Tô Vũ cảm cái hộp khẽ lắc lắc rồi đặt sang một bên, sau đó bắt đầu lấp đất, xong xuôi mới nói với hai người bên cạnh: "Mỡ ra nhìn thử xem, có lẽ là đan dược cũng nên"
Hộp đóng rất kín.
Tô Vũ mang theo sự tò mò, cấp tốc đi theo đám Phì Câu tới tiền viện, bày hộp ở trên bàn đá, lúc này, kể cả Đại Thụ ở bên cạnh đều lộ ra khuôn mặt, giống như cũng rất hiếu kỳ muốn hóng chuyện.
Rốt cuộc là bảo bối gì nhĩ?
Sau một khắc, Tô Vũ không thể chờ đợi được mà vội vàng mở hộp ra!
Không có hào quang bắn ra bốn phía, không có thiên băng địa liệt, cái gì cũng không có, nơi này vẫn vô cùng an tĩnh, trong hộp chỉ có một hòn đá nhỏ nằm lặng yên.
Tô Vũ và mọi người đều ngây ngốc.
Ý gì đây?
Chỉ là một hòn đá nhỏ?
Đùa chúng ta à?
Tô Vũ nhìn về phía Phì Cầu, Phì Cầu liền lắc đầu: "Đừng nhìn ta, đó chỉ là một hòn đá, ta cũng không biết gì đâu, tự ngươi đào mà, ta cũng đâu có lén đổi!"
Khóe miệng Tô Vũ co giật, Tinh Nguyệt... Ngươi đùa ta sao?
Đệch!
Hắn cầm lấy tảng đá, vật này cũng không nhẹ, nhưng trái xem phải xem thì cũng chỉ thấy đó là một hòn đá không hơn không kém!
Bầu không khí thoáng chốc cực kỳ tĩnh lặng!
Tô Vũ ước lượng một thoáng, bóp bóp một thoáng: "Ô, cũng rất cứng rắn, không thể bóp nát được, Phì Cầu tiền bối, ngài bóp thử xem!"
Phì Cầu vươn móng vuốt ra, siết tay bóp chặt, vậy mà hòn đá nhỏ vẫn không lưu lại chút dấu vết nào.
Phì Cầu thấy thế thì ngẩn ra: "Cứng thật nhỉ!"
Tô Vũ tức khắc lấy lại tinh thân, bất kể có phải bảo vật hay không, chỉ dựa vào việc Tiểu Bạch Cẩu còn không thể lưu lại dấu vết thì khẳng định vật này hoàn toàn không tầm thường, có khi dùng làm Thiên binh đều được!
Tô Vũ lại quan sát tỉ mỉ một thoáng, hỏi lâu sau vẫn không có gì thay đổi, hắn chẳng thể làm gì khác hơn, đành rời đi trước: "Thôi được rồi, sau này ta sẽ hỏi Tỉnh Nguyệt xem, ta đi trước nhé"
"ỪI" Phì Cầu hô: "Cân giúp đỡ thì gọi ta!"
"Được!"
Tô Vũ cầm hộp lên, mang theo tảng đá rời khỏi nhà cũ của Văn vương, Cục lông nhỏ muốn lén đi theo lại bị Tô Vũ ném về cho Phì Câu. Nhóc con này cần học tập nhiều hơn nữa, hắn cảm giác Cục lông nhỏ đã tiến bộ không ít!
Đừng có chạy lung tung!
Cục lông nhỏ ủy khuất muốn chết, có điều Tô Vũ vẫn không mềm lòng, giao nó cho Tiểu Bạch Cẩu dạy dỗ xong thì hắn liền rời khỏi.
Ngày mai hắn còn có việc quan trọng cần làm, không thể ở lại đây quá lâu.
Về phần hòn đá kia thì tạm thời cứ coi như một hòn đá vô tri đi, có thời gian tìm Tinh Nguyệt hỏi rõ tác dụng sau.
