Hồi lâu sau, lão Quy suy sụp nói: "Ta không phải tướng quân tốt, các ngươi đều kiêu dũng thiện chiến, chỉ có ta... Thôi, ta không ngăn cản các ngươi. Chỉ hy vọng các ngươi có thể... Có thể bình an"
Lão đã đáp ứng!
Nhất thời, Tô Vũ cũng không biết làm như vậy có thích hợp không?
Một nhánh quân tinh nhuệ ư?
Tô Vũ bèn mở miệng: "Hà Đồ và Lam Sơn cùng tiến vào đi. Một khi Trấn Linh quân chiến bại thì nhanh chóng áp giải Thương Sơn Minh ra ngoài. Ngược lại thì các ngươi lập tức nuốt hài cốt gã"
Tô Vũ lạnh lùng nhìn Thương Sơn Minh: "Ngươi nghe chưa? Nếu ngươi thắng, ngươi mới có cơ hội sống sót, ngươi mà bại thì xem như chết không có chỗ chôn"
Thương Sơn Minh âm thầm tính toán, cẩn thận hỏi lại: "Ngươi muốn ta đi đâu?"
"Tinh Vũ phủ đệ"
"Tinh Vũ phủ đệ?"
Gã không biết đó là nơi nào.
Tô Vũ bình thần nói: "Trụ sở quyền lực sau khi Nhân tộc thượng cổ thống nhất chư thiên, nay đã bỏ hoang. Đương nhiên là không có đường để trốn, ngươi không thể tìm được lối ra tại nơi đó cũng không thể ra ngoài, không tin thì có thể thử xem"
Khi Thương Sơn Minh còn sống cũng là cường giả đỉnh cấp, lúc này gã chẩn chờ một chút, bất quá rất nhanh đã hạ quyết tâm: "Được, bổn tọa liều một lần"
Ở lại đây, gã chắc chắn phải chết.
Bởi vì lúc này trong Tử Linh thiên hà không có cường giả sống lại nữa, dù có kẻ sống lại thì có lẽ cũng không dám ngoi đâu, cho nên ở lại đây, gã không có bất cứ hy vọng sống sót nào, muốn kéo theo một kẻ để chôn cùng cũng không thể.
Ga không cam lòng!
Gã nguyện ý liều một lần để có cơ hội sống sót.
Nơi đây cách thông đạo không xa.
Tô Vũ không hề nhiều lời, nhanh chóng bay hướng thông đạo, những người khác lập tức đuổi theo.
Lão Quy cùng Nam vương phụ trách trông giữ hai bên Thương Sơn Minh.
Sau đó bọn họ đã tới thông đạo.
Hiện tại có khả năng Võ Hoàng còn đang nổi điên nhưng Tô Vũ biết lão sẽ không xen vào, cũng sẽ không giết trấn thủ, lão không ngốc, lão cần trấn thủ thắng và giết Thương Sơn Minh để đạt được quy tắc ban thưởng.
Cho nên 27 vị trấn thủ chỉ có địch nhân duy nhất là Thương Sơn Minh.
Giờ khắc này, mọi người đều cảm thấy áp lực cực lớn.
Kỳ thật không cần liều như vậy.
Nhưng Sơn Khải nói không sai, Tô Vũ muốn đội quân yếu đuối được người nuôi nấng lớn lên ư?
Hay là là một đội quân liều mạng tự chiến ra thực lực cường đại?
Tô Vũ muốn cái gì?
Đương nhiên là cường quân!
Nhưng một khi thất bại, cái giá phải trả cũng rất lớn!
Lúc bấy giờ, Tô Vũ truyền âm cho Hà Đỏ: "Ta không đi vào, ta mà vào thì bọn họ sẽ cảm thấy ta khinh thường bọn họ, ngươi ở trong đó cẩn thận quan chiến, nếu có nguy hiểm thì lập tức triệu hoán Thông Thiên Hầu. Thông Thiên Hầu liên thủ cùng Lam Sơn Hầu hẳn là có thể giết Thương Sơn Minh"
Hà Đồ liền hỏi: "Thiệt hại bao nhiêu mới gọi Thông Thiên Hầu tham chiến?"
