Thương Sơn Minh tuyệt vọng hỏi: "Nếu bổn tọa thắng bọn họ thì thật sự có thể sống sót tư?"
Tô Vũ mỉm cười: "Đương nhiên. Ngươi có thể đánh cược một phen. Nếu không tin ta thì ngươi sẽ lập tức bị giết; Nếu tin, ngươi mà đánh thắng thì khả năng sống sót sẽ rất lớn?"
Dứt lời, Tô Vũ nhìn về phía các trấn thủ, hít sâu một hơi: "Dù hiện tại gã đã bị thương thì gã vẫn rất mạnh. Theo lý thuyết, các ngươi liên thủ thì có thể so với 9 vị Hợp Đạo, 9 vị Hợp Đạo có thể đánh chết gã... Nhưng sự thực không đơn giản như vậy. Một khi vài người trong các ngươi bị giết thì e rằng sẽ có khả năng toàn quân bại trận"
Tô Vũ nhìn bọn họ: "Chư vị nguyện ý quyết chiến sinh tử với gã một phen không? Nếu không muốn, vậy để Trấn Linh tướng quân giết gã luôn"
Giờ phút này Thương Sơn Minh cũng lộ vẻ khát vọng.
Đối chiến 27 vị Vĩnh Hằng tuy đều rất mạnh nhưng chỉ là Vĩnh Hằng cửu đoạn, thực lực chênh lệch quá lớn với gã, không thể thật sự tính là 9 vị Hợp Đạo.
Những người này chênh lệch không lớn với cường giả mới vừa bước vào Hợp Đạo, bất quá có thể ngăn cản bọn họ không có nghĩa là ngăn cản được gã.
Bây giờ gã chỉ có thể liều một lần.
Đây là lần đầu tiên lộ diện, gã nghĩ thực lực mình rất mạnh, có hy vọng xưng bá Tử Linh giới vực, nào biết còn chưa rời sông thì đã bị vây bắt.
Lúc này, lão Quy cũng sốt ruột nhìn quanh một vòng.
Lão hiểu ý Tô Vũ.
Tự mình đánh một tôn Thiên vương, những người này đều vượt cấp mà chiến, hơn nữa còn là vượt mấy cấp, ban thưởng tuyệt đối sẽ không ít, thậm chí rất có thể sẽ làm 7 - 8 vị thậm chí là nhiều người hơn cùng thăng cấp Hợp Đạo.
Dù là quân chủ hay Tử Linh Hầu bắt giữ được, mọi người ra tay thì chỉ xem như ăn hôi, giết chúng sẽ không được quy tắc ban thưởng quá nhiều.
Tình huống lúc trước chính là như thế.
Giết 70 - 80 vị quân chủ mà chỉ làm 21 vị vô địch thăng cấp cửu đoạn, trong đó có không ít kẻ bản thân vốn đã là thất bát đoạn, ban thưởng như vậy thật sự rất ít.
Nguy hiểm đương nhiên là phải có!
Có trấn thủ nghiêm mặt nói: "Chiến đấu không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Nếu Nhân Chủ đã tạo ra cơ hội tốt như thế vì chúng ta, chúng ta cũng muốn lĩnh giáo chiến lực Thiên vương một chút"
Tất cả kéo đến Tinh Vũ phủ đệ rồi đánh.
Cắt đứt nguồn tử khí của đối phương.
27 người đánh một người.
Tình huống như vậy đã xem như thế cục rất tốt, nếu liên thủ mà vẫn không đánh chết được Thương Sơn Minh, vậy thì 27 vị trấn thủ đều đi dung binh đạo có vẻ quá mức yếu ớt!
"Các ngươi nguyện ý ư?"
"Nguyện ý"
Sơn Khải cười nói: "Nhân Chủ, có thể có cơ hội như này, mọi người đều rất vui"
"Còn có một chuyện. Chúng ta đều là tướng sĩ thời thượng cổ. Nếu Nhân Chủ đã sáng tạo cơ hội cho chúng ta, thế thì xin ngài hãy cho chúng ta lựa chọn càng tốt hơn đi"
"Cái gì?"
Tô Vũ nghi hoặc, muốn ta đánh Thương Sơn Minh trọng thương rồi mới đưa cho các ngươi đánh à?
Sơn Khải đề nghị: "Lân này Nhân Chủ không cần truyền tống đến đó, kể cả lão đại và Nam vương cũng thế. Hãy để 27 người chúng ta với Thương Sơn Minh quyết đấu sinh tử thôi. Ai thắng, người đó mới có tư cách ra ngoài"
Tô Vũ cau mày.
Ta chỉ muốn các ngươi lấy được nhiều ban thưởng hơn, không phải bảo các ngươi đi chịu chết.
Sơn Khải lại nghiêm túc nói: "Nhân Chủ, có vài thời điểm không phải có đủ lực lượng quy tắc thì nhất định có thể Hợp Đạo. Cần phải cảm ngộ sinh tử. Lâu lắm rồi chúng ta không chiến đấu sống mái một trận. Đám người Thiên Diệt cũng phải trải qua trận chiến sinh tử thì mới có thể Hợp Đạo, chuyện này không phải chỉ cần đủ lực lượng quy tắc là thuận lợi thăng cấp như Nhân Chủ tưởng tượng"
"Nếu các ngài cùng đi theo, chúng ta sẽ nghĩ rằng không sao cả, thua cũng không sao, Nhân Chủ và lão đại sẽ không để chúng ta chết, chúng ta không sợ... không phải như » vậy.
