Mệnh tộc.
Trên đỉnh Thiên Mệnh sơn.
Mệnh Hoàng vừa đứng dậy muốn rời khỏi thì cách đó không xa, Ma Đãng Hầu liền lên tiếng: "Vô Mệnh đạo huynh lại muốn trở về làm việc à?"
Mệnh Hoàng suy nghĩ một chút bèn đáp: "Ta hơi bất an, ta lo Nhân tộc sẽ tấn công tới đây. Thiên Uyên giới đã phá, lối đi Tử Linh bị đứt đoạn, nếu tộc ta cũng bị tấn công thì xem như trên dưới đều cắt đứt liên lạc, vậy khác nào là thịt cá mặc người xử lý!"
Thâm Uyên Hầu cười lạnh: "Nhân tộc cường công Mệnh giới ư? Thế là do xui xẻo! Vô Mệnh, chỉ cần ngươi không phản bội, ngươi và ta hợp lại, dù là Chu Thiên Tề tới thì cũng phải chết! Nếu thật sự có Nhân tộc giết đến thì cứ cuốn lấy chúng, không cho chúng cơ hội ra ngoài, đó là chúng tự tìm đường chết!"
Dựa theo thực lực trước mắt thì đúng là như thế.
Vào giới mà bị ngăn chặn thì chính là phiền phức ngập trời, bởi vì đồng minh của Tô Vũ vào giới sẽ bị áp chế.
Vạn tộc cũng thế, thế nhưng bên phía vạn tộc nhiều Vĩnh Hằng, nhiều Nhật Nguyệt, dù bị áp chế thì mọi người đều bị áp chế như nhau, chồng chất thì cũng đủ đè chết ngươi!
Mệnh Hoàng thản nhiên nói: "Phản bội? Nếu Thâm Uyên Hầu lo lắng như vậy thì không bằng diệt Mệnh tộc ta luôn đi, để Thiên Uyên tộc các ngươi tiến vào chiếm giữ cho nhanh! Chỉ sợ các ngươi không có ai để mà vào ở thôi."
Lời này quá vả mặt!
Đúng là không còn ai!
Về mặt Thâm Uyên Hầu cực kỳ khó coi.
Mệnh Hoàng nhìn thoáng qua ba người, ý vị thâm trường nói: "Các vị, dù sao nơi đây vẫn là địa phận của Mệnh tộc, chẳng lẽ ta muốn rời đi một chút mà cũng phải cần các vị đồng ý à?"
Vẫn Tinh Hầu cười làm lành: "Vô Mệnh đạo huynh hiểu lầm rồi, Ma Đãng cũng chỉ có ý tốt thôi, Vô Mệnh huynh cứ tùy tiện đi!"
Mệnh Hoàng không đáp, nhanh chóng biến mất ngay trong hư không.
Ông ta vừa đi, Thâm Uyên Hầu liền tỏ về khó chịu: "Mệnh tộc.... cái tên Vô Mệnh này tâm tư quỷ dị, ai cũng không biết hắn nghĩ cái gì! Hai vị vẫn nên cẩn thận một chút!"
Ánh mắt Ma Đãng Hầu nghiền ngẫm: "Thiên Mệnh Hầu còn sống, rất khó đối phó!
Thực lực của lão gia hỏa kia không yếu, ta và Vẫn Tinh hợp lại cũng chưa chắc có thể địch nổi lão"
Nói xong, gã bèn lắc đầu: "Mệnh tộc một mực dây dưa không ngừng, bất quá nhiều năm qua cũng chưa từng thiên vị bất kỳ bên nào. Triều tịch lần này có lẽ sẽ không làm ra việc ngốc nghếch, nếu thật sự lựa chọn một phương thì cũng không phải là Nhân tộc! Triều tịch trước, Bách Chiến đột kích, Thiên Mệnh Hầu tự mình hạ giới tọa trấn, không hề nhường ra lối đi cho Nhân tộc. Thâm Uyên, ngươi cũng không cần lo lắng quá mức:
"Ta hiểu rồi!"
