Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn nói: "Có lý, Võ Hoàng cũng đang chuẩn bị giải phong vào lúc đó! Xem ra khi Chư Thiên chiến trường và thượng giới mở ra là một cơ hội giải phong rất tốt, nếu Bách Chiến vương giải phong được thì Nhân tộc sẽ có hi vọng lật bàn, các ngươi đều nghĩ như vậy, đúng không?"
"Phải" Đại Chu vương đáp.
Tô Vũ mỉm cười: "Vậy các ngươi không nghĩ rằng người đã phong ấn hắn năm xưa lại không biết chuyện hắn có thể sẽ giải phong ở triều tịch này sao?"
"Chỉ có thể cầu một cơ hội mà thôi!" Đại Chu vương trầm giọng nói: "Chúng ta không có lựa chọn nào khác!"
"Được rồi, xem ra chuyện hắn giải phong đã trở thành thế cục định trước, thế nhưng giải phong xong khả năng sẽ càng phiền toái hơn! Mặc kệ đi!"
Đại Chu vương hơi ê răng: "Nếu như Vũ Hoàng giúp đỡ giải phong, có lẽ... có thể khiến Bách Chiến vương phụ trợ Vũ Hoàng, thực lực của hắn vẫn cực kỳ cường đại! Không chỉ vậy, đám lão giả vạn tộc trên thượng giới đều có thực lực rất mạnh! Triều tịch thứ chín còn có một sốt ít không hạ giới"
"Rồi, nói sau đi!"
Tô Vũ không muốn nói nhiều, rất nhanh, hắn đã đi đến Tinh Lạc sơn, thấy Đại Chu vương vẫn còn bám theo mình thì hắn liền nói: "Được rỏi, sự tình ta đã biết rõ rồi! Thật không được thì ngươi cứ mang theo người tụ hợp với người thượng giới đi, tự ngươi hãy đi cứu hắn! Sau đó các ngươi cứ tự kết bạn sống qua ngày! Ta cũng không phải là kẻ không thấu tình đạt lý, không đem đến phiền phức thì ta sẽ không thèm để ý! Thế nhưng ngươi mang người nào đi, lấy bao nhiêu chỗ tốt từ ta thì nhớ trả lại cho ta là được!"
Tô Vũ cười nói tiếp: "Đại Chu vương, trước khi hắn giải phong, ngươi vẫn nên thành thật một chút, đừng suốt ngày nghĩ quá nhiều! Vạn tộc còn chưa giải quyết, ta phải suốt ngày phiền não vì chuyện của các ngươi, nếu lại chọc giận ta, ta sẽ giải quyết ngươi đầu tiên!"
Hắn nhẹ nhàng nói: "Chuyện của Bách Chiến vương dừng ở đây! Hắn thực sự có thể giải phong hay không thì tùy các vị! Ta không hy vọng có ai nhắc lại về hắn nữa, cũng không hi vọng hắn đến giúp ta, các ngươi thích như thế nào thì cứ làm thế ấy! Ngươi cũng không cần phải để ý về bốn người kia, ta sẽ cho người ngó chừng! Còn nữa, ngươi cứ làm tốt bổn phận của mình là được, ngày nào ngươi còn là Đại Chu vương thì ngày đó hãy làm những chuyện mà Đại Chu vương nên làm!"
"Ngày mai ta sẽ xuất thủ, ngươi cũng thế, cái khác không cần nói nhiều!"
Đại Chu vương gật đầu: "Ta sẽ không khiến Vũ Hoàng thêm phiền!"
"Thế là tốt nhất!"
Tô Vũ phẩy tay: "Được rồi, ngươi trở về đi! Chuyện của Bách Chiến vương chỉ là việc nhỏ mà thôi! Hắn đấu không lại vạn tộc mà còn muốn đấu với ta sao? Nếu ngươi thật sự gặp được hắn thì hãy nhắc nhở một câu, bằng không để ta ra tay thì sẽ rất tuyệt tình đó! Thế nhé, ta muốn đi tìm Phì Cầu, ngươi làm gì thì làm đi!"
Đại Chu vương cười khổ, đành phải lui bước rời khỏi.
Trước khi đi, y suy nghĩ một chút bèn nói: "Ta... Nếu ta nói ta càng tin tưởng ngài hơn, ngài có cảm thấy... "
"Không cân!"
Tô Vũ hững hờ ngắt ngang: "Ngươi muốn tin hay không cũng được, một lão đầu tử như ngươi, chẳng lẽ bởi vì có ngươi tin tưởng ta nên ta phải thấy cảm động à? Đừng đùa! Tô Vũ này dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thuộc hạ đều do ta một tay lôi kéo, một tay bồi dưỡng ra, nói thật thì người như ngươi còn khiến ta không quá ưa thích nữa cơ- Không phản bác được!
Đại Chu vương cười khổ, cuối cùng vẫn nói: "Dù Bách Chiến vương thực sự có thể giải phong thì ta vẫn sẽ đứng về phía Nhân tộc, đứng về phía đại chúng, ta sẽ không vì hắn là ký thác tinh thần mà đứng về phe hắn bất chấp nguyên tắc! Mà giả sử ta đi, Chu Thiên Tề này cam đoan cũng sẽ chỉ có một mình ta, ta sẽ không mang theo bất luận một ai! Kể cả con của ta cũng đều sẽ chinh chiến vì Vũ Hoàng!"