Tô Vũ chẩn chờ một chút rồi truyền âm đáp: "Một nữa. Không, 10 vị, một khi 10 vị trấn thủ chết trận thì ngươi lập tức ra tay"
"Ta đã biết"
Hà Đồ nhớ kỹ, lại nói: "Chưa chắc Lam Sơn Hầu đã nghe ta.."
"Ta sẽ bảo nàng nghe mệnh lệnh của ngươi"
"Đa tạ bệ hạ"
Hà Đồ không nói gì nữa.
Tô Vũ cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò Lam Sơn Hầu sau khi tiến vào phải nghe mệnh lệnh của Hà Đồ.
Rất nhanh, 30 vị cường giả, tính cả 2 người Hà Đỏ đều lần lượt di chuyển lên các ngôi sao đang ảm đạm sắc màu.
Thương Sơn Minh hơi kích động!
Có thể dùng truyền tống này để trốn thoát không?
Tuy rằng Tô Vũ nói là không thể trốn thoát, nhưng gã vẫn muốn thử xem.
Ngay sau đó, Tô Vũ mở ra truyền tống.
Một đám người tức khắc biến mất tại chỗ!
Bọn họ vừa đi, lão Quy đã lộ về uể oải không trấn định nổi nữa, lão vội vàng nói: "Vũ Hoàng, bọn họ quá tự đại! Thiên vương không dễ giết, bọn họ chỉ là Vĩnh Hằng. Một khi bị Thương Sơn Minh đánh bại từng người một thì cả đám sẽ lần lượt xong đời"
Ban nãy lão chỉ miễn cưỡng bảo trì trấn định trước mặt trấn thủ.
Hiện tại những người này vừa biến mất, lão liền không nhịn được, lão rất lo lắng.
"10 vạn năm trước ta đã hại bọn họ một lần, ta thật sự không muốn bọn họ chết đi như „ vậy.
Lão Quy có chút nóng nảy bất an, tính tình lão vốn không như vậy, lão vốn không cao ngạo không nóng nảy không chút hoang mang, nhưng giờ khắc này lão lại bị cơn sốt ruột lấn áp lí trí, nói không lựa lời: "Ta tình nguyện để bọn họ trở thành Hợp Đạo nhỏ yếu, chỉ cần sống lâu là được, nếu đánh không lại cường giả thượng giới thì trốn.."
Nói đến đây lão lập tức ngưng lại, liếc nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ vờ như không nghe thấy, trấn an lão: "Không sao đâu, ta đã bảo Lam Sơn Hầu và Thông Thiên Hầu chuẩn bị, thực lực Lam Sơn Hầu và Thông Thiên Hầu đều đang tiến bộ. Nếu tới tuyệt cảnh, bọn họ nhất định sẽ ra tay"
Lão Quy vẫn thấy bất an, Nam vương liền nhíu mày: "Lằng nhà lằng nhằng! Hồng Mông, khó trách ngươi không thể đứng đầu lĩnh vực Thiên vương"
Tuy rằng lão Quy rất mạnh, nhưng quả thật lão không bằng Tứ Đại Thiên vương.
Tính cách là một phần, lĩnh ngộ đại đạo là một phần.
Lão Quy bất đắc dĩ: "Ta lo lắng.."
"Thượng cổ chinh chiến đã chết vô số người, thế cục hiện giờ không chết người sao được?"
