Lúc bấy giờ, Tô Vũ đương nhiên không biết cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa Cửu Nguyệt và Định Quân Hầu, mà dù có biết thì hắn cũng không để ý Định Quân Hầu nghĩ thế nào.
Hắn nhìn thoáng qua những người chưa đến Hợp Đạo ở đây, rất lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Được rồi! Nhưng nhớ phải tuyệt đối cẩn thận, mặt khác, mỗi tháng phải trở về một lân, đừng để lỡ thời gian rời đi"
"Vâng!"
Đám người vui mừng.
Tô Vũ thở dài trong lòng, thôi, chỉ có thể như thế.
Hắn biết bọn họ nói đúng, nhưng lại lo lắng bọn họ có thể chết ở đây hay không.
Mà thôi, cứ như vậy đi.
Tô Vũ hiểu đạo lý được che chở mãi thì không thể xuất hiện thiên tài và cường giả chân chính, cường giả như vậy hệt như bùn loãng, không thể trát tường.
Lúc này, con gái Định Quân Hầu cũng có chút kích động, mở miệng nói: "Vũ Hoàng, ta cũng muốn đi lịch luyện!"
Tô Vũ lườm nàng.
Lịch luyện?
Nhật Nguyệt đỉnh phong chưa trải qua được mấy trận chiến, thậm chí chưa từng trải qua nguy cơ sinh tử thì lịch luyện kiểu gì?
Đám người Hạ Long Võ đều thân kinh bách chiến, vấn đề không lớn.
Còn vị này... Quên đi!
Không phải Tô Vũ xem thường nàng ta, nhưng đối phương mà ra ngoài, ba ngày sau phơi thây đầu đường cũng đã là trụ được lâu rồi!
Nhân tộc vốn bị vạn tộc vây quét, một con chim non Nhật Nguyệt đỉnh phong ra ngoài sống được ba ngày cũng tính là lợi hại.
Quả nhiên, Định Quân Hầu tự mình hiểu lấy, nghe vậy lập tức lạnh mặt cấm cần:
"Không thể, đừng gây chuyện!"
Con gái của gã gần như chưa từng trải qua trận chiến nào.
So với đâm gia hồa sát khí lay trời này thì đúng là không biết lượng sức.
Ở đây cũng có vài vị Nhật Nguyệt đỉnh phong.
Hồ Hiển Thánh, Trường Hà, Thôn Thiên.
Nhưng Định Quân Hầu biết rõ kê nào trong số họ cũng đều có thể dễ dàng giết chết con gái nhà mình.
"Phụ thân!"
Con gái Định Quân Hầu không cam lòng: "Ta biết ta không có kinh nghiệm, nhưng kinh nghiệm đều cần tích lũy, các ngươi càng không cho ta ra ngoài, ta lại càng không có kinh nghiệm! Hiện tại như thế, về sau cũng thế, không đi ra, cả một đời đều vô tri vô giác!"
"Trước đó Vũ Hoàng đã nói sẽ cho ta mở mang kiến thức trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, bây giờ ta muốn mở mang kiến thức một chút!"
Tô Vũ liếc Định Quân Hầu, khuôn mặt Định Quân Hầu âm trầm, trầm giọng nói: "Ngươi sẽ chết, không phải cha không muốn để ngươi đi lịch luyện, mà là... Thời cơ không thích hợp!"
"Phụ thân, ngài nói vậy vì ta là con gái của ngài! Nhân tộc sinh ra ở thượng giới không phải chỉ có một mình ta, nếu thời cơ không thích hợp, những người kia đều không thể tiến bộ ư?"
Nghe có về rất có đạo lý.
Định Quân Hầu đau đầu, mà Nguyệt Hi thì nhìn chằm chằm Tô Vũ.
Nguyệt Hi, hi vọng trong Minh Nguyệt Hoa Cốc.
Khi Định Quân Hầu đặt tên cho con gái của mình, rõ ràng là có trông đợi và khát vọng.
Giờ phút này, Nguyệt Hi cũng biết Tô Vũ mới là người quyết định ở đây, lời cha mình nói không tính.
Tô Vũ trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Ngươi muốn ra ngoài?"
"Muốn!"
Tô Vũ mỉm cười: "Được, Hồ viện trưởng, ngươi đi cùng nàng!"
"Ta?"
Hồ Hiển Thánh sửng sốt, nghẹn muốn hộc máu.
Tô Vũ nói: "Ngươi là viện trưởng, trồng người dạy học đều là phận sự của người làm lão sư! Mà ngươi lại am hiểu không gian đạo, có thể chạy trốn! Hai Nhật Nguyệt đi cùng nhau, mục tiêu sẽ nhỏ hơn, không đáng chú ý"
Dứt lời, Tô Vũ liền căn dặn: "Nguyệt Hi, ngươi phải nghe lời Hồ viện trưởng"
Nói đến đây, Tô Vũ thản nhiên nhắc nhở: "Không nghe lời, chuyện đồng đội heo hại người không phải mới chỉ xảy ra 1 - 2 lần, khi đó, Hồ viện trưởng có thể từ bỏ nàng, trực tiếp trốn đi! Tầm quan trọng của ngươi cao hơn nàng! Đại trận không gian truyền tống vẫn đang chờ viện trưởng hoàn thành! Xét về tầm quan trọng mà nói thì viện trưởng còn trọng yếu hơn phụ thân nàng một chút, đừng lo lắng"
Tô Vũ nói rất hợp tình hợp lý: "Nếu Định Quân Hầu cảm thấy không ổn, hiện tại có thể cự tuyệt! Nếu không, Nguyệt Hi mà có chết ở bên ngoài thì ta cũng không quản! Nàng chết cũng không sao, nhưng nếu Hồ viện trưởng bị nàng hại chết thì ta sẽ truy cứu trách nhiệm của Định Quân Hầu!"