"Con của ngươi quá yếu, ngươi mang đi hay không cũng không sao!"
Lại bị đả kích!
Đại Chu vương bất đắc dĩ nói: "Vậy thì ta cáo từ trước!"
Đại Chu vương rời đi.
Tô Vũ bật cười, kỳ thực hắn đã hiểu rõ hơn về tâm tư của Đại Chu vương, có lẽ y cảm thấy mình tốt hơn, thích hợp hơn cả Bách Chiến vương, nhưng y biết đám lão giả ở thượng giới thì chỉ xem trọng Bách Chiến vương.
Đại Chu vương đang muốn làm cầu nối đây mà... Tô Vũ lười quản nhiều.
Đây là chuyện bình thường, dù sao mọi người cũng không quen biết gì nhau.
Gặp mặt rồi thấy mình chỉ là một thanh niên 21 tuổi, những lão giả kia có thể yên tâm được hay sao?
Tô Vũ không để tâm!
Có lẽ Đại Chu vương cũng tự biết rõ rằng hắn không quan tâm việc này, nhưng y lại lo lắng Tô Vũ thật sự sẽ thủ tiêu đám người thượng giới, cho nên chỉ có thể nghĩ cách trung hòa xung đột đôi bên.
"Dụng tâm lương khổ, đáng tiếc, hai bên đều chưa chắc đã cảm kích!"
Tô Vũ cho ra kết luận.
Hắn không quản nhiều nữa, cấp tốc bước vào nhà cũ của Văn vương.
Rốt cuộc Tinh Nguyệt chôn giấu bảo bối gì nhỉ?
Nhà cũ của Văn vương.
Không chỉ Tô Vũ mà cả Phì Cầu cũng hết sức tò mò muốn biết bảo vật Tỉnh Nguyệt nhắc đến là gì.
Cục lông nhỏ cũng thừa cơ thoát khỏi Đại Thụ, chạy tới ngôi chẽm chệ trên đỉnh đầu của Tô Vũ, nó cũng giả vờ tò mò chỉ vì không muốn đi học.
Ở sân sau.
Tô Vũ đã thấy được ba đóa hoa màu lam.
Phì Cầu hiếu kỳ hỏi: "Có bảo bối sao? Ta không biết gì đâu nhé, ta chỉ tưới hoa chứ chưa từng đào hoa, người nào tới đây chôn vậy? Nếu có thì khả năng là đã chôn từ trước khi ta hiểu chuyện, chắc phải lâu lắm rồi!"
Tô Vũ cũng không xác định lắm: "Không biết là cái gì, không biết có hay không, nhưng nhìn thấy ba đóa hoa màu lam ở đây thì đại biểu đảm hoa này qua vô số năm tháng đều hệt như cũ, khả năng là thật sự có!"
Hắn nhìn về phía Phì Cầu, cẩn thận hỏi: "Ta đào lên nhé?"
Phì Cầu giãy dụa, nó không muốn đâu!
Ba đóa hoa này rất đẹp.
"Có thể đừng đào lên được không?"
Tô Vũ trấn an: "Đào thì cũng chưa chắc sẽ chết, đào xong tìm kiếm thử, nếu không có bảo bối thì lại trồng xuống!"
"Cái này... "
Phì Cầu xoắn xuýt một hỏi, nó nằm rạp trên mặt đất, hơi có về bi thương: "Được rồi được rồi, đừng chết nha! Thật là, tại sao phải chôn ở dưới đám hoa cơ chứ, thật nhàm chán!"
Ngươi đi mà hỏi Tinh Nguyệt ấy!
Sao ta biết lý do Tinh Nguyệt chôn đồ ở đây được?
Thật sự là hắn rất tò mò, có phần không thể chờ đợi nổi.
Rất nhanh, hắn đã tỉ mỉ nhổ ba đóa hoa kia ra, sau đó nhanh chóng đào đất, đất ở nơi này không hề tầm thường, Tô Vũ cũng lười quản nhiều, hắn chỉ một mực đảo sâu xuống.
Đào đại khái chừng vài mét, đều sắp đào tới tận thời không trường hà thì ánh mắt Tô Vũ bỗng sáng lên!
Cục lông nhỏ và Phì Cầu cũng ló đầu nhìn xuống phía dưới.
Tô Vũ vội vàng cẩm lấy một cái hộp bị chôn giấu ra, kích động nói: "Thật sự có này, đúng là Tinh Nguyệt đã chôn bảo bối ở đây! Phì Cầu, ngài cảm thấy đây có phải là chí bảo không?"
Phì Cầu câm nín: "Chí bảo mà lại chôn ở đây sao?"
Nó không tin lắm!
"Có lẽ là giày chăng?"
Phì Cầu suy đoán: "Hoặc là cài tóc? Quả cầu? Dây buộc tóc?"
"Đó cũng là bảo vật mà!"
Tô Vũ nhếch miệng: "Chôn từ thượng cổ đến bây giờ mà vẫn không mục nát, khẳng định sẽ là bảo vật! Chỉ riêng cái hộp này ta đã cảm thấy không tâm thường! Nó cũng xem như bảo bối rồi"