Trong lúc chờ lối đi xuất hiện, ngày hôm sau, Thiên Diệt, Vân Tiêu, Trà Thụ và Thư Linh đều đã tới.
Ngoại trừ nhóm Tô Vũ thì nơi đây đã có 6 vị Hợp Đạo cảnh.
Trong đó, Thiên Diệt bọn họ đều được điều động trở về từ trong tứ đại giới vực.
Vốn bên ngoài các giới sẽ có hai vị Hợp Đạo đóng quân, nhưng bây giờ đành phải điều chỉnh một thoáng, Long tộc có hai vị, Phượng tộc, Côn Bằng và Viên tộc thì chỉ giữ lại một vị.
Đến lúc này, chiến lực Hợp Đạo dưới trướng Tô Vũ đều đang nhận nhiệm vụ, nhân thủ được sắp xếp rất chặt chẽ.
Vạn Thiên Thánh thủ Nhân tộc, Thiên Nhạc và Đa Bảo đang lang thang khắp vạn tộc tìm Nghị Viên lệnh, các tộc đồng minh cũng đều có chuyện cần làm, ngoại trừ Mệnh Hoàng. Ở Mệnh tộc, Tô Vũ cũng không định xếp người vào, để tránh bị thượng giới phát hiện.
Còn chuyện lần trước giả mạo Đạo vương, Tiên Chiến Hầu có truyền tống bảo vật xuống nữa hay không thì hắn không để ý, truyền tống thì cứ truyền tống thôi. Dẫu sao Tiên Chiến Hầu cũng không có cách nào thẩm thấu ý chí xuống được.
Trừ phi đại chiến bùng nổ, lại có cường giả ngã xuống, khiến cho quy tắc biến động.
Tô Vũ chờ đợi thêm một ngày.
Các vị Đại Minh vương cũng đã nghiên cứu ra một ít vấn đề, ngày thứ ba, trong hư không hiện lên một cái cửa như ẩn như hiện.
Lối đi lên thượng giới!
Tô Vũ nhanh chóng xuất hiện ngay tại cửa thông đạo, hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía người xung quanh, cất lời: "Bên trong lối đi chắc chắn sẽ không an toàn, tất cả mọi người hãy cẩn thận, tránh bị vết nứt không gian bao phủ!"
"Ngoài thông đạo khả năng là sẽ có cường giả tọa trấn, cũng có thể là không có, nếu có thì dùng tốc độ nhanh nhất bắt lại, không được để tin tức của chúng ta lộ ra ngoài!"
"Nếu có người không may bị cuốn đi, có thể trở về hạ giới thì về hạ giới, không trở về được thì đừng có chạy lung tung, tìm đường tới đạo tràng của Ngũ Nguyệt Thực Thiết tộc, chờ ta đi đón các ngươi!"
Mọi người dồn dập gật đầu.
Lúc này, cửa thông đạo kia mơ hồ có một lực hút truyền đến, Đại Chu vương vội nói:
"Lối đi chỉ duy trì trong một canh giờ, sau đó sẽ tan biến rất nhanh"
Tô Vũ khẽ gật đầu, hắn chưa vội tiến vào.
Hắn muốn chờ tới một khắc cuối cùng khi cửa sắp biến mất thì mới vào trong, tránh cho có người theo đuôi, mặc dù khả năng ấy không lớn.
Được rồi, kỳ thật người mà hắn đề phòng chính là Thiên Diệt.
Quả nhiên, Tô Vũ không đi khiến Thiên Diệt sốt ruột muốn chết, trong nháy mắt hắn ta bèn hiện thân, gấp gáp thúc giục: "Mau vào đi, bằng không thì cửa thông đạo biến mất bây giờ!"
Tô Vũ 'vạch trần đối phương: "Ngươi thành thật một chút cho ta! Chờ khi thông đạo sắp biến mất ta mới đi, làm sao, ta đi vào, ngươi sẽ nối gót theo lên à? Ngươi đừng khiến ta thêm phiền nữa!"
Thiên Diệt cứng miệng không đáp.
Nửa ngày sau hắn mới buồn bực chất vấn: "Ta không có ý nghĩ đó. Nhưng sao ngươi mang Tinh Hồng theo mà không mang ta?"
Dứt lời, hắn ta còn kéo thêm một vị đồng minh: "Ngươi không yên lòng về ta thì cũng phải yên lòng với Vân Tiêu chứ, sao ngươi không mang theo Vân Tiêu?"
Nơi xa, Vân Tiêu hiện thân, cũng hơi hơi chờ mong.
Tô Vũ ho nhẹ một tiếng, trấn an nàng: "Không được, Vân Tiêu tiền bối phải ở lại đây canh giữ cửa thông đạo cùng ngươi, ta không yên lòng về ngươi, Vân Tiêu tiền bối khiến ta yên tâm hơn nhiều, nàng thủ vệ cửa thông đạo này thì ta sẽ càng an tâm. Ta cũng không muốn lần sau ta trở về, nơi đây liền đổi chủ nhân, ta vừa bước xuống liền bị kê khác phục kích!"