Mà sau khi Tô Vũ rời đi không lâu, nhà cũ của Văn vương bỗng nhiên kịch liệt chấn động một cái!
Phì Cầu cấp tốc bùng nổ khí huyết mạnh mẽ để trấn áp rung chuyển, Đại Thụ cũng nở rộ vô số cành lá bao trùm không gian!
Chúng phải làm vững chắc địa bàn của căn nhà.
Một lát sau không gian mới miễn cưỡng ổn định lại, Phì Cầu trừng mắt nhìn, cõi lòng hoang mang mờ mịt, bỗng nhiên nó nhăn nhó hét lên: "Không xong, hòn đá kia... hình như có tác dụng làm vững chắc nền móng!"
Nó vẫn cảm thấy nơi đây vững chắc vô số năm tháng là do nhà của Văn vương vốn cường hãn.
Nhưng mà hiện tại vật kia bị đào đi, không ngờ lại dẫn đến không gian bị rung chuyển!
Điều này đại biểu hòn đá mà Tô Vũ đang cầm còn quan trọng hơn toàn bộ nhà cũ của Văn vương!
Vẻ mặt Phì Cầu hết sức khốn khổ, xong đời rồi, ta còn có thể lấy về được sao?
Vật kia hóa ra lại là bảo vật có thể làm vững chắc thời không trường hà!
Phì Cầu đau khổ muốn chết, vật đã đến tay Tô Vũ, nó còn có thể cầm về được ư?
Nó đột nhiên nhìn về phía Cục lông nhỏ, nhe răng nói: "Không được nói cho hắn! Lần sau gặp hắn thì ta sẽ đòi lại, cứ bảo thứ đó không có ích gì hết, để hắn đưa cho ta.. "
Cục lông nhỏ chớp chớp hai mắt, gật đầu.
Còn lâu áI Nhất định ta phải vụng trộm nói cho Hương Hương, hắn nhặt được đại bảo bối rồi!
Hình như hòn đá kia còn quan trọng hơn tất cả bảo vật trong nhà cũ của Văn vương.
Hắn kiếm lợi lớn rồi ha ha!
Dùng bí mật này đổi với Hương Hương, bảo Hương Hương mang mình rời đi.
Mà trên mặt chó của Phì Cầu tràn đây vẻ tuyệt vọng, tiêu đời tiêu đời, ta giữ nhà không tốt, trong lúc vô tình đã làm mất bảo bối trân quý nhất.
Làm sao đây?
Bên ngoài nhà cũ của Văn vương.
Tô Vũ chạy nhanh như ma đuổi, không phải do công vụ bận rộn mà là hắn lo Phì Cầu sẽ tìm hắn đòi hòn đá.
Bảo bối đó!
Tô Vũ đâu có ngốc, Phì Cầu có thực lực gì cơ chứ?
Một trảo bóp xuống mà hòn đá này vẫn chẳng suy suyển gì, đỏ đần cũng biết đây là bảo bối, đại bảo bối!
Vì phòng ngừa Phì Cầu sẽ động não, Tô Vũ chạy trước đã lại nói, bằng không thì Phì Cầu lại bảo đây là bảo bối của Văn vương, không cho mình đem đi thì làm sao bây giờ?
Tuy đây là đồ do Tinh Nguyệt chôn, nhưng không phải là chôn ở nhà chủ nhân của nó sao?
"Tinh Nguyệt đang êm đẹp lại chạy tới nhà Văn vương chôn đỏ... Điều này nói rõ quan hệ giữa nàng và Văn vương không tệ, Văn vương vì để thức tỉnh nàng còn cố ý tới Tử Linh giới ở một quang thời gian.. "
Tô Vũ thầm tính toán trong lòng, đó là quan hệ gì nhỉ?
"Người yêu ư?"
Tô Vũ nhe răng, có phải Văn vương lén không làm cẩu độc thân nữa không?
Được rồi, không nghiên cứu sâu những thứ này nữa.
