Vạn tộc rút lui đâu chỉ làm Hỏa Vân Hầu trở tay không kịp.
Giờ phút này, sắc trời dần dần sáng.
Tối hôm qua, tại nơi đám người Tô Vũ hẹn gặp mặt, Ám Ảnh Hầu cẩn thận ẩn nấp, bất quá sau khi thiên địa rung chuyển thì hắn ta liền lộ về mờ mịt và chấn động.
Má nói Không phải nói là đánh Minh tộc ư?
Không phải sáng sớm mai mới gặp mặt sao?
Sao tự dưng ngay hôm nay Long tộc đã bị đánh?
Cách thời điểm bọn họ tách ra còn không đến một giờ, Long tộc đã bị diệt.
Vậy là sao?
Chơi ta à?
Một mặt là oán trách, một mặt là chấn động, đám người này thực lực quá mạnh!
Giết một tôn Chuẩn vương, suýt nữa huỷ diệt hết thảy Long tộc.
Hơn nữa bọn họ còn hành xử quả quyết đến mức hắn ta không dám tin tưởng.
Nói đánh là đánh, không có bất cứ chân chờ gì.
Mấu chốt là nói một đống lời với mình nhưng không có câu nào là thật.
Quá cảnh giác!
Hắn ta đang tự hỏi, hiện tại nhóm người kia có xuất hiện tìm mình không?
Đang nghĩ ngợi, cách đó không xa bất chợt có một bé gái hiện lên, dáng người nho nhỏ, thoạt nhìn rất đáng yêu, vui về ăn kẹo que, để chân trần chạy nhảy ngay trong địa bàn Hỗn Độn Sơn vô cùng nguy hiểm.
Ám Ảnh Hầu nghi hoặc, đây là ai?
"Ám Ảnh tiểu bảo bảo, mau ra đây!"
Ám Ảnh Hầu kinh ngạc, là người của thanh niên đầu bạc kia à?
Hắn ta chậm rãi lộ thân ảnh, Lam Thiên hóa thân bé gái, ngoắc ngoắc que kẹo trong tay, đoạn nói: "Tiểu bảo bảo, ngươi đã đến rồi!"
Trong lòng Ám Ảnh Hầu hơi chấn động: "Các hạ là.."
"Vô Danh số hai!
Ám Ảnh Hầu đỡ khóc đỡ cười, bất quá hắn quan tâm tới chính sự hơn: "Biến cố Long tộc là do chư vị làm phải không?"
"Đúng rồi"
"Không phải nói đánh Minh tộc sao?"
"Vô Danh số một nói ngươi không đáng tin cậy, là phản đỏ, không thể tin tưởng!"
Ám Ảnh Hầu nhíu mày: "Đạo hữu nói đùa, nếu ta là phản đồ thì hiện tại Nhân tộc đã bị hủy rồi"
Lam Thiên cười cười: "Ta mặc kệ, Vô Danh số một bảo ta tiện thể nhắn ngươi là hắn sẽ không gặp ngươi"
"Tại sao?"
Lam Thiên nói tiếp: "Nếu ngươi không phải phản đỏ, vậy ngươi báo cho các cường giả Nhân tộc khác về sự tồn tại của bọn ta rồi hẹn thời gian gặp nhau đi! Về phần gặp ở đâu, khi nào gặp thì chúng ta sẽ báo sau! Các ngươi thích thì tới, không thì thôi!"
Dứt lời, y lại vung vẩy que kẹo đủ màu trong tay: "Còn nữa, chúng ta không phải một đám người, mà là rất nhiều phe phái, ngươi phải nói với bọn họ rằng đừng tin tưởng tất cả mọi người, phái chúng ta có tiếng lóng xác nhận, một khi không đúng thì không phải người của chúng ta đâu!
"Cái gì?" Ám Ảnh Hầu ngạc nhiên: "Ý của các hạ là?"
