Tô Vũ cau mày: "Vậy vì sao ngươi lại hoài nghi bọn họ là người thượng giới xuống?"
Đại Chu vương thở hắt ra một hơi: "Đế binh là một nguyên nhân, người truyền lửa ưa thích dùng cách gọi Đế binh này cho binh khí của Đế vương! Mà người ngoài nhắc đến nó sẽ chỉ gọi là Nhân Hoàng ấn! Mặt khác, họ xuất hiện tại Thiên Diệt cổ thành bởi vì Thiên Diệt cổ thành gần với Nhân tộc nhất. Nếu là Nhân tộc ở thượng giới xuống thì chắc chắn sẽ không tới Nhân cảnh ngay mà sẽ ở một nơi gần Nhân cảnh để quan sát"
"Còn nữa, nếu đó là thám tử vạn tộc, dù chúng biết chuyện cổ thành thì cũng sẽ không tới Thiên Diệt cổ thành dò xét đầu tiên, mà sẽ lựa chọn cổ thành gần khu vực của chúng. Thiên Diệt cổ thành thuộc về Đông bộ chiến khu, an bài thám tử ở đây rất dễ bị phát hiện.. "
Tô Vũ ngắt lời: "Cho nên ngươi hoài nghi đó là người truyền lửa?"
"Đúng vậy"
"Vì sao ngươi không cảm thấy họ vốn đã ở hạ giới?"
"Nếu ban đầu đã ở đây thì tám chín phần mười sẽ ở ngay trong Nhân cảnh chứ không phải ở bên ngoài"
Tô Vũ hồi thẳng: "Lối đi kia ở đâu?"
"Vũ Hoàng, lối đi đó quá nguy hiểm, ta không biết họ làm sao lại xuống được, nếu như suy đoán của ta là đúng thì khi họ hạ giới, khả năng đã phải bỏ ra cái giá rất lớn.. "
"Ö đâu?"
Tô Vũ nhìn về phía Đại Chu vương, vốn y còn muốn khuyên nhủ thêm nhưng thấy ánh mắt Tô Vũ quá lạnh lùng thì không thể làm gì khác hơn là nói: "Tại hư không vô tận! Thế nhưng ta không nói dối, muốn chui vào thượng giới thì phải chấp nhận sẽ có thương vong hơn phân nữa! Ta không nói ra cũng bởi vì lối đi này đã bị bỏ hoang quá nhiều năm, ta chưa bao giờ nghĩ tới nó sẽ được mở ra một lần nữa"
"Mà người biết chuyện hẳn cũng chết gần hết rồi! Theo ta được biết, hiện tại dù còn có người truyền lửa hoặc là ai biết đến thì cũng sẽ không vượt quá ba người"
"Nhưng bây giờ lại xuất hiện bốn tên!" Tô Vũ ngẫm nghĩ: "Là hậu duệ của người truyền lửa sao?"
"Cái này thì ta không rõ ràng"
Tô Vũ trầm ngâm một hỏi: "Trước tiên cứ mặc kệ, chú ý quan sát là được, chính sự quan trọng hơn! Nếu chỉ là đồ giả mạo thì... Ta sẽ an bài người canh chừng, ngươi không cần phải để ý nữa!"
Đại Chu vương thấp giọng nói: "Nếu là người truyền lửa thật, mạo hiểm hạ giới như thế có lẽ có nhiệm vụ quan trọng, nói không chừng là đi cầu viện!"
Cầu viện?
Tô Vũ hơi ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "Ý ngươi là thượng giới lâm nguy, người truyền lửa không thể chờ đợi, chỉ có thể phái người xuống tìm xin giúp đỡ, mong muốn chúng ta gây ra động tĩnh ở hạ giới?"
Phân tán sự chú ý của các tộc trên thượng giới.
Đại Chu vương thừa nhận: "Ta chỉ có thể phỏng đoán như thế, bằng không lối đi kia vốn cực kỳ nguy hiểm, sẽ không có ai lại tùy tiện phái người xuống! Vũ Hoàng, chưa chắc mấy vị kia đã là người xấu, cũng chưa chắc đã có lòng xấu xa, khả năng là họ chỉ muốn quan sát, nhìn thử xem có thể nhận được trợ giúp từ hạ giới hay không, mong ngài... đừng tùy tiện đánh giết bọn họ"
Y lo lắng Tô Vũ sẽ làm như vậy.
Không nói hai lời mà trực tiếp xử lý!
Tô Vũ sờ cằm, cười nói: "Được! Nếu thật sự là người thượng giới, ta nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt"
Đại Chu vương biến sắc.
Tô Vũ liếc mắt lườm y: "Làm sao hả? Ta đã nói là chiêu đãi tử tế mà, ta hiểu biết quá ít về thượng giới, đương nhiên phải chiêu đãi người thượng giới thật tốt, chỉ cần họ khách khí với ta, nói cho ta thêm chút tình báo thì ta sẽ đối đãi như thượng khách!
Ngươi cho rằng ta là kẻ gặp người liền giết à? Không vừa ý liền thủ tiêu? Ta có bệnh chắc?"
Đại Chu vương xấu hổ, ta thật sự đã nghĩ như vậy đó!
Bởi vì Tô Vũ luôn tỏ ra phản cảm với cường giả thượng giới.
Tô Vũ cười ha hả, vỗ vai y: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta không có địch ý với cường giả Nhân tộc ở thượng giới, ta chỉ chán ghét hai loại người, thứ nhất là phản đồ! Thứ hai là kẻ bắt ta phải nghe lời chúng mà chúng thì không nghe lời ta!"