Hắn lấy ra hòn đá nhỏ, cẩn thận cảm ứng một thoáng, không khỏi hơi nhíu mày, rốt cuộc là cái gì?
Tinh Nguyệt chưa hẳn đã nhớ được công dụng của nó.
"Dùng làm binh khí sao?"
"Nện người à?"
"Hay là chí bảo khác?"
Đến cảnh giới như Tô Vũ, bảo bối trong tay nhiều lắm, đỏ bình thường thì hiển nhiên sẽ không lọt nổi vào mắt hắn.
Trước cứ thu vào tay đi, có lẽ về sau sẽ có phát hiện.
Tô Vũ một đường bay lượn, rất nhanh đã bay ra khỏi Nhân cảnh.
Sau khi rời khỏi Nhân cảnh, Tô Vũ cấp tốc che lấp khí tức.
Chuyện ở Thiên Diệt thành, bây giờ hắn không muốn quản nên đã thông báo cho Vạn Thiên Thánh, để Vạn Thiên Thánh chú ý hoặc là Lam Thiên cho phân thân đi canh chừng, năng lực theo dõi của hai vị này đều không kém.
Việc lớn đang ở trước mắt, mấy vị ở thượng giới tới thì cũng chỉ là việc nhỏ.
Chỉ cần hắn giết được Phù vương rồi luyện hóa y, hoặc là luyện hóa mấy vị như Thâm Uyên Hầu, Thiên Long Hầu thì còn lo gì không rõ một vài bí mật trên kia.
Chờ có thể giết Tây vương phi, thủ tiêu ả ta đi thì bí mật của Ngục vương nhất mạch cũng sẽ nằm trong tay hắn.
Chẳng qua là hiện tại không thích hợp để giết mà thôi!
Hắn phải tránh khiến cho vạn tộc chú ý, cũng phòng ngừa Ngục vương nhất mạch biết được quá sớm.
"Đi Mệnh giới trước đã!"
Nếu có thể trà trộn vào đó thì không tệ, không trà trộn được thì thôi.
Lối đi đến thượng giới... Mệnh tộc.
Thật ra Tô Vũ cảm thấy rất kỳ lạ, vạn tộc cứ như vậy yên tâm giao lối đi cho Mệnh Hoàng cai quản ư?
Mặc dù đối phương không yếu, nhưng đấy đâu phải là lý do khiến bọn chúng yên tâm như vậy!
Kể cả Nhân tộc cũng thế, chỉ riêng triều tịch trước, ngay từ đầu Nhân tộc rất mạnh mẽ, thế mà lại không nắm giữ được Mệnh tộc?
Nghĩ gì thế?
Đây chính là giới vực trấn giữ con đường chiến lược trọng yếu, dù ta không đánh vạn tộc thì cũng phải thu phục Mệnh tộc trước tiên!
Nếu như toàn quyền trông coi lối đi đó thì ta có thể công lên, cũng có thể trấn giữ con đường trọng yếu, không cho đối phương lọt xuống.
"Bản lĩnh của lão gia hỏa Mệnh Hoàng kia không nhỏ, trước đó khả năng là ông ta còn ẩn giấu, một mực vô thanh vô tức nên cũng cần phải đề phòng một chút, lần trước mật báo cho ta hiển nhiên là ông ta có tâm tư ăn cả hai đầu"
"Ông ta là người thông minh, thế nhưng cũng chỉ là cỏ đầu tường.. "
Tô Vũ không ngừng phán đoán hết thảy về Mệnh Hoàng, cường công Mệnh giới, muốn hạ gục Mệnh tộc mà Mệnh Hoàng không phối hợp thì kỳ thật rất khó.
Mệnh tộc có không ít vô địch, Mệnh Hoàng cũng là Hợp Đạo đỉnh cấp, những tộc khác tiến vào thì đều sẽ bị áp chế.
Mang theo tâm tư này, Tô Vũ thu liễm khí tức, cấp tốc lao về một phương hướng.