Ánh mắt Phượng Hoàng kịch biến!
Ngay khi bà xuất chưởng, bỗng nhiên hỏa chủng vùng lên tán loạn, một cỗ tử khí nhanh chóng lan ra, tiếp đó hỏa chủng liền tan biến, lộ ra hình dáng một đại ấn.
Rất nhanh, chuyện kinh khủng hơn còn đang tiếp diễn, phía dưới đại ấn đột ngột xuất hiện một vòng xoáy không gian nho nhỏ.
"Nhịn xuống, đừng hô!"
Tiếng quát khẽ từ trong vòng xoáy truyền ra, sắc mặt Phượng Hoàng hoàn toàn thay đổi!
Đại Chu vương!
Lối đi Tử Linh!
Xong rồi!
Phượng Hoàng rất muốn gào thét, rất muốn bùng nổ chiến lực, có điều bà còn chưa kịp làm gì thì một cỗ tử khí thao thiên đã phóng đến.
Nam vương lập tức hiển hiện, trực tiếp vỗ một chưởng về hướng Phượng Hoàng!
Cùng lúc đó, hơn mười vị Tử Linh Hầu hiện ra toàn bộ.
Mỗi người một tên, đánh về hướng những vị cường giả Vĩnh Hằng của Phượng tộc.
Mà Đại Chu vương theo sát phía sau, vẫn luôn miệng lẩm bẩm: "Nhịn xuống! Trời không tuyệt đường người, chỉ cần nhẫn nại thì hết thảy cửa ải khó đều có thể vượt qua!"
"Nhẫn nhất thời, gió êm sóng lặng; Lui một bước, trời cao biển rộng!"
Phượng Hoàng kịch liệt giãy giụa, không, không thể nhịn!
Không thế!
Xong rồi, ánh mắt bà lộ ra vẻ tuyệt vọng, xong đời rồi, Phượng giới đã hỏng, lối đi Tử Linh thế mà mở đến tận cửa, mở ra ngay tại đại điện của Phượng Hoàng, ngay dưới mí mắt của bà, không thể tưởng tượng nổi!
Phượng Hoàng dồn sức kịch liệt giãy giụa, bỗng lại có một tiếng cười nhu hòa truyền đến: "Buông bỏ đồ đao, bảo toàn chủng tộc. Ta không giết ngươi, giết chóc không mang đến hòa bình, hòa bình cần phải dựa vào đàm phán, chúng ta hãy nói chuyện tử tế đi"
Tô Vũ!
Trong mắt Phượng Hoàng nông đậm vẻ mờ mịt, là Tô Vũ!
Thanh âm của hắn, Phượng Hoàng nhất định sẽ không quên!
Hắn đang nói cái gì?
Đàm phán?
Trên trán Tô Vũ thấm rịn một lớp mỏ hôi, lực lượng thần văn Thánh đạo phát huy tới cực hạn, lúc này, hắn bước vào thời không trường hà, trong miệng còn liên tục rì rằm nhắc nhở: "Đàm phán mới là lối thoát duy nhất. Phượng Hoàng, ngồi xuống cùng nói chuyện nào!"
"Nhịn xuống, chúng ta hãy thương lượng tử tế đi!"
Đại Chu vương quát khẽ: "Đàm phán, nhẫn nại, ngủ đông thì mới có cơ hội!"
Phượng Hoàng hoàn toàn mê man, ánh mắt bà lúc thì trừng lên, lúc lại vẩn đục, lúc thì mang theo ý giây giụa kịch liệt!
Nhưng bà lại đụng độ với không chỉ một mà là hai tên siêu cấp lừa dối, một tên dối trá lừa bà phải nhịn xuống, vị này có chiến lực Hợp Đạo đỉnh cấp.
Một tên dùng Thánh đạo cảm hóa, thực lực không hề thua kém bà.
Lúc bấy giờ, Lam Sơn Hầu và Nam vương đều đang áp chế lực lượng đại đạo của bà, một tôn Thiên vương đã đủ khiến bà vô pháp địch nổi, huống chỉ là cả bốn đồng thời ra tay.
