Phượng tộc.
Trên một cây ngô đồng to lớn kiến tạo một tòa cung điện khổng lô, đây cũng là Phượng Hoàng điện.
Lúc này, không hiểu sao Phượng Hoàng cảm thấy rất bất an.
Loại bất an này khiến bà hơi hoảng hốt.
Bà không biết có phải do trước đó có mấy vị Hợp Đạo bị giết nên mới khiến bà tâm thần rối loạn như vậy hay không, nhưng rất rõ ràng là từ khi Minh Hoàng chết đi, bà chưa từng bình tĩnh được giây phút nào.
Trong đại điện, không chỉ bà lo lắng mà những Vĩnh Hằng khác cũng thấy hơi nôn nao.
Hạ giới đã bại.
Họ có ưu thế lớn không gì sánh kịp, nhưng cuối cùng lại thảm bại, không thể không nói chuyện này tựa như một cái tát vang dội vào mặt tất cả vạn tộc.
Trước trước sau sau đã chết 11 tôn Hợp Đạo.
Dù là như thế, hiện tại vạn tộc vẫn còn 12 tôn Hợp Đạo cảnh, kỳ thật nhìn từ mặt ngoài thì cũng không yếu hơn Nhân tộc bao nhiêu, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, vô dụng thôi!
Tiên Thần Ma đều không có tâm tư tử chiến!
Bởi vì bọn họ còn có đường lui, có đường lui liền nghĩ nhiều, có đường lui thì sao còn nguyện ý tử chiến đến cùng với Nhân tộc?
Thượng giới vừa mở, Nhân tộc nhất định sẽ bị tận diệt.
Mang theo ý nghĩ như vậy khiến mọi người đều chỉ muốn tự vệ.
Mà lúc này, Phượng Hoàng lại lo lắng tới cực điểm, bà triệu tập hết thảy Vĩnh Hằng hội tụ về Phượng Hoàng điện.
Ngoại trừ bà, Phượng tộc còn có 16 tôn Vĩnh Hằng cảnh, trước đó đã chết một vài vị, thế nhưng tổng thể vẫn cường đại như trước.
Trên mặt Phượng Hoàng mang theo về uy nghiêm, nhìn xuống đám cường giả bên dưới, bà cất tiếng: "Hạ giới tan tác đã thành kết cục xác định! Bây giờ chỉ có thượng giới mở ra mới có thể ngăn chặn ác ma Tô Vũ! Mà Tô Vũ cũng đã nói, trước khi thượng giới mở phong bế thì hắn nhất định sẽ tấn công vạn tộc! Hắn nói năm năm, khả năng chỉ là tung hỏa mù mê hoặc chúng ta, có lẽ chỉ có ba năm, thậm chí là hai năm.. "
Phượng Hoàng hít sâu một hơi: "Tộc ta không thể so được với Thần Ma Tiên, thực lực chúng ta đã suy yếu, một khi bị Nhân tộc cường công thì chắc chắn sẽ hủy diệt. Cho nên bản Hoàng muốn hỏi ý chư vị, làm sao để né qua cửa ải khó khăn ấy? Chỉ cần tránh đi lần này, thượng giới mở ra thì Nhân tộc sẽ không còn cơ hội hung hăng càn quấy nữa!"
Tô Vũ nói năm năm, nhưng bà cảm thấy đừng coi là thật!
Ma đầu kia nói chuyện đều là nửa thật nữa giả.
Hắn nói năm năm, ngươi giảm phân nửa đi là được rồi.
Hai ba năm kỳ thật chỉ là một cái nháy mắt.
Hai ba năm, trong tộc cũng rất khó sinh ra Hợp Đạo, chỉ có mình bà thì sao ngăn cản được Tô Vũ và những đồng minh của hắn?
Có Vĩnh Hằng ngập ngừng lên tiếng: "Hoàng, bây giờ tại hạ giới đã không còn ai có thể áp chế Tô Vũ! Hắn nắm Mệnh tộc trong tay, cắt đứt liên hệ giữa chúng ta cùng thượng giới, tốt nhất chúng ta đừng cố gắng làm cho lối đi thượng giới buông lỏng, dẫn đến người thượng giới xuống rồi lại bị hắn phục sát! Nếu đến lúc đó Tô Vũ thật sự cường công tộc ta... Vậy thì chỉ có thể cá chết lưới rách, tận lực giữ lại một vài hạt giống, chờ đợi đại chiến kết thúc, thức tỉnh quang vinh của bản tộc!"
"Chỉ có thể như thế sao?"
Phượng Hoàng thở dài một hơi, kỳ thật bà càng hy vọng mọi người đưa ra chủ ý gì đó khiến Tô Vũ không coi bọn họ thành mục tiêu, tốt nhất là chỉ nhắm vào Thần Ma Tiên, hoặc là Long giới cũng được.
Chỉ cần Tô Vũ cường công một tộc, đối phương liều mạng đồng quy vu tận với hắn thì sẽ dẫn đến thượng giới mở ra trước hạn, tử đạo hữu bất tử bản đạo! (1)
Nếu như đằng nào cũng phải có một tộc bị phá diệt, vậy thì tất nhiên là tộc khác bị diệt sẽ càng tốt hơn!