Định Quân Hầu nghẹn lời, buôn bực muốn khóc.
Con gái của ta chết thì không sao, Hồ Hiển Thánh mà chết, ngươi còn truy cứu trách nhiệm của ta... Cái này... Ta thê thảm quá, một vị Nhật Nguyệt còn trọng yếu hơn ta sao?
Gã nhìn con gái, bất đắc dĩ nói: "Nguyệt Hi, ngươi nghe rồi đấy, vẫn nên thôi đi!"
Người ta không nể mặt ngươi là con gái Hầu gia đâu!
Cha ngươi còn không trọng yếu bằng Nhật Nguyệt đây này, ngươi mà hại chết người ta, cha ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm đấy!
Nguyệt Hi biến sắc.
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Tự cân nhắc đi!"
Hồ Hiển Thánh ở dưới hết sức vui vẻ, nói thật hay!
Nghe đi, người trong nhà thì phải vậy chứ.
Hầu thượng cổ thì làm sao?
Con gái của ngươi mất đi cũng không quan trọng, ngược lại con gái ngươi mà hại chết ta, ngươi sẽ không được yên đâu!
Cái cảm giác được thiên vị này thật quá thoải mái!
Trước đó ông còn oán trách Tô Vũ bắt mình đeo thêm gánh nặng.
Hiện tại nghe xong, chuyện nhỏ!
Nguyệt Hi khẽ cắn răng, hạ quyết tâm: "Ta... Ta nguyện ý đi theo Hỏ viện trưởng! Sinh tử tự chịu! Tuyệt đối không liên lụy tới Hồ viện trưởng! Ta mà chết, Hồ viện trưởng không cần tới cứu ta, ta cũng lớn lên trong quân, ta hiểu rõ ràng. Phụ thân ta cũng là Hầu tướng quân, ta biết tân binh rất dễ liên lụy đến lão binh! Vũ Hoàng, ta chỉ là không có kinh nghiệm chứ không phải là đồ ngu!"
Tô Vũ hơi ngẩn người, hắn mỉm cười nói: "Cũng đúng! Có vài chuyện phải tự mình hiểu lấy, cứ vậy đi, tự ngươi phụ trách chính mình! Nếu ngươi chết, phụ thân ngươi mà giận chó đánh mèo lên Hỏ viện trưởng, hoặc là dứt khoát phản bội ta, vậy ta sẽ dùng gã tế cờ, ta còn đang không thích đám Hầu thượng cổ không nghe lời, muốn tìm một kê để tế cờ đây này!"
Má nói Trong lòng Định Quân Hầu âm thầm mắng Tô Vũ.
Ngươi... sao ta có cảm giác ngươi cố ý muốn giết chết con gái ta để ép ta tạo phản, cho ngươi giết người tế cờ vậy?
Đó là ý đồ của ngươi đúng không?
Gã lo lắng Hồ Hiển Thánh cố ý hại chết Nguyệt Hi, để Tô Vũ tìm được cơ hội thủ tiêu mình, ai bảo mình đã nói rằng hai chủ cùng tồn tại chứ?
Đâu chỉ mình gã, giờ khắc này, không ít người nhìn chằm chằm Hỏ Hiển Thánh, ánh mắt ý vị thâm trường.
Tô Vũ có ý đó à?
Chính Hồ Hiển Thánh cũng ngây ngẩn, vội truyền âm hỏi: "Vũ Hoàng, chúng ta... ra ngoài, ngươi muốn ta... lừa giết nàng hả? Chuyện này... Không thích hợp thì phải! Một đứa bé đáng thương, cái này... Ta không ra tay được đâu, hay bảo Lam Thiên làm đi nhé?"
Chính ông cũng nghi ngờ ý đỏ của Tô Vũ.
Rất có khả năng này!
Giết Hầu thượng cổ, chấn nhiếp đám Hầu khác.
Tô Vũ nghe xong không khỏi trợn trắng mắt.
Cái quỷ gì thế? !
Ta nói vậy lúc nào?
Ta chỉ cố ý đe dọa để Nguyệt Hi biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, bởi vì Tô Vũ ghét nhất là đồng đội heo, đồng đội heo thường có lực phá hoại còn hơn cả đối thủ.
Ta hù dọa chút mà thôi, sao các ngươi lại nghĩ thế?
Cố ý lừa giết Nguyệt Hi ư? Ta bội phục các ngươi thật đấy!
Tô Vũ bất lực, đành phải mở miệng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là đang nói đến hậu quả có thể xảy ra mà thôi, không bảo các ngươi giết Nguyệt Hi!"
Sắc mặt Nguyệt Hi tái đi, Định Quân Hầu cũng ngượng ngùng.
Ngươi nói như vậy để trấn an ta à?
Đúng là gần vua như gần cọp, kinh hồn táng đảm.