Mệnh Hoàng không để ý đến bọn họ.
Rất nhanh, trên trán của ông có một con mắt giống như đang ngủ say thì bất chợt mở Ta.
Con mắt này hao hao như Thiên Môn.
Thế nhưng bản chất lại hoàn toàn khác biệt.
Con mắt chậm rãi hé mở, Mệnh Hoàng vốn có mái tóc màu trắng, sáng bóng vô hạn, lúc này thời gian dân qua đi, nó trở nên khô khốc, mất đi vẻ sáng bóng. Không chỉ thế mà da dẻ của ông cũng vậy, trước đó tươi tắn như hài đồng, bây giờ lại biến thành già cỗi nhăn nheo.
Ông nỗ lực mở con mắt kia ra!
Giờ khắc này, thế giới trong con mắt thứ ba của Mệnh Hoàng hoàn toàn khác biệt!
Hiện tại ông thấy được rất nhiều thứ, đầu tiên ông nhìn về phía Tiên giới, vùng trời Tiên giới đột nhiên toát ra một cái bóng mờ, đó là Thiên Cổ, cách khoảng không xa xôi, Thiên Cổ tựa như cảm ứng được cái gì đó nên vội vàng nhìn về phía này.
Mệnh Hoàng không quan tâm đến lão, tiếp tục quan sát Tiên giới.
Chỉ thấy vùng trời Tiên giới có khói đen trôi nổi, huyết khí tràn lan, từng đạo Nhật Nguyệt rơi vỡ, ông phẳng phất thấy được Thiên Cổ, lại giống như không thấy...
Mệnh Hoàng cố gắng kìm nén tiếng thở hổn hển, tiếp tục chuyển sang quan sát Ma tộc.
Vùng trời Ma giới lúc bấy giờ chính là một mảnh huyết khí thao thiên, vô số thân ảnh hiển hiện, vô số thân ảnh rơi vỡ.
Sau đó ông lại nhìn đến Thần giới, tình huống chẳng khác biệt lắm, bất quá tính ra thì vẫn tốt hơn hai đại tộc trước đó một chút.
Rất nhanh, ánh mắt Mệnh Hoàng liền mờ dân.
Ông thở hổn hển, xê dịch đầu nhìn về hướng Nhân cảnh, còn chưa thấy Nhân cảnh mà mới quét đến Tinh Thần Hải thì ông đã chấn động!
"Hồng Mông thành!"
Giờ khắc này, ông thấy được Hỏng Mông thành, chỉ thấy trên vùng trời Hồng Mông thành có từng đạo kim quang lấp lánh, từng đạo vận mệnh lan tràn về hướng Nhân tộc.
Mệnh Hoàng ngơ ngác.
Đó là... cái gì?
Tuy lão Quy rất lợi hại, nhưng vận mệnh tương lai của lão Quy có thể cổ quái như vậy sao?
"Không chỉ lão Quy, không phải một người, mà đó là đường vận mệnh của rất nhiều người!"
Mệnh Hoàng cấp tốc chuyển di ánh mắt, một đường quét qua thấy được thêm vài cổ thành khác, mà ở vùng trời của những tòa cổ thành kia lại có khói đen tràn lan, bất quá hắc khí trôi nổi lại không mang theo huyết khí, chỉ đơn thuần là khói đen.
Cái này lại có ý nghĩa như thế nào?
Mệnh Hoàng mơ hồ có suy đoán trong lòng, ông dồn sức, ráng chuyển ánh mắt về phía Nhân cảnh!
Có điều ông còn chưa kịp thấy được Nhân cảnh thì trái tim đã chấn động kịch liệt!
Ẩm!
Con mắt thứ ba phá toái, mà ngay một khắc đó, trong con mắt thứ ba bị đập nát này lại thấy được một màn ở ngay giữa ông và Nhân cảnh. Hoặc nên nói là ngay trước mắt ông bỗng nhiên hiển hiện một bóng người, người kia mang theo dáng về cổ quái, đột ngột dùng một tảng đá đập cho con mắt của ông nát bấy!
"Phốc!"