Trong nháy mắt, đại đạo của bà đã ảm đạm đi hẳn.
Trong hư không, Tô Vũ điểm xuống một bút, cấp tốc phác họa từng chữ viết trong đại đạo của Phượng Hoàng!
Không chỉ vậy, một tờ sách họa cũng bay ra từ đó, mau chóng quấn quanh Phượng Hoàng đại đạo!
Nam vương vỗ một chưởng đánh nổ nhục thể của Phượng Hoàng, Lam Sơn Hầu thì cầm Nhân Chủ ấn trong tay, trực tiếp trấn áp biển ý chí của bà ta.
"Nhất định phải nhịn xuống, nhẫn nại mới là lối thoát duy nhất, tin tưởng ta!"
Âm!
Thân thể Phượng Hoàng nổ tung, biển ý chí bị trấn áp, đại đạo bị Tô Vũ viết ra vô số chữ viết, nhất kích phong tỏa, Văn Minh Chí quét qua, một đường áp chết Rất nhanh, Phượng Hoàng đã biến mất!
Bà ta thậm chí còn chưa kịp nói ra một lời nào!
Mà cùng lúc đó, hơn mười tôn Tử Linh Hầu mang theo một đám quân chủ đã hoàn thành việc đánh hạ Vĩnh Hằng Phượng tộc, tốc độ cực kỳ nhanh!
Chưa đầy một phút, toàn bộ đại điện chỉ còn lại vài tiểu phượng hoàng còn đang ngơ ngác ở bên ngoài, sắc mặt đứa nào đứa nấy đều ngây dạy, dường như chúng còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà ngay một khắc này, tiểu phượng hoàng dẫn đầu trước đó chợt xòe hai cánh, cười hì hì nói: "Các bằng hữu thân ái, cùng ta hòa làm một thể là tốt nhất, nhắm mắt làm ngơ đi!"
Hai cánh thu hết toàn bộ đám tiểu phượng hoàng kia vào bên trong, tức khắc một cỗ hỏa diễm bốc lên, biểu cảm của đám tiểu phượng hoàng đều hết sức thống khổ, dần dần hóa thành tro bụi, tan biến ở ngay trước mặt mọi người!
Khóe miệng Đại Chu vương hơi hơi run rẩy, mà Tô Vũ lại nở nụ cười xán lạn.
Hắn không khỏi âm thầm giơ ngón cái cho Lam Thiên, thật giỏi!
Nếu không phải còn cần giữ hình tượng để bàn chuyện đại sự ở đây thì hắn rất muốn lớn tiếng khen ngợi Lam Thiên một tiếng!
Trước đó kỳ thật Lam Thiên định vị ấn đại phủ không phải ở đây, thế nhưng dường như y đã phát hiện ra động tĩnh của ấn đại phủ, hơn nữa bản tính Lam Thiên vốn to gan, dám trực tiếp đem ấn đại phủ đá đến dưới mí mắt Phượng Hoàng!
Không phục cũng không được!
Trận chiến này đánh vô cùng thuận lợi!
Cơ hồ không có động tĩnh gì quá lớn thì cường giả Phượng Hoàng tộc đã bị hốt gọn!
Lam Thiên cười hì hì thúc giục: "Thất thần làm gì? Còn có một tên Vĩnh Hằng ở cửa vào, nhanh lên, đừng để cho đối phương chạy!"
"Làm sao có thể!" Tô Vũ phẩy tay: "Đại Chu vương, các vị mau đi bắt đối phương đi!"
"Lam Sơn Hầu, bắt lấy hết thảy Nhật Nguyệt Sơn Hải, kẻ nào chạy trốn thì giết sạch, còn lại cứ coi như tù binh!"
Tô Vũ điều khiển Văn Minh Chí bao trùm trên cao, trấn áp hết thảy Vĩnh Hằng của Phượng tộc.