Sơn Khải lắc đâu: "Làm thế bọn ta sẽ rất khó có hy vọng thăng cấp. Bởi vì bọn ta chỉ hấp thu lực lượng quy tắc, không có pháp tắc đại đạo, không có cảm ngộ sâu sắc, Hợp Đạo như vậy... Dù thật sự thành công thì cũng chỉ là kẻ yếu, hệt như đám Hợp Đạo tam thân pháp"
Sơn Khải lại nói thêm: "Trấn Linh quân là đệ nhất quân dưới trướng Cung vương, có thể địch được cường quân dưới trướng chư vương khác, thậm chí còn mạnh hơn.
Chúng ta là quân sĩ chứ không phải hài tử. Nhân Chủ, nếu chúng ta chết trận thì đó là vì thực lực không bằng người. Khi đó Nhân Chủ cũng không cần giết Thương Sơn Minh, chỉ cần gã nguyện đi theo Nhân Chủ, Nhân Chủ đặc xá tội lỗi của gã đi, ta nghĩ gã cũng sẽ nguyện ý cống hiến vì Nhân Chủ"
Kiến nghị của Sơn Khải nhất thời làm Tô Vũ không thể đưa ra quyết định.
Đây không phải kết quả hắn muốn!
Hắn lo rằng những người này sẽ bị giết, như thế thì quá lỗ vốn.
Hắn mất bao công sức mới giải phóng được 27 vị trấn thủ, nếu bị Thương Sơn Minh đánh chết tại đây, vậy mọi ưu thế hắn xây dựng lúc trước đều không còn sót lại chút gì, hơn nữa thiếu đi những người này thì về sau muốn chinh phạt thượng giới sẽ cực kỳ khó khăn.
Sơn Khải biết hắn do dự, nửa quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: "Vũ Hoàng, chúng ta đều muốn chiến! Chúng ta cũng biết Vũ Hoàng đã trả giá cực lớn để giải cứu chúng ta, nhưng... Nếu không liều chiến, không thực sự trải nghiệm sức mạnh của Thiên vương thì e rằng chúng ta khó có thể địch nổi Hầu thượng cổ. Mà nay đối thủ chỉ là Tử Linh Hầu, thủ đoạn còn chẳng nhiều bằng sinh linh Hầu"
"Thượng giới có rất nhiều cường giả, bọn họ đều là cường giả chinh chiến vô số năm tháng. Vũ Hoàng muốn có được 27 kẻ yếu chỉ có thể chiến Hợp Đạo tam thân pháp hay là 27 vị cường giả kiêu dũng thiện chiến chân chính, có thể chiến Hợp Đạo dung binh đỉnh cấp?"
Y đang hôi Tô Vũ, ngươi muốn cái gì?
Là một đám kẻ yếu ba Hợp Đạo đánh một Hợp Đạo thượng giới ư?
27 Hợp Đạo chỉ có thể đánh 7 - 8 cường giả Hầu thượng cổ, cùng lắm là như vậy, bởi vì thời gian bọn họ thăng cấp Hợp Đạo quá ngắn, nhiều năm không chiến đấu, thiếu kinh nghiệm chiến đấu ở cấp bậc này, cảm ngộ đại đạo không đủ sâu sắc.
Trước đó, Tô Vũ quả thật không nghĩ tới điều Sơn Khải nói.
Đúng vậy, hắn không suy xét đến điều này!
Hắn nghĩ chỉ cần bọn họ thăng cấp Hợp Đạo xong thì đều sẽ mạnh như đám người Thiên Diệt.
Trên thực tế hắn đã xem thường Thiên Diệt rồi.
Thiên Diệt đánh nhau không thắng không có nghĩa là hắn yếu, thực ra hắn rất mạnh, chỉ là toàn gặp phải đối thủ là cường giả đỉnh cấp mà thôi.
Giờ phút này lão Quy cũng biến sắc, thấy lão muốn nói chuyện, Sơn Khải liền khoát tay ngăn lại: "Lão đại, chúng ta không phải là hài tử. Chúng ta là tướng sĩ. Trấn Linh quân chúng ta tuy đã lâu không chiến đấu, nhưng hôm nay có lẽ chúng ta là đội quân duy nhất thành lập từ thời thượng cổ"
"Nếu Vũ Hoàng chỉ cần một đám Hợp Đạo phế vật, vậy chúng ta sẽ cậy nhờ các ngài đi vào theo, nếu không thắng được, lão đại có thể nhúng tay"
Nghe thế, sắc mặt lão Quy tối sầm xuống.
Nhất là thấy Tô Vũ lộ vẻ chân chờ thì càng khiến lão khó xử.
Lão Quy nhìn bọn họ một lát, rồi lão cười khổ: "Sơn Khải, ta biết ngươi thích ganh đua với Thiên Diệt..."
"Tướng quân"
Sơn Khải đột nhiên gầm lên: "Ta là tướng sĩ, ta không ganh đua với Thiên Diệt. Những gì ta nói đều không phải đang ganh đua, ta chỉ đang hỏi Vũ Hoàng, ngài muốn một đội quân Hợp Đạo tinh nhuệ hay là một đội quân chỉ có Hợp Đạo yếu kém nhờ người nuôi nấng?"
Y không ganh đua!
Sắc mặt lão Quy biến ảo, lão rất sốt ruột, lão không muốn như vậy, đây không phải ước nguyện ban đầu của lão.
Đặc biệt là khi lão nhìn thấy 27 vị lão huynh đệ đều quỳ một gối xuống đất, chờ đợi lão quyết định thì lão lại càng thêm rối bời. Lão nhìn sang Tô Vũ, có điều lão hiểu ý Tô Vũ cũng đang đợi lão quyết định, bởi vì những người này là binh của lão.
Tô Vũ không tiện ra lệnh!
Bằng không, nếu 27 vị trấn thủ thật sự chết trận hết thì giữa hắn và lão Quy chắc chắn sẽ sinh ra hiểm khích.