Một ngụm máu bắn ra!
"Tộc trưởng!"
Cường giả Mệnh tộc hốt hoảng, điên cuồng chạy tới, Trường Hà đỡ lấy Mệnh Hoàng, vẻ mặt đây lo lắng. Sau lưng, thanh âm Vẫn Tinh Hầu mơ hỏ vang lên: "Vô Mệnh, ngươi nhìn thấy cái gì?"
Mệnh Hoàng ho ra máu: "Không thể nói... Thiên cơ bất khả lộ! Chỉ là một loại thuật pháp mà thôi, không có nghĩa lý gì hết"
Vẫn Tinh Hầu nhíu mày, truyền âm cho ông: "Ngươi thấy được tương lai của Nhân tộc sao?"
"Hầu gia đánh giá cao ta rồi, tương lai của Nhân tộc và vạn tộc há lại là thứ mà ta có thể theo dõi!"
Mệnh Hoàng thở dốc: "Ta chỉ thấy được chư thiên huyết khí sôi trào, đây là dấu hiệu của loạn thế, ở triều tịch thứ chín ta cũng đã thấy một lần, lần này dường như còn dày đặc hơn cả trước kia!"
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều biến sắc.
Còn nồng đậm hơn cả triều tịch thứ chín sao?
Thâm Uyên Hầu không thể tin nổi, vội chất vấn: "Ngươi nhìn lầm phải không?"
Mệnh Hoàng ho khan, cười mỉm: "Tin tưởng liền có, không tin liền không có!"
Dứt lời, ông lại nói: "Được rồi, chính ta đều không tin chuyện này, bất quá chết không ít sinh linh là điều nhất định!"
Nói như thế cũng không sai, khẳng định sẽ có người chết!
Vẫn Tinh Hầu lần nữa truyền âm riêng: "Ta thấy ngươi vừa nhìn về phía Nhân tộc thì Khuy Thiên chỉ nhãn liền phá toái, bị cắn trả à?"
"Không phải, phía trước tiêu hao quá lớn, ta đã nhìn cả Thần Ma vạn giới nên không chịu nổi"
Vẫn Tinh Hầu không hỏi lại, trong nháy mắt y đã tan biến.
"Các ngươi lui ra đi!"
Mệnh Hoàng mệt mỏi xua tay: "Không có việc gì, đều đi đi thôi, ta sẽ ở đây một lúc"
Mặc dù rất lo lắng nhưng các cường giả Mệnh tộc vẫn phải nghe lời lời đi, Mệnh Hoàng chỉ lưu lại một mình Trường Hà bên cạnh.
Mệnh Hoàng âm trầm nhìn về phía Nhân tộc nơi xa xa.
Hồi lâu sau, ông nhắm mắt trầm tư, một màn ông mới thấy là tương lai hay là hiện tại?
Người mới nên ông là Tô Vũ đúng không?
Ông có cảm giác đó!
Nhưng nếu là thật thì quá khó tin, một tảng đá mà có thể nện phát nổ con mắt của ông Sao?
Đó là vận mệnh chỉ đạo, không phải chuyện phát sinh trên thực tế, chỉ có thể nói mới rồi khi ông quan sát Nhân cảnh thì đã bị Tô Vũ dùng một hòn đá cản trở, có khả năng Tô Vũ đã phát hiện cái gì đó, hoặc là vận mệnh chỉ nhãn của ông không đủ cường đại nên mới bị hắn nện nổ con mắt!
"Tô Vũ.. "
Trong lòng thầm lẩm bẩm một tiếng, sau một khắc, ông đột nhiên mở mắt!
Tô Vũ đang ở trên con đường này!
Con thường thông từ Mệnh giới đến Nhân cảnh!
Hắn đã đến rồi!
Hắn thật sự tới đây!
Không phải ảo giác, không phải tương lai, mà là ngay tại lúc này, Tô Vũ đang ở cách ông không xa, thậm chí là ở ngay phía trước, chẳng qua là hắn che đậy hành tung khá tốt mà thôi!
Ông nhìn về phía trước, ánh mắt dần dần trở nên ngưng trọng.