Thâm Uyên Hầu không nói nữa, nói thêm lại sẽ thành có ý đồ châm ngòi.
Ở cửa vào Mệnh giới.
Lúc này, có mấy tôn vô địch đang tọa trấn, bao gồm cả thiên tài Trường Hà của Mệnh tộc cũng ở trong đó.
Thấy Mệnh Hoàng tới, Trường Hà vội vàng tiến lên, thấp giọng chào hỏi: "Tộc trưởng!"
Mệnh Hoàng khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua bốn phía, trong mắt có một nhánh trường hà lao nhanh, ông ta nhìn ra ngoài một hôi, rất lâu sau bỗng nhiên dừng lại ở một cái cây, trên cây kia có một con chim nhỏ màu đen đang nghỉ ngơi.
Con chim này vô thanh vô tức, hơi thở cực yếu, người bình thường xem xét đến tuyệt đối sẽ xem nhẹ mà bỏ qua.
Mệnh Hoàng nhìn một hồi, trong mắt của ông bất chợt hiện ra dòng sông vận mệnh, chiếu rọi Đại Đạo, loáng thoáng ở giữa dường như thấy được một ít gì đó, thấy được trên đỉnh đầu con chim có vô số linh thức hiện ra.
Mệnh Hoàng lẳng lặng nhìn nó, mà nơi xa xa, con chim đó không hề nhúc nhích, tựa như đã ngủ thiếp đi.
Mệnh Hoàng cứ thế nhìn chằm chằm hồi lâu, cánh của con chim nọ thoáng nhúc nhích một chút.
Trường Hà thấy Mệnh Hoàng cứ nhìn mãi về một hướng thì cũng vội nhìn theo: "Tộc trưởng, sao vậy? Con quạ đen kia có chỗ nào đặc biệt sao?"
Mệnh Hoàng cười đáp: "Không có gì, canh chừng kĩ cửa thông đạo đi!"
"Ta biết, tộc trưởng yên tâm!"
Mệnh Hoàng khẽ gật đầu, không nói gì thêm mà là cất bước về hướng lối ra, Trường Hà bèn đuổi theo: "Tộc trưởng muốn ra ngoài à?"
"Không! Ta chỉ tới cửa vào nhìn một chút"
Mệnh Hoàng vừa đi ra ngoài, vừa hỏi: "Trấn tộc chỉ thuật, Khuy Thiên chỉ nhãn của tộc ta, ngươi đã học xong chưa?"
"Vẫn chưa" Trường Hà lúng túng trả lời: "Còn sớm mà"
"Để tâm thêm đi, đây là đạo thuật cực kỳ trọng yếu, Mệnh tộc có thể bảo tồn lâu dài không suy đến nay cũng là nhờ vào nó!"
"Ta biết!"
Đang trò chuyện, Mệnh Hoàng đã đi tới cửa lối vào, ông đứng yên ở cửa. Vị trí của Mệnh giới rất cao, các đại giới khác đều cân bằng với bề mặt Chư Thiên chiến trường, bay ra lối vào giới vực thì sẽ đến mặt đất.
Duy chỉ có Mệnh giới là hơi đặc thù, trôi nổi ở trên không.
Mệnh Hoàng nhìn xuống bên dưới, nói khẽ: "Trường Hà, ngươi biết không, chư thiên vạn tộc ở bất kỳ triều tịch nào cũng đều không lấy Mệnh tộc vi tôn, nhưng vì sao chúng ta vẫn có khả năng thành lập giới vực tại nơi này?"
