Tô Vũ lười giải thích thêm, chỉ phất tay phân phó: "Được rồi, nói xong rồi, mọi người giải tán đi, ra ngoài nhớ cẩn thận! Nếu ai tiếp cận Hợp Đạo cảnh, sắp đột phá thì phải ngưng lại! Đột phá ở đây sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, lớn hơn ở hạ giới rất nhiều! Nếu muốn đột phá thì tìm cơ hội cùng đột phá một chỗ, không cho kẻ địch cơ hội đánh tan!"
Mọi người gật đầu.
"Trường Hà, Thôn Thiên, Không Không, tốt nhất ba vị nên hành động đơn độc, trở lại chủng tộc của mình thám thính tình huống"
Cửu Nguyệt vội hỏi: "Ta thì sao?"
Tô Vũ nhìn y: "Thực lực ngươi quá mạnh, bọn họ chỉ là Nhật Nguyệt cảnh, xuất hiện cũng không có ai để ý! Ngươi là Hợp Đạo mà lại xuất hiện, cao tầng Thực Thiết tộc chắc chắn sẽ nghỉ hoặc tại sao trong tộc lại có thêm một Hợp Đạo"
"Vậy thôi!"
Giờ khắc này, Trường Hà Mệnh tộc ngập ngừng hỏi: "Chẳng lẽ Vũ Hoàng không lo ta tới Mệnh tộc thượng giới sẽ bán đứng Vũ Hoàng sao?"
"Ta tin ngươi!"
Trường Hà thấp thỏm, tin ư?
Thật à?
Tô Vũ cười nói: "Yên tâm đi, cùng lắm thì ta bảo Lam Thiên phái mười mấy phân thân theo dõi các ngươi, nhiều nhất sẽ không vượt quá trăm cái! Dù sao ta vẫn phải có chút lòng tin vào các ngươi chứ, mà dĩ nhiên ta làm một người chắc chắn, thích phòng trước mọi chuyện, một khi ngươi và Mệnh tộc có động tĩnh gì, Lam Thiên sẽ mau chóng thủ tiêu ngươi, còn ta sẽ lập tức trở về hạ giới diệt Mệnh tộc trước, yên tâm đi!"
Trưởng Hà không phản bác được.
Uổng công ta cảm động vì nghe ngươi nói tin ta.
Tô Vũ nói thẳng: "Tín nhiệm thì tín nhiệm, những vẫn phải có bảo đảm, ta không thích giao vận mệnh cho người khác chưởng khống, các ngươi đừng cảm thấy không ổn, hiện tại là thời kì đặc thù, giám thị đương nhiên phải có! Có lẽ cũng chỉ để hù dọa các ngươi chút thôi! Mà dĩ nhiên những người các ngươi gặp phải đều có thể là Lam Thiên, hãy thông minh lên, đừng nghĩ ai cũng là người tốt"
Một đám người ngây ngốc.
Có nghĩa là bên ngoài kia không chỉ phải để phòng kẻ địch, mà còn phải cẩn thận người bên cạnh, thậm chí là người qua đường ư?
Tô Vũ tươi cười nhắc nhớ: "Mặt khác, lần này có vài người thượng giới không phải bản tôn, mà là phân thân của Lam Thiên, mọi người biết vậy thôi, đừng quá để ý, Lam Thiên rất giỏi giả mạo người khác đấy"
Đệch!
Bên cạnh Tô Vũ có một bé gái nhỏ xíu đang ăn kẹo que, gương mặt hết sức đơn thuần, cười tủm tỉm ngây ngô nói: "Yên tâm đi, ta ngụy trang rất lợi hại, Diệt Tằm vương biết mà, có đúng không?"
Mặt mũi Diệt Tầm vương trắng bệch!
Má nhà ngươi!
Y nhìn Tô Vũ, khó nhọc nói: "Vũ Hoàng, ta muốn hành động đơn độc! Mặt khác, đừng để bất kỳ người nào tiếp cận ta, cũng đừng tìm ta, ta đã nói rồi, ta không để ý đến các ngươi, các ngươi đừng để ý tới ta, dù là người một nhà nhưng ai theo đõi ta thì ta sẽ coi kê đó là địch nhân mà giết!"
Tô Vũ muốn cười mà nghẹn lại.
Đây chắc là sự quật cường cuối cùng của Diệt Tằm vương.
Ta làm việc của ta, ai tới tìm ta, ta đều giết hết, ta nói trước rồi đó, kẻ kiên quyết tới tìm ta chắc chắn sẽ là địch nhân, không thì là Lam Thiên.
Tô Vũ phì cười, đồng ý với y: "Được, tất cả mọi người đừng tìm Diệt Tằm vương"
Những người khác im lặng.
Nói thật, có Lam Thiên ở đây, nếu có người muốn làm phản thì cũng phải đoán xem người muốn thông đồng với ngươi có phải phân thân của Lam Thiên hay không!
Thật đáng sợ!
Đám người không nói gì nữa, Hạ Long Võ lại nghĩ tới gì đó, mở miệng đề nghị: "Vũ Hoàng, bố trí cái phong ấn biển ý chí đi"
Tô Vũ nhíu mày, gạt đi: "Không cần..."