Lam Thiên bĩu môi: "Ngươi ngốc thế! Chúng ta không phải cùng một phe, vậy mà cũng không hiểu ư? Có người xấu, có người tốt, chúng ta đương nhiên là người tốt! Nhân tộc không phải chỉ có một thế lực là các ngươi, hiện tại có ba phe! Các ngươi một phe, chúng ta một phe, còn có một đám người xấu cũng rất cường đại nữa là một phe!"
Ám Ảnh Hầu kinh ngạc không thôi: "Ý các hạ là... Nhân tộc còn có rất nhiều người tồn tại?"
"Đương nhiên!"
Lam Thiên nói: "Hơn nữa đám người các ngươi là yếu nhất! Chỉ có mấy Hợp Đạo, thật đáng thương! Đám người xấu kia có rất nhiều nhân vật lợi hại, thậm chí có cả vài vị Chuẩn vương! Dù sao các ngươi đừng nghĩ là cùng phe... Nếu ngươi là người xấu, vậy các ngươi xong đời cũng không liên quan đến chúng ta! Ta cho ngươi biết, ám hiệu rất đơn giản, nếu nói là ta thích ăn kẹo, vậy đó chính là người của chúng ta!"
Ám Ảnh cẩn thận ghi nhớ, hắn ta lại hồi: "Đạo hữu, một đám người khác đến từ phương nào?"
"Không cho ngươi biết!"
Lam Thiên cười hì hì, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Ám Ảnh nhanh chóng truy tung, kết quả truy tra một hồi nhưng người đã hoàn toàn biến mất.
Hắn ta hoang mang nhìn theo phương hướng Lam Thiên xuất hiện rồi tan biến khi nãy.
Là cường giả đỉnh cấp!
Chỉ một đạo phân thân thôi mà đã cường hãn như thế.
Rốt cuộc đám người đang giữ chân Định Quân Hầu có lai lịch gì?
Ba phe, trong đó phe mình yếu nhất ư?
Ám Ảnh Hầu cảm thấy số tin tức mình vừa nghe được quá đáng sợ.
Lúc bấy giờ, hắn ta cảm thấy cả đầu đau nhức dữ dội, đến cùng tình huống ra sao?
Sao lại đột nhiên xuất hiện một đám cường giả, bọn họ đến từ phương nào?
Rốt cuộc còn có bao nhiêu cường giả đang che giấu?
"Long tộc chết nhiều cường giả như vậy, liệu có phải những người này đang giúp đỡ chúng ta hay không?"
Ám Ảnh Hầu mê man suy nghĩ, rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Không thể nán lại lâu, hắn ta đã cảm nhận được có không ít cường giả vạn tộc đang ở tới đây.
Hiện giờ có khả năng Hỗn Độn Sơn sắp xảy ra chuyện.
Biến cố lớn như thế, không biết Thần Hỏa Sơn bên kia có hi vọng thoát hay không, đám người Đoạn Huyết Hầu có tiếp tục bao vây tiễu trừ Hỏa Vân Không hay không?
Đạo Thủy Sơn.
Trong động, Lam Thiên báo cáo kết quả: "Xong rồi! Tên kia đã rời đi"
Tô Vũ khẽ gật đâu.
Định Quân Hầu chân chờ: "Vũ Hoàng, vì sao không kéo hắn vào?"
Tô Vũ bâng quơ đáp: "Không phải ai cũng giống ngươi, chỉ biết dùng vũ lực!
Định Quân Hầu có chút cảm động, nghĩa là ta đáng giá tín nhiệm đúng không?
Trong lúc nhất thời, gã thấy hơi kích động.
Tô Vũ lại nói: "Ám Ảnh vẫn luôn hành động bên ngoài, ai biết hắn thế nào, vài vị khác cũng thế! Tình nguyện không nhận người chứ quyết không kéo kê không đáng tin cậy)
vao.
Định Quân Hầu ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Cũng đúng, nhưng vậy thì bọn họ sẽ rất gian » nan Bỗng nhiên gã phát hiện mình đang sống sung sướng cực.
Lần này thật sảng khoái.
Giết sáu vị Hợp Đạo Long tộc, quá thống khoái.
