Sao ta có cảm giác mình dung đạo nhanh hơn rất nhiều?"
"Tử Linh đại đạo chấn động?"
Nghe Lưu Hồng lẩm bẩm, Hạ Thần bèn hỏi: "Tình huống của ngươi là như thế nào?"
Lưu Hồng đau khổ than thở: "Ta mới vừa dung đạo không lâu, có điều mực đạo này hơi hố người"
"Hảẩ?
Lưu Hồng bất đắc dĩ đáp: "Hình như ta bị tính kế rồi, mực đạo... đang ăn mòn Tử Linh đại đạo. Đây có thể là biện pháp của Văn vương dùng để đối phó Tử Linh đại đạo, kẻ nhỏ yếu như ta sao có thể tranh phong cùng Tử Linh đại đạo chứ?"
Gã cũng buồn bực.
Còn hố hơn tưởng tượng rất nhiều.
Mực đạo rất mạnh nhưng có chút đặc tính Tử Linh, nó muốn xâm chiếm Tử Linh đại đạo.
Văn vương quá hố, lẽ nào y muốn chuẩn bị cho người khác nắm giữ mực đạo để tranh đấu với Tử Linh đại đạo?
Chính bản thân y còn chưa chắc đã làm được.
Lưu Hồng bất lực!
Thật sự là đánh giá ta quá cao rồi, nếu biết sớm thì ta đã đưa thứ này cho Tô Vũ để kẻ điên kia đánh một trận với Tử Linh đại đạo.
Còn nữa, hôm nay dung đạo đơn giản hơn rất nhiều, là vì Tử Linh đại đạo rung chuyển à?
Có phải Tô Vũ làm không?
Trừ Tô Vũ, gã không thể nghĩ đến ai khác.
Tô Vũ không quản nhiều về chuyện nơi xa có người Hợp Đạo.
Dù kẻ đó có phải là Hạ Thần hay không cũng không sao cả.
Giai đoạn hiện tại, một Hợp Đạo không thể gây nên sóng gió gì.
Ở Tử Linh giới vực, Tô Vũ còn tự tin hơn khi ở sinh linh giới.
Lúc bấy giờ Tô Vũ đang nhìn tồn tại cường đại trước mặt, không biết kẻ này là ai, hẳn là mới vừa sống lại, Tô Vũ đang tự hỏi đầu óc gã có tốt không?
Nếu là tên ngốc thì có lẽ sẽ có lợi! Đặc biệt là một gia hôa rất lợi hại mà đầu óc không tỉnh táo thì càng tốt!
Có lẽ thực lực đối phương hơi yếu hơn Thiên vương một chút, nhưng cũng không kém nhiều, ít nhất nãy giờ vẫn đánh bất phân thắng bại với lão Quy.
Có điều sau khi Nam vương gia nhập cuộc chiến thì gã đã bị áp chế.
Nam Thiên vương liên thủ cùng lão Quy thì hiển nhiên phải trấn áp được gã.
Giờ khắc này, Thương Sơn Minh không ngừng rít gào.
Đáng chết!
Vì sao lại như vậy?
Vì sao Bắc vương phải trốn?
Nhân tộc lấy đâu ra nhiều cường giả như thế?
Dù đám người Đại Tần vương đã bắt đầu rút lui, nhưng đám trấn thủ cộng thêm Hầu dưới trướng Nam vương cũng vô cùng cường đại, không ngừng có Tử Linh Hầu sống lại bị giết hoặc bị bắt.
"Ngươi tên là gì?" Tô Vũ hồi.
Thương Sơn Minh đang chống đỡ hai đại cường địch, nghe thế liền tức giận quát: "Bổn tọa là Thương Sơn Minh, tiểu bối, ngươi muốn thế nào?"
Thương Sơn Minh!
Không quen biết!
Bất quá lão Quy lại biết, lão ngạc nhiên hỏi: "Thương Sơn Minh? Chủ nhân Thương Sơn Minh tộc? Khi xưa ngươi từng tiếp cận cảnh giới chủ nhân quy tắc, sao giờ lại yếu quá vậy?"