Đương lúc bọn hắn bàn chuyện, Phượng Hoàng bất chợt nhíu mày hỏi: "Cả ngày hôm nay ta thấy rất bất an, luôn cảm thấy sắp có việc phát sinh, lối vào giới vực phong tỏa xong chưa?"
"Phong tỏa hết rồi!" Một vị Vĩnh Hằng đáp: "Tuyệt đối nghiêm phòng tử thủ, dù Hợp Đạo có cường công thì cũng có thể chống đỡ một hỏi, sẽ không bị công phá!"
"Vậy thì tốt!"
Phượng Hoàng thở hắt ra, bà cảm giác mình có hơi lo bóng lo gió. Đại chiến vừa kết thúc, các tộc đều đã phong giới, lúc này vạn tộc không có đại chiến, hà tất lại tự tìm phiền não.
Mà đúng lúc này, lông ngực Phượng Hoàng bỗng nhói lên một cái: "Các ngươi... Có cảm giác gì không?"
Mọi người nghỉ hoặc, cảm giác gì cơ?
Phượng Hoàng không nói gì, bà cấp tốc phóng thích ý chí lực ra dò xét một phen, lúc này bên ngoài đại điện, có một tiểu phượng hoàng đang vui vẻ chơi đùa với vài tiểu phượng hoàng khác, hình như cả đám nhóc đang truy đuổi theo một hỏa cầu.
Đây cũng là trò chơi quen thuộc ở Phượng tộc, khi còn bé Phượng Hoàng cũng đã từng chơi.
Hỏa cầu kia là một loại hỏa chủng ở Phượng Hoàng sơn, thôn phệ nó thì sẽ có trợ giúp lớn cho việc cảm ngộ đại đạo, một số cường giả sẽ đi thu thập về, thế nhưng số lượng không nhiều nên thường để cho đám tiểu bối tự mình tranh đoạt.
Truy đuổi hỏa cầu cũng là trò chơi tranh đoạt nổi danh ở Phượng tộc.
Trong hỏa cầu cắm vào một chút ý chí lực, để nó tự bay loạn, sau đó mọi người giành nhau chiếm lấy, người nào bay nhanh, không sợ lửa và lực khống chế mạnh thì cuối cùng sẽ chiến thắng.
Lúc bấy giờ, viên hỏa cầu kia đang nhanh chóng bay lượn, lăn về hướng cửa đại điện.
Các Vĩnh Hằng khác đều nhìn thấy, ai nấy cũng chỉ biết cười khổ.
Chỉ có đám tiểu tử này là vô ưu vô lự.
Aiz!
Được rồi, để bọn hắn đùa nghịch đi thôi.
Có Vĩnh Hằng thấy về mặt Phượng Hoàng khó coi bèn quát lớn: "Thiên Hoàng, các ngươi khống chế hỏa chủng ra ngoài chơi đi, không có quy củ gì hết!"
Hỏa câu kia đều sắp bay vào trong đại điện rồi.
Tâm tình Phượng Hoàng đang không tốt, lỡ va chạm với ngài ấy thì đám tiểu bối chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị trách phạt.
"Biết rồi!"
Một tiểu phượng hoàng ngọng nghịu đáp lại, có điều hỏa cầu kia vẫn bay về hướng đại điện.
Phượng Hoàng cau mày, lúc này bà chỉ cảm thấy lo lắng đến cực hạn.
Ý chí lực của bà cấp tốc càn quét nhưng không phát hiện ra cái gì, tâm mắt bất chợt lướt qua viên hỏa cầu kia, đột nhiên sắc mặt bà tái đi.
Không đúng, trong hỏa chủng đó đang bao bọc cái gì?
Uy hiếp!
Đồ vật gì lại có thể tạo thành uy hiếp với mình? Không có khả năng, trừ phi Hợp Đạo tự mình buông xuống, bằng không dù hỏa chủng ấy có là thần phù của chủ nhân quy tắc thì cũng không thể dễ dàng đối phó với một vị Hợp Đạo!
"Hèn mạt!"
Phượng Hoàng gầm lên, bà cảm giác cực kỳ không ổn!
Bà vỗ một chưởng về phía hỏa cầu đang bay!
Các Vĩnh Hằng khác đều không phát giác được cái gì, có vị cường giả còn lên tiếng khuyên nhủ: "Hoàng, tiểu bối chơi đùa mà thôi, ta lập tức đuổi chúng đi.. "
Chút chuyện nhỏ ấy mà.
Bị hỗn đản Lam Thiên trộm đi ba ngàn trứng Phượng Hoàng khiến tiểu bối trong tộc chẳng còn lại bao nhiêu, sau sự kiện đó, mọi người đều trở nên dung túng đám tiểu bối hơn, huống chỉ mối nguy diệt tộc sắp tới, còn so đo những thứ này làm gì?
Phượng Hoàng thật là!
Hắn còn đang định tiếp tục khuyên nhủ, nào ngờ ánh mắt Phượng Hoàng lại kịch biến.
() Từ đạo hữu bất từ bần đạo (Zt3š#ZZE#33š) Câu này xuất phát từ dòng Hỏng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu sống chết không quan trọng, có thể dùng một câu thay thế dễ hiểu là sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi.