Trong phủ thành chủ.
Thiên Hà hơi mất hứng, không có vấn đề gì mà, Thiên Môn đang làm cái gì vậy?
Rõ ràng hắn đã kiểm tra qua một lượt, chỉ là vài vị Sơn Hải cảnh của Nhân tộc, có vấn đề gì đâu, chuyện này cũng cân phải báo cáo với ta sao?
"Gia hỏa thần kinh suy nhược!"
Thiên Hà thầm mắng một tiếng, vốn định không tiếp tục để ý nữa nhưng suy nghĩ một chút, thôi được rồi, lại kiểm tra thêm một lần đi.
Chịu thôi, ai bảo hắn nhàn rỗi quá làm gì.
Thiên Hà phi thân ra khỏi phủ thành chủ, ở hậu viện phía sau, Chu Phá Long đột ngột mở mắt, nhíu mày nhìn thoáng qua, gã cũng không nhiều lời, không rời khỏi cổ thành là được, còn lại thì gã cũng lười quản Thiên Hà làm gì.
Thiên Hà và Hạ Long Võ có chút ít giao tình, tên này lại quen biết Tô Vũ, cho nên có một số việc Chu Phá Long thật sự không tiện nhúng tay vào. Hơn nữa gã tới đây cũng chỉ để phụ trách trấn thủ lối đi, rèn luyện binh khí của mình, hơi sức đâu xen vào chuyện của người khác.
Sau khi khỏi phủ thành chủ, Thiên Hà không vội đi thẳng đến chỗ bốn người kia mà là tuần tra ở nội thành một lượt.
Gặp được cường giả nhìn thuận mắt thì hắn ta đều chỉ giáo miễn phí vài câu, sau đó mới chầm chậm đi về hướng bốn người bên kia.
Lúc này, bốn người đang bị một gia hỏa đà điểu dây dưa, hỏi họ có muốn mua bảo vật hay không. Bất quá cả bốn người đều không hề hứng thú.
Bọn họ hơi mất kiên nhẫn, nhưng cũng không buông ra ác ngôn.
"Mấy vị huynh đài, vừa nhìn liền biết các ngươi đến từ đại phủ Nhân tộc, ta có một kiện Địa binh của Nhân tộc thời kỳ thượng cổ, uy lực vô song, có thể so với Thiên binh bây giờ, ta phải trải qua một phen cửu tử nhất sinh mới có thể thu vào tay.. "
Đà điểu không ngừng chào hàng bảo vật của nó.
Trong bốn người, vị nữ Sơn Hải hơi thiếu kiên nhẫn, lại có chút buồn cười, chẳng thèm nể mặt mà nói: "Binh khí thượng cổ? Địa binh? Ta thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới của ngươi cũng không bỏ ra nổi một kiện Địa binh, muốn lừa gạt chúng ta à?"
"Nào dám!"
Con đà điểu kia nhếch miệng cười: "Thật sự là Địa binh thượng cổ, hơi tàn phá chút mà thôi, thật đó"
Nó móc ra một khối gỗ đen sì: "Các vị xem, thứ này nhìn là biết có tuổi rồi, đã trải qua vô số năm tháng mà còn có thể bảo tồn hoàn mỹ như vậy, có lẽ ở thời thượng cổ còn là Thiên binh, thậm chí Thần binh nữa đó"
Nữ Sơn Hải tức đến phì cười: "Thần binh? Ngươi biết Thần binh là cái gì sao? Còn dám bảo là Thần binh cổ, sao ngươi không nói là Đế binh thượng cổ luôn đi?"
Đà điểu cười khan: "Đế binh còn có thể mạnh hơn Thần binh à? Đế binh là đỏ chơi gì chứ, Thần binh mới là mạnh nhất.. "
"Ngu ngốc!"
Nữ Sơn Hải hừ một tiếng, ba người khác liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng ta thấy thế thì không buồn đôi coi với đà điểu nữa.
Phía sau, Thiên Hà một đường đi tới, vui về chào hỏi vài tiếng với cường giả hai bên, rất nhanh, hắn ta đã đi đến trước mặt mấy người, vừa đi qua họ thì bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Mấy người các ngươi tới từ phủ nào?"
Trong bốn người, một vị nam tử lớn tuổi mỉm cười đáp: "Hỏi bẩm thành chủ, chúng ta đến từ Nhân cảnh Đại Ung phủ"
"Không phải Đại Hạ phủ sao?"
Thiên Hà tỏ về thất vọng, rất nhanh hắn ta lại nói: "Được rồi, ta thấy các ngươi khí huyết tràn đầy nên cứ tưởng là người Đại Hạ phủ! Tên tôn tử Hạ Long Võ gần đây không dám tới chỗ ta, cơ duyên y đang nợ mãi không thấy trả cho ta!"
Lảm nhảm một hỏi, Thiên Hà liền nhắc nhở: "Nếu các ngươi thấy người Đại Hạ phủ thì giúp ta chuyển cáo cho bọn hắn, Hạ Long Võ đang nợ cơ duyên của ta, mau chóng tới đây hoàn trả đi. Đừng tưởng rằng y làm Chinh Bắc tướng quân gì đó thì ngon, bổn thành chủ cũng là người của Vũ Hoàng, không sợ y đâu!"
"Chúng ta nhất định sẽ chuyển lời!"
Nam tử trung niên tươi cười, chắp tay ra hiệu.
"Vậy thì tốt!"
Thiên Hà đi vài bước, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn về phía con đà điểu, quát lớn:
"Không cho phép lừa gạt Nhân tộc, lá gan ngươi cũng không nhỏ nhỉ, không sợ bị chặt đầu à?"