"Yếu ư?"
Thương Sơn Minh nhất thời không nói nên lời, đúng là yếu, ít nhất là yếu hơn khi còn sống.
Nhưng sao không nghĩ đến việc hiện tại lão phải đối mặt với hai vị cường địch đi?
Má nó!
Lão Quy với Nam Thiên vương, có kẻ nào mà không phải là cường giả đỉnh cấp chứ?
Ta yếu lắm sao?
Gã nghẹn khuất, lúc trước ở đáy sông, một mình ta đánh được 4 - 5 vị Hầu đấy.
Tô Vũ cảm thấy gã không quá thông minh, hắn cười hỏi: "Ngươi muốn chết hay muốn sống?"
"Là sao? Ngươi muốn nhục nhã bổn tọa à?" Thương Sơn Minh rống giận!
Tô Vũ lắc đầu: "Không phải. Mà là ta đang cho ngươi đường sống. Thấy 27 vị Vĩnh Hằng phía sau ta không? Ta lựa chọn địa điểm, nếu ngươi có thể đánh bại bọn họ thì ngươi sẽ có cơ hội sống sót, nếu không thể đánh bại... Vậy thì chết thôi. Dĩ nhiên vì ngươi là cường giả Tử Linh cấp bậc Thiên vương nên ta phải hạn chế ngươi một chút, tiến vào một nơi không thể rút tử khí ra tác chiến, nếu ngươi nguyện ý, ngươi sẽ có cơ hội đánh cược một lần"
Thương Sơn Minh hừ lạnh một tiếng, ta không tin!
Gã nhanh chóng chui vào đáy sông, gã muốn trốn chạy.
Giờ phút này trên trán Tô Vũ lại hiện lên Thiên Môn, trong nháy mắt Thiên Môn mở ra, một tia sáng bắn vào Tử Linh trưởng hà, thậm chí còn chiếu rọi đáy sông, tất cả đều nhìn thấy bóng dáng Thương Sơn Minh đang đào tẩu.
Lão Quy lập tức hóa thành bản thể lao theo.
Rùa đen vốn am hiểu thủy chiến.
Thương Sơn Minh vốn muốn chạy trốn từ đường dưới thiên hà, thế nhưng có Tô Vũ phía trên làm bại lộ hành tung gã, lão Quy thì đuổi sát truy giết, Nam vương trấn áp phía trên mặt sông, gã có thể trốn bằng cách nào?
Một lát sau, Thương Sơn Minh bị đánh tới nỗi mình đây thương tích.
Thương Sơn Minh không nhịn được nữa, gã muốn thoát khỏi đáy sông, giờ phút này không ngừng có cường giả hội tụ đến đây, Tử Linh sống lại đã ít đi sau khi đảm người Đại Tần vương rời đi.
Mười mấy vị Tử Linh Hầu bị giết một nửa, còn lại hoặc là hoàn toàn cắt đứt liên hệ đại đạo trốn vào đáy sông, hoặc là trực tiếp bị trấn thủ bắt lấy.
Có vài Tử Linh Hầu nhanh chóng quyết định từ bỏ lực lượng đại đạo, lên vào sâu trong thiên hà chạy trốn.
Làm vậy vừa có lợi lại vừa có hại.
Lợi là mọi người không tìm thấy bọn họ, hại là một khi bị tìm thấy, bọn họ muốn liên kết đại đạo thì không thể hoàn thành trong nháy mắt, lúc này kê đó chỉ có lực lượng Nhật Nguyệt, chỉ cần bị cường giả bắt được cơ hội thì dù là Tử Linh Hợp Đạo, trấn thủ Vĩnh Hằng cũng có thể giết ngươi.
Vẻ mặt Thương Sơn Minh hết sức bi ai, vì sao tình cảnh lại thành thế này?
Bắc vương hại ta!
Súc sinh!
Gã nghĩ lại đề nghị ban nãy của Tô Vũ, tuyệt vọng hỏi: "Nếu bổn tọa thắng bọn họ thì thật sự có thể sống sót ư?"