Nam vương lạnh lùng nói: "Bổn vương xem trọng tên Sơn Khải kia. Hắn nói không sai, kể cả Tô Nhân Chủ, ta phát hiện các ngươi đều hy vọng kế hoạch hoàn thiện, không chết người là tốt nhất, sao có thể vậy được? Dù Văn vương tính toán không bỏ sót thì khi chinh chiến chư thiên cũng có vô số Nhân tộc đã ngã xuống"
"Nếu không phải Tô Nhân Chủ một lòng theo đuổi sự hoàn mỹ thì Bắc vương khó mà trốn thoát. Khi đó Tô Nhân Chủ ra tay cùng ta liên thủ trấn áp Bắc vương, Lam Sơn mạnh hơn Hợp Đạo bình thường, một khi Lam Sơn đánh chết một vị Tử Linh Hầu, tất có Tử Linh Hầu chạy trốn. Xác suất có thể thành công giết Bắc vương rất lớn"
Bắc vương chạy thoát làm bà cảm thấy Tô Vũ vẫn còn khuyết điểm.
Quá mức nhu tình!
Bất quá bà không cảm thấy điều này không ổn, bởi vì bà cảm thấy từ trong xương cốt Tô Vũ chính là loại người như vậy, nếu không lúc trước khi gặp mặt hắn đã không gọi bà là sư nương.
Đây là một hài tử thuần thiện!
Tô Vũ gật đâu, không nói gì thêm.
Có vài lời hắn không tiện nói ra.
Đại tỷ, không phải ta không muốn làm như ngươi nói, mà là... Không đủ tư bản!
Thượng giới có quá nhiều Hợp Đạo, ngoài ra có vết xe đổ của Bách Chiến vương, bấy giờ các tộc đều lo lắng ta lấy bọn họ làm pháo hôi, một khi có Hợp Đạo ngoại tộc chết trận mà Hợp Đạo Nhân tộc không sao thì dễ xảy ra biến cố.
Nói cách khác, Tô Vũ nhất thiết phải suy tính cặn kẽ, nghĩ cách giết địch mà chỉ trả cái giá nhỏ nhất.
Bách Chiến vương đã khiến hắn biến thành một kẻ như thế!
Dù là Tử Linh Hầu thì cũng không thể tùy ý chôn vùi.
Vả lại Tô Vũ cũng không quá lo lắng về việc Bắc vương trốn thoát, hắn nói: "Khi chúng ta đang chiến đấu với Tử Linh thiên hà Bắc vương cũng không dám ra tay, thậm chí còn lựa chọn trốn đi, vậy sau này có lẽ hắn không dám quay lại chiến nữa đâu"
Nam vương cau mày, gật đầu: "Nhưng vẫn phải cẩn thận, một khi Thương Sơn Minh chết thì Bắc vương sẽ trở nên rất mạnh, nếu không có một vị Tử Linh Thiên vương bù lại mà lại chết đi nhiều Hầu và quân chủ như thế, rất có thể sẽ có một tồn tại cường đại hơn ra đời"
"Nam vương thì sao?"
Tô Vũ nhìn bà, ngài không có hy vọng ư?
Nam vương cau mày: "Ta còn kém một chút, thậm chí ta còn không bằng Bắc vương.
Bắc vương có hy vọng thăng cấp hơn ta. Biện pháp tốt nhất vẫn là có thêm Tử Linh Hợp Đạo, hoặc là xuất hiện một vị Tử Linh Thiên vương bổ khuyết chỗ trống của đại „ đạo:
Tô Vũ gật đâu, nhìn về phía Tử Linh thiên hà nơi xa.
Nam vương cũng đang nhìn, bà lẩm bẩm: "Nhất định vẫn còn rất nhiều cường giả mà hiện tại không dám ra mặt. Hẳn là bọn chúng sẽ liên hợp lại, hơn nữa sẽ cẩn thận hơn trước"
Thương Sơn Minh quá mức sơ suất, cũng quá mức tin tưởng Bắc vương, cảm thấy Bắc vương sẽ tham chiến, hoặc nên nói là gã muốn giúp Bắc vương chứ không phải Bắc vương giúp gã. Chính vì vậy nên khi Tô Vũ đột ngột đánh gã đã khiến gã không kịp phản ứng.
Nếu Tô Vũ đánh Bắc vương trước thì chắc chắn gã sẽ dẫn dắt Tử Linh Hầu tham chiến.
Tô Vũ lại gật đầu, ánh mắt hết sức phức tạp.