Đà điểu lộ vẻ xấu hổ: "Thành chủ, ta không lừa dối mà, ta cũng không phân biệt ra đây có phải bảo vật thượng cổ hay không"
"Được rồi, lần sau không được lấy lý do ấy nữa!"
Dứt lời, hắn ta nhìn về phía những người kia: "Mua đồ ở đây thì kiểm chế một chút, bị lừa cũng là do mắt mũi ngươi không tốt, trong cổ thành không cho phép động võ!"
"Đa tạ thành chủ nhắc nhở"
Thiên Hà khẽ gật đầu, liếc qua ba người sau lưng trung niên, Thiên Hà khẽ cảm khái:
"Nhân tộc ngày càng nhiều hạt giống tiềm năng, đấy cũng là chuyện tốt! Sớm tiến vào Nhật Nguyệt, chứng đạo Vĩnh Hằng đi, gặp phiền toái thì có thể đến phủ thành chủ tìm ta!"
"Làm phiền thành chủ!"
Vị trung niên tiếp tục nói lời cảm tạ.
Thiên Hà dứt lời liền cất bước rời đi, tiếp tục càn quét hai bên, bốn người sau lưng nhìn Thiên Hà một hỏi, cũng không nhiều lời mà tiếp tục du đãng trong cổ thành.
Rất nhanh, Thiên Hà tản bộ một vòng xong liền trở về phủ thành chủ.
Hắn ta đi thẳng đến sân sau.
Trong hậu viện, Chu Phá Long mở mắt.
Thiên Hà nói ngay vào điểm chính: "Chu gia các ngươi biết nhiều, ta hỏi ngươi, ngươi biết cái gì là Đế binh thượng cổ không?"
"Đế binh?"
Chu Phá Long hơi ngẩn ra, không xác định lắm: "Thượng cổ có Thần binh, Nhân vương dùng Thần binh, hình như có một số ghi chép về Đế binh, đó là thứ tứ cực Nhân vương và Nhân Hoàng sử dụng thì phải"
Dù gã cũng là kẻ có học thức uyên thâm, thứ mà gã biết không hề ít, thế nhưng nhắc về chuyện này thì Chu Phá Long cũng không quá chắc chắn.
Thiên Hà như có điều suy nghĩ, đoạn hỏi: "Nhân tộc các ngươi có bao nhiêu người biết đến cách gọi Đế binh này?"
"Khẳng định là không nhiều"
Chu Phá Long giải thích: "Ngay cả ta cũng chỉ là kiến thức nửa vời, tựa hồ như đã từng nghe thấy hay nhìn qua trong một bản văn hiến thượng cổ nào đó thì mới có khái niệm mà thôi. Dưới tình huống bình thường, trừ phi là sự tồn tại đỉnh cấp thì có lẽ sẽ quan tâm một ít, bằng không ngay cả Thần binh còn chẳng có, quan tâm cái kia làm gì?"
"Ta hỏi một câu nữa, người của Đại Ung phủ nhàn hạ lắm sao? Bốn vị Sơn Hải có khả năng tùy tiện đi dạo?"
Sơn Hải không mạnh không yếu, chính xác là không quá thu hút, nhưng cũng phải xem xem đó là ở nơi nào.
Chu Phá Long suy nghĩ một chút bèn đáp: "Vậy thì không, thực lực Đại Ung phủ bình thường, chủ yếu chỉ ở trong quân mới có không ít Sơn Hải và Nhật Nguyệt, không phải cường giả trong quân thì Sơn Hải đã có thể tọa trấn một phương, bốn vị lại càng không tính là ít.. "
Gã nhìn về phía Thiên Hà, Thiên Hà sờ sờ cằm, lại nói: "Dưới tình huống bình thường, ta mắng Hạ Long Võ là tôn tử trước mặt Nhân tộc các ngươi, nếu không phải người của Đại Hạ phủ thì sẽ có phản ứng gì?"
Chu Phá Long cười nói: "Còn phải xem lập trường nữa, trước đó các đại phủ đều có lập trường riêng, nếu mắng ngay trước mặt người của Đại Chu phủ thì đại khái bọn họ sẽ cười trộm, bị chửi là đáng đời! Nếu là người Đại Minh phủ thì họ sẽ nghĩ chuyện liên quan đếch gì ta đâu, ngươi cứ mắng tùy ngươi. Nếu là người Đại Tần phủ thì họ sẽ phẫn nộ, dù sao Hạ Long Võ là chiến thần trong mắt binh sĩ thiện chiến"
"Vậy còn Đại Ung phủ thì sao?"
"Đại Ung phủ... thực lực không mạnh, dè dặt cẩn thận, đại khái chỉ lo tránh không kịp, không dám đáp lại lời của người, hẳn sẽ rất khúm núm"
Thiên Hà hỏi tiếp: "Nếu ta bảo họ chuyển lời rằng tên tôn tử Hạ Long Võ kia đang thiếu nợ ta chưa trả, đối phương nên có phản ứng gì?"
Chu Phá Long nhíu mày: "Không có phản ứng hoặc cười ngượng ngùng cho qua, lời này còn có thể tùy tiện đáp lại à?"
Hạ Long Võ là đỉnh cấp cường giả, là chiến thần trong mắt Nhân tộc, hiện tại tính ra thì y còn là người vô cùng thân thiết với Tô Vũ, đĩ nhiên không thể tùy tiện tiếp lời, dù Thiên Hà cũng thuộc Tô Vũ nhất hệ thì cũng không ngoại lệ.
Thiên Hà gật đầu, hắn ta không phải Nhân tộc nên không nắm quá rõ tình huống các phủ ở tộc bọn họ.
Lúc này nghe xong hắn ta bèn thở dài cảm khái: "Kém chút thì ta đã lầm, tính cảnh giác của Thiên Môn quả nhiên không tệ!"