Trường Hà trầm tư một hỏi mới mở miệng đáp: "Nghe nói là Hoàng của tộc ta năm xưa đã đánh cược với Văn vương, Mệnh tộc có khả năng hiểu rõ hết thảy vận mệnh, kết quả là Văn vương thua cho nên tộc ta mới thắng được bảo địa này! Bên trên nơi đây tiếp giáp Thiên Mệnh, nằm ngay cội nguồn của Đại Đạo, Hoàng giả tộc ta bèn mở giới ở đây.. "
"Nói hươu nói vượn!"
Mệnh Hoàng cười khẽ: "Đánh cược cái gì. Tình huống thực tế là năm đó Nhân tộc còn chưa nhất thống thiên hạ, Văn vương vào Mệnh giới, nói Đại Đạo của Mệnh tộc hết sức thú vị, biết tiến thối, hiểu thiên cơ, y bèn hỏi gia gia của ta, hôm nay Mệnh tộc có thể bị diệt hay không?"
Trường Hà vẫn là lần đầu tiên biết việc này, kinh ngạc hỏi: "Thật sao? Vậy là Hoàng thấy được vận mệnh tương lai ư?"
"Vận mệnh?"
Mệnh Hoàng lắc đầu: "Còn cần phải xem sao? Không cần! Gia gia của ta nói Mệnh tộc sẽ không diệt! Thế là Văn vương vô cùng tán thưởng, y đem Mệnh giới huyền không giao cho ông ấy phụ trách liên thông với thượng giới, nói đùa rằng Mệnh tộc mệnh dài, dù y chết thì Mệnh tộc chưa hẳn đã diệt, để tộc ta trông cửa là lựa chọn không tệ"
Trường Hà nghe mà giật nảy mình.
Mệnh Hoàng nhìn hắn: "Hiểu không?"
Trường Hà suy đoán: "Ý của ngài là năm đó Hoàng cảm thấy... Văn vương có thể diệt Mệnh tộc?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Trường Hà suy nghĩ một chút, không xác định lắm: "Hoàng tộc ta rất mạnh đúng không?"
"Dĩ nhiên"
"Ö ngay bản tộc mà ngài ấy cũng không địch lại Văn vương?"
"Ngu xuẩn, dù tộc ta có giới vực làm tăng thêm lực lượng thì sao? Vốn Văn vương đâu có bị áp chế, ngươi cảm thấy ông ấy có thể địch nổi Văn vương không?"
"Vậy thì... Đại khái là không thể nhĩ?"
Trường Hà thật sự không biết, Mệnh Hoàng khẽ cảm khái: "Năm đó chỉ một câu nói đùa liền quyết định vận mệnh của Mệnh tộc! Mệnh tộc nhờ vậy mà có thể kéo dài mười mấy vạn năm! Bây giờ ta cảm nhận được vận mệnh gợn sóng, thây chất nghìn vạn dặm, máu tươi rải chư thiên!"
"Tộc trưởng, chuyện kia.. "
Mệnh Hoàng không để ý tới hắn, lúc bấy giờ, Đại Đạo của Mệnh Hoàng gợn sóng lợi hại, trong nháy mắt ấy, đám người Thiên Uyên Hầu đều xuất hiện, ở ngay sau lưng quan sát, trong lòng ai nấy đều đang thầm đoán xem Vô Mệnh muốn làm cái gì?
Chỉ có Vẫn Tinh Hầu chợt nghĩ tới một chuyện, nhìn thoáng qua Mệnh Hoàng rồi khẽ lẩm bẩm: "Khuy Thiên chi nhãn?"
Lời này vừa nói ra, hai người còn lại mới chợt nhớ ra cái gì đó.
Bọn họ đồng loạt nhíu mày!
Có ý gì?
Thâm Uyên Hầu cũng biết thuật pháp này, lão hô: "Vô Mệnh... "
Vẫn Tinh Hầu cản lão lại, không lên tiếng mà là truyền âm: "Cứ để ông ta xem đi, dùng Khuy Thiên chi nhãn một lát sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, cái tên này định xem tương lai của vạn tộc sao?"