Vân Tiêu nghe thế, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng vẫn hớn hở ra mặt, vui vẻ đáp: "Vũ Hoàng yên tâm, có ta ở đây thì nhất định sẽ giữ kỹ cửa thông đạo, cũng sẽ ngó chừng tên Thiên Diệt này, tuyệt đối không cho hắn chạy loạn!"
Thiên Diệt muốn khóc.
Đồ đần!
Ngu hơn cả ta nữa!
Tô Vũ tùy tiện khen ngươi vài câu thì ngươi liền quên mất ngươi là ai!
Rõ ràng trên đường tới đây ngươi đâu có nói như vậy, ngươi còn hung hăng oán trách vì sao hắn không mang ngươi theo mà lại mang Tinh Hỏng cơ mà.
Quả nhiên, nữ nhân là đồ không đáng tin cậy!
Thiên Diệt oán thầm, cuối cùng ta cũng hiểu rõ vì sao Tô Vũ không mang theo nữ nhân lên thượng giới, quá không đáng tin cậy, vừa rồi còn là cùng một bọn với ta, hiện tại thì thành kẻ trông coi ta luôn rồi!
Tô Vũ nén cười, mà sau lưng, Tỉnh Hồng bày ra về mặt cực kỳ đắc ý khiến Thiên Diệt tức tối giậm chân, kém chút đã tức đến nổ tung!
Ghét nhất tên tôn tử Tinh Hồng kia, mẹ nó, mấy ngày qua y thường xuyên khoe khoang với mình.
Một đám người vui về trò chuyện vài câu, Tô Vũ lại chờ đợi thêm một hỏi, mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, hắn bèn hít sâu một hơi, trong tay hiển hiện một hòn đá nhỏ, thứ đồ chơi này mới là bảo vật trấn áp hết thảy những thứ không phục!
Kỳ thật Tô Vũ đã mơ hồ có suy đoán nó là cái gì.
Nhân Hoàng ấn!
Đương nhiên, có phải hay không thì rất khó nói, bất quá Tô Vũ biết Nhân Chủ ấn tuy có lực công kích không mạnh, thế nhưng có thể trấn áp rất nhiều thứ, bao gồm cả khí vận, thời không trường hà hay quy tắc chỉ lực.
Nhân Chủ ấn cũng đạt tới mức độ Thần binh.
Nếu vật này là Nhân Hoàng ấn thì việc nó có thể trấn áp hết thảy sẽ không còn kỳ quái nữa.
Nghe đồn đây chính là kiện Đế binh duy nhất.
Nhưng chẳng lẽ Nhân Hoàng ấn lại bị Tinh Nguyệt tùy tiện chôn ở sân nhà của Văn vương ư?
Phải biết, khi đó thượng cổ còn chưa hủy diệt, thượng cổ diệt không bao lâu thì Văn vương đã xuống Tử Linh giới vực để tìm cách hồi sinh Tinh Nguyệt, khi đó chẳng lẽ Nhân Hoàng ấn đã không còn nữa?
Không trùng khớp!
Dựa theo hiểu biết của Tô Vũ thì cuối thời thượng cổ vẫn còn có động tĩnh của Nhân Hoàng ấn mới phải.
Không có khả năng là nó đã sớm bị chôn!
Cho nên hắn rất khó xác định lai lịch thứ này, nếu không phải là Nhân Hoàng ấn, chẳng lẽ hòn đá kia là huynh đệ với Nhân Hoàng ấn sao?
Rất có khả năng!
Tỉ như khi chế tạo đã tạo ra hai cái một lớn một nhỏ, một công một tư.
Dám lắm!
Bằng không loại bảo vật có lực lượng trấn áp thế này bình thường sẽ không có cách nào lí giải rõ.
Thực ra Tô Vũ vẫn có chút suy đoán, có khả năng Nhân Hoàng đã có hai con dấu, một là dùng trước khi nhất thống chư thiên, một là dùng sau khi sự thành.
Nếu là như vậy thì có thể giải thích rõ ràng.
Hòn đá nhỏ này kỳ thật cũng là Nhân Chủ ấn, được dùng khi Nhân Hoàng còn là Nhân Chủ.
Suy đoán như vậy liền tương đối phù hợp với thực tế.
Đương nhiên, cụ thể nó là cái gì thì không trọng yếu, dùng tốt là được!
"Đi thôi!"
Tô Vũ không nhiều lời, hắn nhanh chóng bước vào trong lối đi, những người khác dồn dập đuổi kịp.
Đại Chu vương và Lam Thiên chủ động hộ đạo trái phải xung quanh Tô Vũ, lo lắng sẽ xuất hiện mối nguy.
Ai biết rốt cuộc tình huống bên trong sẽ ra sao, lời Triệu Xuyên nói chưa chắc đã là thật.