Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2756 - Chương 2756: Tính Toán Của Mệnh Hoàng.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2756: Tính Toán Của Mệnh Hoàng.
 

Cùng lúc đó.

Ở một nơi cách Mệnh tộc không đến trăm dặm, trong một đám mây, Tô Vũ hóa thành một đóa mây màu nho nhỏ, tiềm phục trong đó.

Hắn cũng cảm thấy hơi khác thường, vừa rồi hình như lão gia hỏa Mệnh tộc đang rình coi hắn rồi bị hắn phản kích!

Bị phát hiện rồi à?

Phản kích đối phương dĩ nhiên là do Tô Vũ có cảm giác, hắn cảm thấy đối phương đang nhìn mình, một cỗ lực lượng Đại Đạo đặc thù lan tràn về phía hắn khiến Tô Vũ vô thức cho đối phương một quyền. Còn chuyện dùng hòn đá để nện thì thật sự không có, bất quá vừa rồi khi hắn thu lại tảng đá thì quả thực có hơi chấn động một cái, nhưng Tô Vũ cũng không quá để ý.

"Bị phát hiện rồi sao?"

"Phát hiện thì cứ phát hiện thôi!"

Tô Vũ thầm nhủ, tiếp tục nhìn về hướng Mệnh giới, hắn thấy được Mệnh Hoàng ở xa xa đang nói gì đó với Trường Hà.

"Lão gia hỏa này thật là nhạy cảm!"

Tô Vũ cảm khái một tiếng, sau một khắc, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên cổ quái, hình như hắn nhìn thấy cái gì. Tô Vũ vội vàng dụi mắt, rất nhanh, Thiên Môn chợt hiển hiện.

Giờ khắc này, hắn đã thấy được!

Ở trong hư không xa xa có một đầu đại đạo mơ hồ, khoảng cách hơi xa nên không quá rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy được.

Đại đạo kia có hơi phù phiếm.

Mà trên đại đạo bất chợt hiện ra một bóng người tiên khí bồng bềnh, xem ra là Tiên tộc.

Tiếp theo lại biến hóa một thoáng, hóa thành một gia hỏa ma khí thao thiên.

Là Ma tộc ư?

Tiếp theo nữa lại xuất hiện một người áo đen, đó là Thiên Uyên tộc phải không?

Ánh mắt Tô Vũ dị dạng, có ý gì?

Thiên Uyên tộc, Tiên tộc, Ma tộc...

Mà rất nhanh, đại đạo lại bắt đầu biến ảo, giống như có ba người cùng đi ra từ cánh cổng.

Tô Vũ nhíu mày: "Cổng... Ba vị cường giả, Thiên Uyên tộc... Thâm Uyên Hầu?"

Tô Vũ nhíu mày: "Thâm Uyên Hầu đi sau, hai vị Hầu phía trước còn mạnh hơn cả Thâm Uyên Hầu sao?"

"Một tên đến từ Tiên tộc, một tên đến từ Ma tộc, đều từ thượng giới xuống à?"

Hai mắt Tô Vũ lóe sáng, Mệnh Hoàng đây là đang muốn mật báo tin tức cho hắn?

Đại đạo biến ảo!

Thế giới bây giờ trừ mình ra thì còn ai có thể thấy lực lượng đại đạo đang biến ảo?

Cổ quái!

Sao Mệnh Hoàng lại biết chuyện ta mở Thiên Môn nhỉ?

"Ba cường giả chứ không phải chỉ có một... "

Tô Vũ nhíu mày, thật hay giả?

Hắn không xác định được có phải Mệnh Hoàng đang cảnh báo hắn hay không.

Mà đúng lúc này, đại đạo của Mệnh Hoàng lại tiếp tục gợn sóng, sau một khắc xuất hiện một lão nhân tóc trắng, ý nói đến chính ông ta hả?

Lão nhân thổ huyết... Sau đó... quay đầu rời đi.

"Có ý gì? Xem tranh không lời? Đệch, ngươi mà thật sự muốn cảnh báo thì cho lực lượng đại đạo hóa thành mấy chữ chẳng phải xong việc sao? Cần phải làm thế hả? Hay là đại đạo của ngươi không biến ra chữ được?"

"Lão đầu thổ huyết rời đi, ý là ngươi muốn đi, thân thể thụ thương rồi?"

"Muốn ta biết những tin tức này?"

Tô Vũ suy nghĩ hồi lâu, âm thầm phán đoán ý tứ của Mệnh Hoàng.

Rốt cuộc tình huống bên chỗ bọn họ là như thế nào đây?

Cùng lúc đó.

Ánh mắt Mệnh Hoàng đây ý che lấp, lạnh lùng nói: "Thâm Uyên Hầu, ra đây đi, mau giải trừ bình chướng, bằng không.. "

Không ai để ý tới ông!

Mệnh Hoàng nhíu mày, nửa ngày sau ông mới cười lạnh một tiếng: "Thôi! Nếu vạn tộc không tín nhiệm lão hủ, thế thì cũng không sao!"

Dứt lời, ông quay người đi vào trong giới vực, thản nhiên ra lệnh: "Đều rút lui hết đi, cứ để Thâm Uyên Hầu ở lại đây trông coi, nếu hắn không tín nhiệm chúng ta vậy thì không cần ở lại đây cản chuyện nữa. Nhân tộc cũng biết Thâm Uyên Hầu đang ở chỗ này, ngươi cứ chờ đó mà xem! Tốt nhất là phong tỏa chặt chẽ Mệnh giới luôn đi!"

Trường Hà và vài vị vô địch Mệnh tộc không khỏi hai mặt nhìn nhau, một vị cường giả Mệnh tộc vội vàng hỏi: "Tộc trưởng, chúng ta nhường lại cửa vào sao?"