"Không phải ý kia" Hạ Long Võ giải thích: "Ta lo rằng khi gặp cường địch, không kịp phần ứng cũng không có cơ hội tự bạo thì đã bị người thăm dò trí nhớ. Một khi biết được vị trí thông đạo, biết thế cục hạ giới thì bọn họ sẽ gây ra phiền toái"
Y không nói vậy để thể hiện sự trong sạch, điều đó không cần thiết, y thật sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một khi xuất hiện một vị Thiên vương tập kích, truy nã y, tra xét trí nhớ của y, có khả năng y sẽ không có cơ hội phản kháng hay tự bạo.
Tô Vũ nhíu mày, Hạ Long Võ lại nói: "Không cần làm quá phức tạp, chỉ cần áp súc chút lực lượng quy tắc truyền vào, một khi tiếp xúc đến lực lượng quy tắc phe thứ ba thì nổ tung là được!"
Hạ Long Võ nói: "Đặt sâu trong biển ý chí mà vẫn có kẻ dùng lực lượng quy tắc thăm dò vào được, vậy chứng tỏ là không cứu nổi nữa, lúc này phát nổ cũng không sao"
Nghe vậy, những người khác gật đầu, vài vị trấn thủ cũng nói: "Cái này cũng thuận tiện, nếu xâm lấn được biển ý chí của chúng ta thì như Hạ tướng quân đã nói, tới tình trạng đó quả thật là không còn cơ hội sống sót"
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Hắn khẽ vẫy tay, lực lượng hỗn độn xuất hiện trước mắt, nhanh chóng co lại thành những viên cầu, hắn ném cho mọi người: "Biển ý chí rất yếu đuối, mọi người hãy cẩn thận, đừng tự phát nổ! Thứ này tiếp xúc ý chí lực và lực lượng quy tắc khác ngoài ta và bản thân các ngươi thì sẽ nổ tung! Chỉ để đề phòng mà thôi, đàng rảnh rỗi không có chuyện làm lại mở rộng biển ý chí cho người ta chơi..."
Mọi người câm nín.
Có điên mới làm vậy!
Mổ rộng biển ý chí của mình cho người ta quan sát, ngươi nghĩ chúng ta là đỏ đần sao?
Mọi người không nhiều lời, cẩn thận đưa viên câu vào biển ý chí, Tô Vũ cười nói: "Vậy cũng tốt, nó có hiệu quả định vị, nếu các ngươi gặp nguy cơ thì ta cũng có thể nhanh chóng đi tìm"
"Gặp cường địch muốn dò xét biển ý chí thì đừng gấp gáp chịu chết, cứ cố gắng kéo đài thời gian, có lẽ ta có thể kịp tới cứu các ngươi!"
"Đa tạ Vũ Hoàng!"
Mọi người dồn dập lên tiếng, một lát sau, bọn họ nhanh chóng thu lại lực lượng đại đạo, bay ra từ cửa động, bọn họ muốn đi xông xáo thượng giới.
Cùng lúc đó, từng đạo phân thân của Lam Thiên hiện lên, nhanh chóng tan biến trong hư không, mọi người nhìn mà nổi cả da gà.
Đại Chu vương không nhịn được cười khổ nói: "Ta còn tưởng rằng ngài chỉ nói đùa thôi"
Tô Vũ bật cười: "Sao lại đùa! Cũng không phải việc nhỏ của cá nhân ta, đám người Trường Hà mà muốn bán đứng ta thì đâu phải chỉ có mình ta chết! Ta mà hào phóng thật sự mặc kệ bọn họ, bọn họ mà làm thật thì ta khác gì Bách Chiến năm xưa, tự tay chôn vùi cả Nhân tộc?"
"Ta đã cảnh báo trước rồi, nếu để xảy ra việc này thì chẳng phải ta đây là đồ ngu sao?"
Tô Vũ không thèm để ý!
Mặt mũi đáng mấy đồng tiền?
Vì một câu ta tín nhiệm ngươi mà móc tim móc phổi, sau đó bị Trường Hà hoặc Thôn Thiên bán đứng, vậy Tô Vũ sẽ xong đời, người ở đây cũng xong đời, Nhân tộc hạ giới cũng sẽ xong đời.
Chỉ vì mặt mũi mà tự hại chết mình ư?
Tô Vũ tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!
Cứ nói thẳng ta cho phân thân của Lam Thiên âm thầm đi theo, chỉ đơn giản như vậy thôi!
Đại Chu vương ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Cũng đúng!"
Tô Vũ quá cảnh giác!
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Định Quân Hầu lưu luyến nhìn con gái đi xa, vừa lo lắng lại vừa ưu sầu.
Gã không muốn con gái rời đi, thế nhưng cũng không thể bảo hộ Nguyệt Hi cả đời được, kinh nghiệm phải dựa vào tích lũy.
Ở thời khắc mấu chốt, vị lão tướng này đành phải buông tay.
Đang ưu sầu, bỗng nhiên gã chợt biến sắc. Định Quân Hầu nhanh chóng lấy ra một viên ngọc bội trong ngực, mấy người Tô Vũ đồng loạt nhìn về phía gã, giờ phút này, ngọc bội kia đang tản ra hào quang nhàn nhạt.