Cả một đám đều chỉ còn lại biển ý chí nên muốn trấn áp cũng không khó.
Trước tiên hắn sẽ không giết, cứ giữ lại đó đã!
Trang sách về Phượng tộc rất nhanh sẽ được hoàn thiện.
Tô Vũ tươi cười đi ra khỏi đại điện, hắn nhìn xuống Phượng giới, cảnh tượng thật đẹp, ta thích!
Không cần tốn nhiều sức đã bắt được một tộc về tay!
Ba đại tộc còn lại chắc chắn không thoát được, rất nhanh thôi chư thiên vạn giới sẽ chỉ còn lại Thần Ma Tiên không nằm trong khống chết Mà lúc này, Tử Linh đã xuất động, toàn bộ Phượng giới nhanh chóng dấy lên cơn chấn động!
Mang theo vẻ mặt khó tin, đám phượng hoàng nhỏ yếu còn lại căn bản không có cách ngăn cản nhiều cường giả Tử Linh như vậy, không còn Vĩnh Hằng thì trước mặt các vị Hợp Đạo thế này, ngay cả tự sát cũng là chuyện bất khả thi!
Chốc lát sau, hàng loạt con dân Phượng tộc đã bị từng vị Tử Linh Hầu xuyên thành một đoàn kéo về phía Tô Vũ!
Toàn bộ Phượng giới triệt để đình trệ!
Mà bên ngoài vẫn im hơi lặng tiếng, không có bất cứ dao động gì.
Không một ai biết chuyện gì vừa mới diễn ra.
Mấy vạn thần dân Phượng tộc đã bị bắt.
Có kê thì hoảng sợ, có kẻ thì khủng hoảng, có kẻ thì cừu thị, oán hận ra mặt.
Nhất thời khắp Phượng giới đều là oán khí dày đặc.
Nhưng mà tất cả bọn họ đều bất lực, không thể thay đổi được cái gì.
Tô Vũ không định để ý tới chúng, hắn nhìn bầu trời một hỏi, bỗng nhiên khẽ cười nói:
"Ta sẽ không giết các ngươi, lần này ta đến đây đều chưa hề giết một người nào. Ta hi vọng sẽ hợp tác cùng có lợi, giết chóc không phải là biện pháp giải quyết vấn đề"
Lúc này, thậm chí Tô Vũ còn phóng xuất ra ý chí lực của những vị Vĩnh Hằng khác, bao gồm cả Phượng Hoàng, để cho bọn họ nghe được những lời Tô Vũ nói.
"Thánh" đạo thần văn của Tô Vũ tiếp tục phát động, hắn mỉm cười nói: "Ta tới là vì giải quyết cuộc chiến vạn tộc chứ không phải vì giết chóc, thế nhưng ta biết nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể bắt giữ chư vị trước, sau đó mới bàn về hòa bình!"
"Nếu ta muốn diệt Phượng tộc thì giờ này khắp nơi đã sinh linh đồ thán"
"Thế nhưng, diệt tộc không phải là điều ta mong muốn!"
"Cho nên, ta cho chư vị một lựa chọn, ta sẽ thả một vị Vĩnh Hằng ra để phụ trách quản lý Phượng giới. Những Vĩnh Hằng còn lại, kể cả Phượng Hoàng thì nhất định phải bị giam giữ! Không giam giữ thì chính các ngươi cũng rõ ràng, chỉ sợ các ngươi rất nhanh sẽ trở thành đại địch của ta!"
Nghe vậy, Đại Chu vương muốn nói rồi lại thôi.
Mà trong hư không, cường giả Phượng tộc đều thấy ngoài ý muốn.
Không giết chúng ta?
Không diệt Phượng tộc?
Phượng Hoàng hơi kích động, thanh âm ngập ngừng vang lên: "Ngươi... nói thật chứ?"
Phượng giới đã bại!
Thất bại thảm hại!
Mối nguy diệt tộc đang ở ngay trước mắt!
Đây có phải là kế hoãn binh của Tô Vũ hay không?