"Chỉ cần bọn họ không phải là phản đỏ, không đần độn muốn ta nhất định phải nghe theo họ, thì tất cả đều là bằng hữu!"
Tô Vũ cười nói: "Đại Chu vương, thái độ của ta còn chưa đủ rõ ràng sao? Đều rõ ràng như vậy rồi, chỉ cần nghe lời thì đều là đồng bọn, rốt cuộc ngươi lo lắng cái gì?"
Đại Chu vương hơi nhụt chí, bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ là.. "
"Trước kia ta cảm thấy ngươi tính toán không có sơ hở, nhưng sao gần đây ta luôn cảm thấy ngươi hệt như lão phụ nhân nói liên miên lải nhải không dứt, một mực dây dưa những chuyện này vậy?"
Đại Chu vương cười khổ: "Quan tâm quá ắt sẽ bị loạn, ta lo ngài sẽ giết Bách Chiến vương"
"Hữ?"
Đại Chu vương cũng không thèm đếm xỉa nữa, thổ dài nói thẳng: "Bách Chiến vương chưa chết! Có lẽ hắn đang ở thượng giới! Khả năng là đã bị trấn áp, thế nhưng hắn chưa chết là sự thật! Vốn dĩ đây cũng là hy vọng của đám lão nhân chúng ta, hắn không chết là chuyện tốt, trước đó ta nói muốn kéo dài mấy chục năm, thật ra cũng là do ta nghĩ Bách Chiến vương có khả năng trở lại! Dù sao hắn cũng có thực lực tiếp cận chủ nhân quy tắc!"
Đại Chu vương nói rõ mọi việc: "Cho nên hi vọng của bọn ta vẫn ký thác ở trên người hắn! Tuy trận chiến cuối cùng hắn đã thất bại, nhưng chỉ cần tiếp thu giáo huấn, dùng thực lực của hắn thì vẫn có hi vọng lật bàn! Sở dĩ chúng ta không tuyệt vọng cũng là bởi vì hắn còn sống!"
Đại Chu vương nhìn về phía Tô Vũ: "Vũ Hoàng, có lẽ ngài không thể nào hiểu được!
Nhưng hắn thật sự là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của đám lão nhân chúng ta! Trước khi ngài chưa quật khởi, ngài nói xem Nhân tộc có cơ hội lật bàn nào sao?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn lắc đầu: "Khó!"
"Đúng thết"
Đại Chu vương khổ sở nói: "Chúng ta đều biết là quá khó! Sau trận chiến cuối cùng bị thất bại, chúng ta cũng không thoát đi mà là thông qua một vài thủ đoạn đặc thù trao đổi với nhau, chờ đợi cơ hội, chờ đợi Bách Chiến vương trở về! Chỉ có hắn mới là hi vọng... Dù sao hắn cũng vô cùng cường đại! Không phải chúng ta ngu xuẩn, chẳng qua là... thật sự không còn hy vọng nào khác!"
Đại Chu vương thở dài: "Ta cũng nghĩ triều tịch lần này có thể quật khởi một vị cường giả như hắn hay không, nhưng mấy trăm năm trước ngài cũng thấy rỏi đấy, Đại Tần vương bọn họ không đem đến cho ta hi vọng này, thậm chí bởi vì Bách Chiến vương còn sống, muốn Hợp Đạo cũng không có cách nào! Ta chỉ có thể bỏ đi hết thảy suy nghĩ, chờ đợi hắn trở về!"
Giọng y ngày càng đắng chát: "Cho nên khi Vũ Hoàng đột nhiên quật khởi, mà ta đã sớm đem hi vọng ký thác vào Bách Chiến vương mấy ngàn vạn năm, trong thời gian ngắn, ta thật sự khó lòng chuyển di loại ký thác ấy"
"Không chỉ ta mà những vị biết hắn chưa chết trên thượng giới đại khái cũng ôm tâm tư tương tự, bởi vì trước đó chúng ta không thấy bất luận hi vọng nào, chỉ có hắn mới là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất!"
Tô Vũ yên lặng lắng nghe, rất lâu sau hắn mới cất tiếng: "Ngươi cứ thành thật như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Ta hiểu rồi. Ngươi đã xem Bách Chiến vương là hi vọng vô số năm tháng, mắt thấy ở một khắc cuối cùng bất chợt lại toát ra một nhân tố không xác định, quả thực là khó mà tiếp nhận ngay được"
Đại Chu vương nhẹ nhàng thở ra: "Ngài có thể hiểu rõ thì tốt, không phải chúng ta nhất định muốn như thế, chẳng qua là tình cảm mấy ngàn năm nên nhất thời khó mà lập tức chuyển đổi"
Coi Bách Chiến vương thành hy vọng, hy vọng ấy tồn tại mấy ngàn năm, trên vạn năm, hiện tại phải thay đổi tức khắc là điều chẳng dễ dàng gì.
Tô Vũ tò mò hồi: "Vậy rốt cuộc hắn thụ thương hay bị phong ấn, hay là lẩn trốn rồi?"
"Bị phong ấn!"
Đại Chu vương giải thích: "Mặc dù bọn ta không thấy tình hình cụ thể thế nhưng thật sự là hắn đã bị phong ấn! Phong ấn ở đâu thì ta không biết, có điều năm xưa Dân Sơn Hầu từng nói dù có bị phong ấn thì lần sau khi thượng giới mở ra, Đại Đạo chấn động, một vài phong ấn đều sẽ buông lỏng! Mỗi một lần thiên địa rũng động đều là thời cơ giải phong tốt nhất!"