Long tộc có nhiều Hợp Đạo bị giết như vậy, dù còn có kẻ tồn tại thì cũng sẽ không quá nhiều.
Tổn thất quá nữa là điều chắc chắn.
Mấu chốt là trừ mình ra, những người khác gần như đều không bị thương, dùng cái giá như thế để giết một tôn Thiên vương, quá đáng giá!
Hơn nữa thuộc hạ Trọng Minh của gã còn nhân cơ hội tấn cấp Hợp Đạo, như vậy trong đội ngũ lại có thêm một vị chiến lực Hợp Đạo.
Giờ phút này, Tô Vũ đang nướng thịt, là thịt rồng, hắn vừa điều chỉnh lửa vừa cười nói:
"Kế tiếp có lẽ vạn tộc sẽ ngừng nghỉ một thời gian, mục tiêu chủ yếu sẽ là Hỗn Độn Sơn, Hỗn Độn Sơn... Có lẽ thời gian tới sẽ không yên ổn nữa, chúng ta cũng nên dọn nhà thôi, không thể ở lại Đạo Thủy Sơn!"
Tô Vũ lẩm bẩm: "Tọa sơn quan hổ đấu đi! Chúng ta đến từ hạ giới là chuyện bí ẩn nhất, dù chi mạch Ngục vương cảm thấy bị người hãm hại thì cũng không biết đến cùng là ai hại bọn họ"
Đại Chu vương nhẹ giọng nói: "Có lẽ bọn họ sẽ đoán được gì đó, dù sao đại trận chúng ta dùng cũng đến từ Tây vương phi"
Tô Vũ không quá để ý: "Có khả năng! Nhưng bọn họ sẽ giải thích với vạn tộc ư? Vạn tộc thấy bọn họ tồn tại mà vẫn nghe bọn họ giải thích sao? Dù biết là bị chúng ta tính kế thì có thể làm gì?"
Tô Vũ bật cười: "Một bên là Nhân tộc hạ giới, một bên là chỉ mạch Ngục vương ẩn tàng 10 vạn năm, vạn tộc sẽ lựa chọn như thế nào?"
Đại Chu vương ngẫm nghĩ rồi cười đáp: "Hiện tại không có biện pháp làm gì hạ giới, hơn nữa thực lực hạ giới cũng không bằng chi mạch Ngục vương, đương nhiên là đánh mạnh không đánh yếu, có thể đối phó hạ giới, nhưng chỉ mạch Ngục vương rất khó đối phó!"
Lam Thiên nhắc nhở: "Đừng sơ suất, cẩn thận 2 phe bọn họ liên thủ diệt hạ giới trước rồi mới quyết phân thắng bại!"
Tô Vũ gật đầu: "Không sai. Mọi chuyện đều có khả năng! Nếu hai bên đạt thành hiệp nghị, mỗi bên phái ra vài vị Thiên vương liên thủ đối phó hạ giới trước, vậy thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!"
Tô Vũ phân tích: "Đám người kia cũng lo lắng chúng ta ngư ông đắc lợi, nhưng thế chân vạc tốt hơn hai hùng tranh bá! Ba chân mới là ổn định! Kiêng kị lẫn nhau, hoặc nếu không thì sao phải chờ bọn họ liên thủ?"
Mấy người đồng loạt nhìn hắn.
Tô Vũ nói thẳng: "Tới lúc đó, hàng tỉ sinh linh hạ giới chúng ta liên thủ cùng vạn tộc, xử lý chi mạch Ngục vương xong rồi tính!"
Tô Vũ khẽ cười: "Ở thượng giới, số lượng các tộc cũng không ít! Nhưng số lượng ở hạ giới càng nhiều hơn! Dù Thần Ma Tiên không thèm để ý nhưng các tộc khác cũng sẽ không để ý ư? Chúng ta chỉ cần khống chế hạ giới thì vẫn sẽ có ưu thế! Thật ra không cần quá lo lắng"
Mấy người ngẫm nghĩ, khẽ gật đâu.