Còn nữa, Hồng Mông cổ thành hiện ra từng đạo kim quang, các cổ thành khác lại là hắc quang, chuyện này đại biểu cho cái gì?
"Cường giả, Tử Linh, Tô Vũ.. "
"Tử Linh giới vực!"
"Ở chỗ lão Quy không chỉ có một mình lão mà còn có những cường giả khác ẩn núp?"
"Đúng vậy, không chỉ một mà là rất nhiều!"
"Tử Linh giới vực xảy ra chuyện rồi ư? Những ngày gần đây Tô Vũ không hề xuất hiện, chẳng lẽ hắn ở trong Tử Linh giới vực sao?"
"Tử Linh giới vực, cường giả cấp Tứ Đại Thiên vương, ba người căm thù Nhân tộc.. "
Vô số suy nghĩ dâng lên, ông lại nhìn về nơi xa, ông cảm thấy Tô Vũ đang ở rất gần mình.
Trong lòng Mệnh Hoàng dâng lên hàng loạt suy nghĩ, Tô Vũ... muốn tập kích Mệnh giới đúng không?
Với sự can đảm của hắn thì đúng là có khả năng!
"Chẳng lẽ hắn đã dẹp yên Tử Linh giới vực rồi? Không có khả năng! Nhưng quả thật là cổ thành có dị biến!"
Mệnh Hoàng hơi ảo não, vừa rồi hẳn là nên quan sát thêm cả mấy giới vực liên minh với Nhân tộc như Thực Thiết tộc mới phải.
Lúc này, ông không thể sử dụng Khuy Thiên chi nhãn được nữa.
Trong lòng ông mang theo vô số suy nghĩ, bỗng nhiên ông nhìn về phía Trường Hà, "Ngươi quen biết đám Cửu Nguyệt, Thôn Thiên. Ngươi phát tin cho Cửu Nguyệt nói ngươi rằng muốn chứng đạo, mong y tới quan sát ngươi chứng đạo đi!"
Trường Hà sững sở: "Cái này không được đâu!"
"Nhanh lên!"
Được rồi, Trường Hà đành phải đưa tin, vừa truyền tin xong, bỗng nhiên không gian trước mặt dao động, liên lạc bị cắt đứt. Mệnh Hoàng quay đầu nhìn liền thấy Thâm Uyên Hầu tỉnh bơ nói: "Ta chỉ muốn bảo đảm thôi, đưa tin thì không cần! Tốt nhất là đừng liên lạc với bên ngoài!"
Ánh mắt Mệnh Hoàng thăm thẳm nhìn chằm chằm lão: "Thâm Uyên, ngươi đang can thiệp nội vụ tộc ta, ngươi có biết hậu quả thế nào không?"
Thâm Uyên Hầu bình tĩnh đáp: "Đây là ý của các tộc chứ không phải ý của riêng ta. Vô Mệnh, ngươi đang bảo Trường Hà đưa tin cho ai?"
"Trường Hà sắp chứng đạo, hiện tại hắn không tiện ra ngoài nên ta bảo hắn mời một số hảo hữu tới quan sát, có vấn đề gì à?"
"Để sau đi!" Thâm Uyên Hầu nhếch môi: "Không cần vội vã!"
Dứt lời, người đã biến mất.
Mệnh Hoàng phẫn nộ, lúc này ông cũng cảm ứng được phụ cận Mệnh tộc có nhiều thêm một lớp bình phong do Thâm Uyên Hầu bố trí, xem ra lão muốn đoạn tuyệt liên hệ của Mệnh tộc với bên ngoài.
Đồ hỗn trướng!
Mệnh Hoàng thầm hừ lạnh!
Ông không bảo Trường Hà đưa tin nữa, hiện tại đắc tội vạn tộc là điều không cần thiết, ông lại nhìn về hướng Nhân cảnh, khẽ cau mày, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Mệnh Hoàng khẽ cười một tiếng, có lẽ sẽ càng thú vị!
Giờ khắc này, Đại Đạo của ông ta hơi hơi gợn sóng!