"Nhường lại!"

Mệnh Hoàng đáp: "Không nhường ra thì cũng sẽ có người nhìn chằm chằm vào! Cứ nhường hết là xong, một khi Nhân tộc đột kích, các ngươi cũng không mang đến tác dụng øì cả, cứ để Thâm Uyên Hầu tự ngăn cần đi!"

Nơi xa, Thâm Uyên Hầu lại hiển hiện, khẽ cười nói: "Vô Mệnh huynh hiểu lầm rồi!"

Mệnh Hoàng lãnh đạm nhìn lão: "Chín lần triều tịch, Mệnh tộc đều không làm ra hành động nào bất công, lần này thế mà lại một mực bị ngươi nhằm vào! Trong triều tịch trước, Bách Chiến vương có mấy lần tới tìm ta, mong muốn ta giúp hắn nhưng ta đều cự tuyệt, Thiên Mệnh Hầu tộc ta thậm chí tự mình nghênh chiến Bách Chiến vương mà cũng không nghiêng về phe Nhân tộc. Thâm Uyên, ngươi đừng quá đáng, thật ép cho Mệnh tộc đứng về phía Nhân tộc, ngươi cho rằng vạn tộc sẽ đến tương trợ Thiên Uyên tộc thay chúng ta phải không?"

Thâm Uyên Hầu cười gượng: "Ta không có ý đó!"

"Ngươi tự trông coi đi!"

Mệnh Hoàng nói thẳng: "Ta cũng không muốn tộc ta trở thành đứa con rơi cho các ngươi và Nhân tộc chém giết! Đi thôi!"

Một đám cường giả Mệnh tộc đều có phần không nguyện ý, nhưng Mệnh Hoàng đã hạ lệnh, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ đành không cam lòng nhường ra lối vào giới vực.

Mà Thâm Uyên Hầu cũng không ngăn cần, chỉ yên lặng nhìn bọn họ rời đi.

Rất nhanh, Vẫn Tinh Hầu và Ma Đãng Hầu đã xuất hiện, hai người đều tỏ ra hơi khác thường: "Ông ta đi rồi à? Từ bỏ cửa vào sao?"

Mệnh giới vẫn luôn là do người trong nhà trấn giữ cửa vào!

Mệnh tộc cũng không muốn chắp tay nhường địa bàn của mình cho ai, dù vạn tộc muốn đến đóng quân thì bọn họ cũng không cho, không ngờ bây giờ Mệnh Hoàng lại vì phẫn nộ mà từ bỏ.

Vẫn Tinh Hầu là người cảnh giác, vội hỏi: "Chẳng lẽ là vì ông ta thấy được nguy hiểm?

Vừa rồi ông ta vận dụng Khuy Thiên chi nhãn, có phải đã nhìn thấy cái gì hay không?"

Ma Đãng Hầu gạt đi: "Nguy hiểm thì lại thế nào? Nắm chắc lối vào cũng là chuyện tốt!

Tin tức ngươi và ta hạ giới vẫn chưa lộ ra ngoài! Chúng ta làm chủ nơi đây, tránh bị người khác làm lộ tin, một khi để Nhân tộc đột nhập thì có thể cả ta và ngươi sẽ lâm nguy, nếu Vô Mệnh không nhúng tay vào hoặc là đứt khoát chờ ở cửa vào giới vực chặn đường chúng ta, chúng ta rất có thể sẽ bị áp chế! Hiện tại cũng tốt, Nhân tộc mà tới thì chúng ta cũng có thể tùy thời ra ngoài nghênh chiến, thêm cả Thâm Uyên nữa thì dù lão Ô Quy liên thủ với Đại Chu vương cũng không khiến ba người chúng ta e sợ!"

"Dù Nhân tộc dốc toàn bộ lực lượng phe liên minh, chỉ cần kiên trì một hồi chờ Thiên Cổ tới cứu viện thì sẽ càng thêm an toàn!"

Vẫn Tinh Hầu suy nghĩ một chút bèn gật đâu, cũng phải, nói gì thì nói, nắm giữ cửa vào vẫn là một chuyện tốt!

Có lẽ Vô Mệnh đã nhìn thấy mối nguy nào đó, thế nhưng điều này không quan trọng, nguy hiểm đến mấy thì đối phương cũng đã từ bỏ cửa vào, họ hoàn toàn có thể hạn chế được Mệnh tộc!

"Tuy là chuyện tốt, thế nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút!" Vẫn Tinh Hầu nhắc nhở: "Khuy Thiên chi thuật của Vô Mệnh vốn không yếu"

"Đương nhiên, chúng ta sẽ không đem tính mạng của mình ra đùa!"

Ma Đãng Hầu và Thâm Uyên Hầu đều hài lòng. Mệnh tộc đi thì cứ đi, nơi này sẽ do bọn hắn tiếp quản.

"Vô Mệnh bị thương, đại khái cũng sẽ không quản nhiều đâu!"

Ma Đăng Hầu nói: "Nói không chừng là do ông ta cố ý khiến bản thân bị thương, không muốn tham dự cuộc chiến kế tiếp"

"Chuyện thường thôi!"

Vẫn Tinh Hầu cũng không cảm thấy kỳ quái, làm bản thân bị thương cũng là một cách để tránh khỏi tranh phong của hai phía.

Bây giờ ba người đều không vờ rời đi nữa mà là trực tiếp ở lại nơi này canh giữ.

Cửa vào so với lối đi thông lên thượng giới còn quan trọng hơn nhiều.

Nắm giữ nơi đây, Mệnh tộc xuất nhập hoặc là câu thông tin tức đều phải thông qua bọn họ, sẽ khiến họ càng yên tâm hơn.

Bình Luận (0)
Comment